DUY CHỈ MÌNH EM


Ôn Giản cũng chẳng biết tại sao bản thân lại đột nhiên muốn hẹn Giang Thừa mừng sinh nhật cùng, chắc nhất thời bị hư não rồi.

Sau khi tỉnh táo lại, cô thấy xấu hổ và căng thẳng, suốt giờ tự học buổi tối cô đều suy nghĩ phải trải qua thế nào.

Sinh nhật mọi năm, gia đình đều tổ chức cho cô, không quá phô trương, chỉ là bữa tối phong phú hơn, thêm chiếc bánh sinh nhật, cả nhà cùng nhau chúc mừng.

Ôn Giản nghĩ tới việc mời Giang Thừa tới nhà cùng ăn sinh nhật, phòng ốc phải dọn dẹp sạch sẽ trước, bánh trái không nên quá sơ sài, đây là lần đầu tiên cô mời bạn đến nhà mừng sinh nhật mà.

Nghĩ vậy cô liền có chút đứng ngồi không yên, hồi chiều về nhà chưa nghĩ ra phải tổ chức thế nào, nên chưa nói với mẹ là cô mời anh nhỏ đến nhà ăn sinh nhật, cũng không yên tâm để một mình mẹ chuẩn bị, sợ chuẩn bị không kịp, bởi vậy sau khi cân nhắc một hồi, Ôn Giản lén tìm giáo viên xin về sớm nửa tiếng, sau khi đến cổng cư xá mới nhắn tin báo với Giang Thừa là cô đã về nhà trước rồi.

Trong nhà không bật đèn.

Sắp đến cửa nhà, Ôn Giản phát hiện trong nhà tối đen như mực, lòng cô hoang mang, lúc định vào nhà liền nhìn thấy mẹ cô mở cửa đi ra.

Ôn Giản gọi bà một tiếng, Ôn Tư Bình không nghe thấy, vừa khóa cửa liền xoay người đi ngay, tay xách theo túi, tóc để xõa, đi rất vội vàng, không đi cửa chính mà đi ra từ cửa hông.

Ôn Giản thấy lạ, bận tâm nên đi theo mẹ.

Ôn Tư Bình đi rất nhanh, băng qua đường, đi về phía thôn Thành Trung ở gần đó.

Lúc sang đường bà ngó quanh quất, bộ dạng rất cẩn trọng.

Ôn Tư Bình thế này làm Ôn Giản thấy bất an, cô âm thầm đi theo đến thôn Thành Trung, băng qua ngõ hẻm hẹp dài, dừng lại trước một căn nhà không quá bắt mắt.

Ôn Tư Bình gõ cửa, cửa mở hé ra một khe nhỏ.

Ôn Giản nhìn thấy Uông Tư Vũ mở cửa.

Uông Tư Vũ đang định kéo Ôn Tư Bình vào trong nhà liền nhìn thấy Ôn Giản, động tác hơi khựng lại, cảnh giác nhìn ra đằng sau cô, xác định không có ai đi theo mới đi ra chỗ cô, kéo cô vào trong nhà.


Cánh cửa đóng lại, Ôn Giản nhìn thấy Lâm Cảnh Dư nằm trên chỏng tre, nửa thân người bị máu thấm ướt.

– Ba ơi- Ôn Giản nghẹn ngào gọi ông, hốc mắt ươn ướt.

– Ba không sao, đừng lo- Lâm Cảnh Dư mỉm cười với cô.

Ôn Tư Bình giúp ông cởi nửa bên áo ra để xử lý vết thương.

Ôn Giản thấy vai trái ông trúng đạn, không kiềm được nước mắt, càng chảy dữ dội hơn.

Lâm Cảnh Dư vươn tay về phía cô, lúc cô tới gần liền kéo cô ngồi xuống, an ủi cô không sao đâu.

Ôn Giản gật đầu, cố gắng không khóc.

– Sinh nhật vui vẻ nha con gái- Lâm Cảnh Dư vuốt tóc cô- Tối nay chắc ba không về nhà mừng sinh nhật con được rồi.

– Không sao đâu ba- Ôn Giản lắc đầu, liếc nhìn vết thương của ông, hỏi- Nghiêm trọng không ba?
– Không sao- Lâm Cảnh Dư mỉm cười lắc đầu- Con đừng lo lắng.

Cánh cửa truyền ra tiếng gõ cộc cộc, là ám hiệu, nghe rất có tiết tấu.

Ôn Giản thấy Lâm Cảnh Dư ngước lên nhìn Uông Tư Vũ, sau đó Uông Tư Vũ ra mở cửa.

Có hai người bước vào, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi với khuôn mặt nghiêm nghị, một cô gái còn khá trẻ mang theo thùng thuốc.

Người đàn ông nọ nhìn Ôn Giản, sự sắc bén lạnh lùng trong mắt khiến Ôn Giản bất giác rúm người lại.

Lâm Cảnh Dư nhìn Uông Tư Vũ:
– Tư Vũ, cậu đưa Giản Giản về nhà đi.


Ôn Giản không muốn về, cô không yên tâm.

Lâm Cảnh Dư mỉm cười với cô:
– Ba không sao đâu, nghe lời, về nhà nghỉ đi con.

Ôn Tư Bình cũng nhìn cô, hiền hòa mỉm cười với cô:
– Giản Giản về trước đi con.

Ôn Giản do dự gật đầu.

Uông Tư Vũ đưa cô về nhà, trên đường không nói gì, Ôn Giản cũng không dám hỏi gì.

– Không có gì đâu, em đừng lo- Lúc về đến cổng cư xá, Uông Tư Vũ mới mỉm cười an ủi cô một câu.

