Editor: Team Tứ Phương 2
Vi Tử Thiện đang ở hậu trường trang điểm, đoàn kịch của họ mới ra mắt một bộ kịch nói “Gió cát”, do ông đảm nhiệm vai chính. Tác phẩm này được khán giả phản ứng rất tốt, sau này có thể sẽ tăng tần suất biểu diễn.
Thái Hân Bội cầm bảng kế hoạch bước vào, nhân viên hóa trang Tiểu Hà chào một tiếng “Chị Thái”. Cô chính là trợ lý của Vi Tử Thiện, đã theo Vi Tử Thiện từ khi ông mới vào kịch viện, hợp tác cũng đã được 10 năm rồi.
“Hôm nay khán giả đến rất đông.” Cô vừa từ bên khán phòng đi vào, bây giờ vẫn chưa mở màn, nhưng trong khán phòng chỗ ngồi đã chật kín.
Tiểu Hà trang điểm lông mày cho Vi Tử thiện xong, liền nói với Thái Hân Bội: “Độ hot của “Gió Cát” cao quá, có lẽ cần tổ chức lưu diễn.”
“Không phải có lẽ” Thái Hân Bội đem bảng kế hoạch trong tay đặt lên bàn, nói với Vi Tử Thiện: “Ngày 15 tháng 4 đến Khâu Thành biểu diễn.”
Mỗi năm đoàn kịch đều có tổ chức đi lưu diễn, nhưng thông thường chỉ lưu diễn tại 1, 2 điểm sẽ kết thúc. Bọn họ đều thấy được cơn sốt do “Gió Cát” tạo ra, dự tính năm nay sẽ còn đi những vùng khác nữa.
Vi Tử Thiện hỏi: “Sau Khâu Thành là thành phố nào?”
Thái Hân Bội cười, nói: “Còn đợi xem phản ứng của khán giả ở Khâu Thành ra sao, nếu như đạt kết quả tốt, có thể sẽ đi nước ngoài. Nếu như kết quả không tốt, thì… đợi lát, tôi có điện thoại.”
Vi Tử Thiện xem xét bảng kết hoạch, nghe cô gọi điện thoại.
“Ừm, buổi tối con tự ngồi tàu điện ngầm về, bà nội ở nhà. Hôm nay học hành thế nào? Ờ, lớp 12 rồi, phải tự nắm bắt thời gian. Được rồi, mẹ còn có việc, nói chuyện sau.”
Thái Hân Bội năm nay 40 tuổi, lớn hơn Vi Tử Thiện 2 tuổi, cô có một gia đình hạnh phúc với 2 đứa con. Con trai năm nay lớp 12, mỗi ngày cô đều nói chuyện điện thoại cùng con.
Bình thường Vi Tử Thiện cũng không chú ý mấy đến chuyện này, nhưng hôm nay nghe xong cuộc điện thoại của Thái Hân Bội, liền hỏi: “Bây giờ không phải kì nghỉ ĐSo?”
Đem điện thoại thu lại, Thái Hân Bội nói: “Nghỉ đông cũng cần đi học phụ đạo, trừ khi học lực giỏi mới không cần. Thực ra học lực giỏi cũng nên đi học, không thì sau này dễ bị người khác theo kịp”
Nói đến đây, Thái Hân Bội chợt phản ứng lại, sau một hồi kinh ngạc. Cô mím môi nhìn Vi Tử Thiện, hỏi: “Thành tích học tập của con gái anh thế nào?”
Những hiểu biết của Vi Tử Thiện với Vi Như Hạ chỉ như một tờ giấy trắng.
Thái Hân Bội nhìn thấy phản ứng của ông, khẽ thở dài nói: “Dù thế nào anh cũng nên quan tâm một chút vấn đề học tập của con chứ?”
Khi buổi biểu diễn kết thúc Vi Tử Thiện về nhà, lúc này đã là 9h tối. Ông mở cửa bước vào, Vi Như Hạ từ phòng bếp đi ra. Hai cha con mặt đối mặt, trong không khí có một chút trầm mặc.
Trên khuôn mặt ba cô đầy vẻ mệt mỏi, Vi Như Hạ mấp máy môi, âm lượng không lớn, cô hỏi: “Hôm nay dì Lý có việc không tới, con tự nấu ăn, ba có muốn ăn không?”
“Ừ.” Vi Tử Thiện trả lời, đem áo khoác cởi ra, cùng Vi Như Hạ đi vào phòng ăn.
Trên bàn ăn lúc này bày 4 món ăn, 2 món truyền thống của An Thành, 2 món còn lại là món Bắc. Khi Vi Tử Thiện ngồi xuống, Vi Như Hạ đã xới xong cơm cho ông, sau đó ngồi xuống đối diện.
Lần trước mặc dù hai người đã ở dưới giàn hoa hồng leo nói rõ, nhưng chỉ mới là bắt đầu, mâu thuẫn chồng chất lẫn nhau, không hiểu rõ đối phương, nếu thật sự muốn hòa thuận, vẫn còn đoạn đường rất dài phải đi.
Trong phòng ăn chỉ có tiếng đũa không cẩn thận va chạm với bát đĩa sứ, yên tĩnh lại trống trải, ánh sáng ôn hòa của chiếc đèn trần chiếu xuống, đem bóng của hai người kéo thật dài, dường như khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa.
Vi Như Hạ gắp một đũa rau, nhìn Vi Tử Thiện ăn cũng không nhiều, cô ngẩng đầu hỏi: “Rất khó ăn sao ạ?”
Cô vẫn là nấu món ăn đã từng nấu lúc trước tại nhà bà nội, món ăn này đã được Vi Tử Thiện tán thành một lần, cô không thử nấu món khác, sợ ông ăn không quen.
Giương mắt nhìn Vi Như Hạ một chút, Vi Tử Thiện giải thích: “Gần đây phải đi diễn liên tục, cần phải kiểm soát cân nặng.”
Làm diễn viên cũng vô cùng khó, buổi tối không ăn cơm, sau đó vẫn thường phải chịu đói.
“Lần sau con sẽ nấu thanh đạm một chút.” Ăn một miếng cơm, Vi Như Hạ nói.
Vi Tử Thiện có thể cảm nhận được, trong quá trình làm dịu đi mối quan hệ của hai người Vi Như Hạ vẫn đang thăm dò tiếp cận, tính cách cô là sau khi phát hiện ra vấn đề liền lập tức xử lý, không giống như ông là người rất bảo thủ, sẽ lựa chọn quên đi vấn đề.
Nhìn cô rất nhanh đã ăn hết nửa bát cơm, nhất định là vẫn đợi ông chưa ăn cơm tối. Vi Tử Thiện đem đũa đặt xuống, ông vẫn chưa rời đi, nhìn Vi Như Hạ nói: “Lần thi cuối kì này con làm bài thế nào?”
Trong tầm mắt, đứa trẻ khẽ dừng động tác ăn cơm, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu nhạt sáng ngời lại trong suốt.
Đây không tính là một chủ đề hay, dù cho quan hệ của hai cha con thế nào phàm là nhắc đến thành tích học tập, dường như đều rất tẻ nhạt.
Vi Như Hạ khẽ động cơ miệng đem cơm nuốt xuống, có chút lo lắng nói: “Ở tầm trung bình khá, lần sau con sẽ cố gắng hơn.”
Sau khi bà nội nằm viện, suy nghĩ của cô cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, lần thi cuối kì thành tích không tính là tốt.
Nếu đã là tầm trung, vậy là có không gian để tiến bộ, Vi Tử Thiện sau khi nhận được câu trả lời, liền hỏi: “Kì nghỉ đông con có muốn đăng kí học phụ đạo không?”
Cô lại khẽ dừng động tác ăn cơm.
Vi Tử Thiện chưa từng nuôi con, ông không biết nên làm thế nào chăm sóc đứa trẻ lớn như vậy, nhìn Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn mình, Vi Tử Thiện giải thích: “Trợ lý của ta, dì Thái cũng có con học lớp 12, kì nghỉ đông luôn đăng kí đi học phụ đạo, cô ấy nói bây giờ học sinh cấp 3 đều đăng kí, con có muốn đi không?
Vi Tử Thiện nói rất chậm, giống như đang miêu tả lại lời chỉ bảo của người khác, ông nói có chút không quen, Vi Như Hạ nghe cũng có chút không quen. Có lẽ vì không quen, Vi Như Hạ khẽ cười, trước giờ cô chưa từng nghe những lời này từ miệng của Vi Tử Thiện.
Vi Như Hạ khóe mắt cong cong, nói với cha cô: “Nhưng mà cũng sắp khai giảng rồi ạ.”
Hôm nay là mồng 10, cách ngày khai giảng chỉ có 5 ngày, đoán chừng các lớp phụ đạo cũng kết thúc khóa học rồi.
“À.” Mấy ngày này công việc quá bận, ông đã quên mất thời gian rồi, kì nghỉ đông ngắn, thông thường sau tết nguyên tiêu đã khai giảng rồi.
Vi Tử Thiện lại trầm mặc lần nữa, Vi Như Hạ ngược lại cảm thấy bầu không khí trong phòng ăn giống như băng tuyết đã hòa tan trong dòng suối nhỏ, chảy róc rách, cô cười nhìn ba, hỏi: “Ba là đang quan tâm con sao?”
Uống một ngụm nước, Vi Tử Thiện nhìn nụ cười trên mặt cô, vẻ mặt hòa hoãn, cũng không phủ nhận.
“Ừ.”
“Con rất vui.” Vi Như Hạ nói xong cảm nhận của bản thân, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, khóe môi khẽ cong, độ cong ngày càng lớn hơn.
Cô rất dễ thỏa mãn, cô có thể cảm nhận được trong sự quan tâm của ba tuy có chút vụng về, nhưng không sao, dần dần sẽ trở nên tốt hơn.
Vi Tử Thiện nhìn thấy nụ cười trên khóe môi cô, sự mệt mỏi trong đôi mắt màu nâu nhạt cũng dịu đi, khóe môi ông cũng khẽ cong lên, hai cha con khi cười rất giống nhau.
Vi Tử Thiện nói: “Tết Nguyên Tiêu đi Y Trấn đưa bánh trôi nước cho bà nội con.”
Nhắc tới bà nội, hai người đều cảm thấy chút áp lực trong lòng, tết Nguyên Tiêu là tết đầu tiên kể từ khi bà nội qua đời, mà bánh trôi nước cũng là hồi ức cuối cùng giữa bà nội và bọn họ.
Vi Như Hạ mang theo giọng nghẹn ngào trả lời một câu: “Vâng.”
Tết Nguyên Tiêu đến rất nhanh, sau khi đưa bánh trôi nước cho bà nội xong, hai người cũng không lập tức đi. Mùa xuân đến, thời tiết cũng ấm áp hơn, hoa cỏ trong vườn của bà nội cũng cần phải chăm sóc rồi.
So với Vi Như Hạ, Vi Tử Thiện rất ít khi làm những công việc đời thường như vậy, mới bắt đầu vẫn là cô dạy ông làm sao cày đất, bón phân, đợi sau khi bồn hoa đã được chăm sóc xong, Vi Tử Thiện đến trước giàn hoa hồng leo, nhìn những mầm cây mới đâm ra, nói với Vi Như Hạ: “Có vài nhánh đã rụng rồi.”
Mấy nhánh này chắc là hôm chôn cất bà nội, bị người khác va phải. Vi Như Hạ nhìn mấy nhánh cây, nói với Vi Tử Thiện: “Con đi lấy dụng cụ, cần phải buộc lại, nếu không toàn bộ sẽ hỏng mất.”
Vi Tử Thiện liền đáp lại một tiếng, Vi Như Hạ chạy vào phòng khách, cô tìm hộp dụng cụ ở tủ bát, lấy hộp dụng cụ chuẩn bị ra ngoài, khi quay người, liền nhìn thấy quyển lịch đặt trên bàn.
Ngày tháng vẫn dừng lại ở tháng 11 năm ngoái, là thời gian mà bà nội nhập viện.