Ôn Giản mỉm cười gượng gạo:
– Cảm ơn anh.

– Nhà em ở đâu?- Uông Tư Vũ hỏi- Anh đưa em về.

Ôn Giản cảm thấy, người có thể làm ba cô tin tưởng nhất định là người cô không cần tốn công đề phòng, cho nên cô chỉ đường về nhà mình.

Uông Tư Vũ đưa cô đi, đi một hồi, bước chân hai người đều chậm rãi ngừng lại.

Trước cửa nhà Ôn Giản, không biết Giang Thừa đứng chờ ở đó từ khi nào, vẫn ngồi y nguyên trên xe đạp, một chân chống xuống đất, một tay vịn ghi đông, tay còn lại cầm điện thoại, không ngừng gọi đi, bánh sinh nhật treo trên sườn xe.

Giang Thừa cũng nhìn thấy hai người họ, ánh mắt anh từ trên mặt Ôn Giản chuyển sang Uông Tư Vũ, rồi chậm rãi dời sang mặt cô, hơi ngừng lại, sau đó cất điện thoại đi, xách chiếc bánh treo trên xe đưa cho cô.

Ôn Giản ngần ngừ một chút, đi tới nhận lấy.


– Sinh nhật vui vẻ- Anh nói, sau đó giẫm mạnh bàn đạp, lái xe đi mất.

Ôn Giản sững sờ, đứng y nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

– Sao vậy?- Uông Tư Vũ lo lắng nhìn cô.

– Không sao- Ôn Giản nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại nhìn anh- Cảm ơn anh nhé.

Uông Tư Vũ mỉm cười, sau đó nhìn cô chăm chú, nói:
– Chúc mừng sinh nhật.

Ôn Giản cũng tươi cười với anh:
– Cảm ơn.

– Có thể mời anh vào nhà ăn bánh sinh nhật rồi về không?
Ôn Giản đưa bánh cho anh:
– Hay anh mang về ăn giúp em đi.

Uông Tư Vũ mỉm cười không lấy, đột nhiên bước tới ôm cô, chiếc ôm an ủi của một người anh trai, sau đó mau chóng buông ra.

– Đêm nay chỉ là sự cố nhỏ thôi, không sao đâu em đừng quá lo.

– Dạ- Ôn Giản liên tục gật đầu.

Uông Tư Vũ đưa cô vào nhà, ngồi lại với cô một lát mới ra về.

Uông Tư Vũ vừa về, căn nhà đột nhiên trống trải, quạnh quẽ đến đáng sợ.

Pudding nằm dài một bên nhìn cô.

Ôn Giản cảm thấy căn nhà vắng vẻ quá, cô nghĩ đến ba, nghĩ đến vết thương của ba và vẻ mặt thận trọng của tất cả mọi người, nghĩ đến bóng dáng cô độc vừa nãy của Giang Thừa dưới ánh đèn đường, nghĩ đến lúc anh yên lặng bỏ về, lòng cô rối rắm, lo lắng và sợ hãi đan xen khiến cô sợ ở một mình trong nhà, nỗi sợ hãi như ẩn như hiện trong yên lặng khiến cô hoảng loạn, xung quanh tĩnh mịch hệt như bàn tay vô hình đang nhe nanh múa vuốt nhào về phía cô.

Sau một hồi đắn đo, cô khóa cửa đi ra ngoài, đi thẳng đến khu nhà bên kia, tới trước cửa sổ phòng Giang Thừa, rồi gõ cửa sổ phòng anh.


Giang Thừa đang định thay đồ đi ngủ, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, động tác dừng lại, sau đó đi qua mở cửa sổ ra.

Bên cánh cửa mở toang, Ôn Giản đang mở to đôi mắt tròn xoe e dè nhìn anh, sau đó nói với anh:
– Có thể cho em vào trong không?
Khoảnh khắc ấy khiến Giang Thừa ngẩn ngơ, bất chợt nhớ tới giây phút mở cửa tủ quần áo vào nhiều năm trước, cô cũng giương đôi mắt to tròn hoảng sợ như vậy nhìn anh, rồi ngập ngùng hỏi anh: “Anh ơi, có thể để em trốn trong này không?”
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, trong đầu nhanh chóng bị thay thế bởi cảnh tượng cô đi sóng vai cùng anh chàng kia dưới đèn đường.

Anh đứng trước cửa nhà cô đợi cô gần một tiếng đồng hồ, điện thoại không gọi được, nhắn tin cũng không trả lời.

Anh nhìn cô một cái, rầm, chẳng nói tiếng nào mà đóng sầm cửa lại.

Ôn Giản tự nhiên chảy nước mắt, mím môi, cô quay người đi.

Giang Thừa nhìn thấy bóng lưng cô đơn lẻ loi của cô, tay đang đặt trên cửa siết lại, sau đó kéo mở cửa sổ ra.

– Lâm Giản Giản- Anh gọi cả họ lẫn tên cô, giọng anh vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Ôn Giản quay đầu, Giang Thừa đưa tay ra.

Cô chần chờ không dám bước tới.

– Không phải có chuyện à?
– Không phải… không sao- Ôn Giản lắc đầu.

.

Tiên Hiệp Hay
Chỉ là xúc động nhất thời thoáng qua mà thôi, chỉ là khoảnh khắc đó trong lòng rất hoảng hốt, muốn tìm người tâm sự.

Giang Thừa im lặng, đột nhiên chồm người tới, kéo cánh tay cô:
– Lên đây.

Mạnh mẽ kéo cô, mượn sức từ cánh tay anh, anh túm cô lên bệ cửa sổ, sau đó nhảy vào phòng anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi