DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Cách đế đô mười mấy dặm là một mảnh rừng tươi tốt, Tần Lập xách lão già áo đen xuống dưới xe ngựa, sau đó nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, hiển nhiên nó đang ngã về phía Tây. Kêu người đánh xe im lặng rời khỏi, Tần Lập mang lão già áo đen vào trong rừng, vừa đi vừa nói:

- Lão già! Trời còn chưa tối, chờ trời tối ta sẽ cột lão lên cột cờ trên thành lâu ở đế đô! Ha ha! Đó là nơi cao nhất ở trong đế đô phải không? Ta nghĩ ngươi nhất định chưa từng lên đó! Lần này ta sẽ làm thỏa mãn nguyện vọng của lão, lão cảm thấy thế nào?

- Súc sinh, tên súc sinh nhà ngươi...

Lão già áo đen nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tần Lập! Ngươi chết không được tử tế!

- Ôi! Lão già, lời này lão cũng đã nói trên đường rồi. Lão không nói đủ, nhưng ta nghe phát chán rồi. Mong lão hãy nói cách nói mới một chút đi. Tỷ như nói, ta bị một đám mỹ nữ vây quanh, cạn kiệt tinh lực mà chết. Ha ha ha!

Tần Lập mang lão già áo đen đi tới chỗ sâu trong rừng, ném lão ở đó, thu lại vẻ cười trên mặt, nói với vẻ lạnh lùng:

- Lão già! Chắc chắn lão rất hận ta. Ta biết, lão cảm nhận ta làm nhục sự tôn nghiêm của một võ giả Thiên cấp. Tuy nhiên, lão có nghĩ qua, đêm hôm khuya khoắt, lão lặng lẽ tiến vào phòng của ta với hành vi muốn ám sát ta thì cao thượng hơn ta bao nhiêu chứ? Thấy thân thủ giết người của lão, e rằng suốt cuộc đời lão sớm đã có một thân máu tươi! Trong những người lão giết, có bao nhiêu người con, trượng phu, phụ thân của người khác chứ? Lại tạo nên bao nhiêu sự sợ hãi, gia đình cửa nát nhà tan? Khiến cho biết bao nhiêu mẫu thân khóc mù cả hai mắt, khiến cho biết bao nhiêu đứa bé mất cha mẹ biến thành kẻ mồ côi bơ vơ đáng thương? Đừng nói cho ta biết, lão chưa từng làm những điều như vậy!

Lão già áo đen chỉ mở to được một con mắt, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh, nói với giọng khàn khàn:

- Đã làm thì ta đã làm rồi. Hơn nữa, so với tưởng tượng của ngươi còn muốn tàn nhẫn hơn vô số lần! Nhưng vậy thì sao hả? Sư tử nhào vào đàn dê săn bắt, chẳng lẽ còn quan tâm đến suy nghĩ của của con dê sao? Đáng cười! Ngươi có tư cách gì để dạy ta? Thật quá ngây thơ!

- Chà chà! Lão già này, võ giả Thiên cấp đúng là không bình thường, đến trình độ này mà vẫn còn khí lực để dạy ta. Được rồi. Lúc nào thì ta mới đạt tới cảnh giới Thiên cấp chứ?

Tần Lập tựa như cười tựa như không, nhún vai, đưa hai tay ra nói:

- Xem ra ta vẫn còn xem thường lão. Lão mắng ta là một tên súc sinh, nhưng thật ra lão cũng là súc sinh! Không, lão còn không bằng cầm thú!

Lão già áo đen trợn cặp mắt trắng dã, rồi mặc kệ Tần Lập. Dọc theo đường đi, loại thống khổ kinh mạch như đứt ra từng khúc, đã đạt tới cực hạn mà con người có thể chịu đựng! Nếu không phải tiểu súc sinh tâm ngoan thủ lạt cứu giúp thì mình sớm đã không biết đau đớn thống khổ biết bao nhiêu lần. Có lẽ càng như vậy thì lão già áo đen càng thống hận Tần Lập.

Đồng thời đối với người thiếu niên này thực sự sinh ra bóng ma to lớn trong lòng. Hiện tại lão chỉ mong sao mình có thể chết nhanh hơn một chút, càng sớm chết càng sớm giải thoát!

- Nếu như lão có thể làm cho ta một chuyện thì có lẽ ta có thể cho lão chết vinh quang một chút, sẽ không dùng phương pháp dọa treo lão lên cột cờ. Dù sao lão cũng có tôn nghiêm chứ?

Trên mặt Tần Lập bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhân hậu, giống như đang tâm sự.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Lão yên tâm, ta tuyệt đối không hỏi về chuyện thái tử. Loại người nhu nhược như hắn còn không đáng để lão tử dùng trăm phương ngàn kế để đối phó.

Lão già áo đen vốn quyết tâm không nói một lời, tùy ý Tần Lập tra tấn, nhưng nghe thấy Tần Lập không hỏi lão về chuyện Thái tử, con mắt còn lại mở ra, nói:

- Ngươi giữ lời nói chứ?

- Lão chỉ có thể cầu xin ta nói ra giữ lời.

Trên mặt Tần Lập lộ ra một chút vẻ cười trào phúng:

- Lão không có tư cách gì nói điều kiện với ta! Lão có tin rằng ta có thể làm cho lão còn sống rồi sau đó lột sạch treo lão lên cột cờ? Tuy rằng lão từng có thực lực rất mạnh, nhưng ở đế đô này tuyệt đối sẽ không phải không có kẻ thù nhỉ? Ta tin rằng, trong tình huống kẻ thù nhìn thấy lão như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng!

- Ngươi là ác ma!

Lão già áo đen rít gào nói.

- Tùy lão nói thế nào, hiện tại lão hiểu rõ rồi chứ? Làm thế nào để xử lý lão thì phải xem tâm tình của ta. Ta muốn hỏi lão những điều lão có thể không nói, tuy nhiên không chỉ một mình lão biết! Chuyện đó ta trước sau gì cũng biết, lão nói xem, ta sao phải hứa hẹn với lão cái gì chứ?

- Ngươi hỏi đi.

Vào lúc này, lão già áo đen hoàn toàn hiểu rằng, cho dù lão có kiên trì như thế nào thì cũng không cách nào thay đổi gã thiếu niên trước mặt này thật sự là ác ma, chuyện gì cũng làm được. Nói đạo lý với ác ma, căn bản như đàn gảy tay trâu, giống như không thể nói chuyện băng tuyết với sâu bọ sống mùa hạ!

- Ôi! Như vậy mới ngoan chứ!

Tần Lập cười nói:

- Nói với ta về đại lục Thiên Nguyên một chút đi. Nơi ta đi qua quá ít, chưa có nhiều kinh nghiệm. Lão không cần kể lại quá tỉ mỉ, đại khái nói một chút để cho trong đầu ta có chút khái niệm là được.

Lão già áo đen sửng sốt, không ngờ vấn đề mà Tần Lập hỏi lại đơn giản như vậy. Bất kỳ người nào am hiểu lịch sử của Đại lục, cũng có thể nói được một mảng lớn? Tuy nhiên lại nhớ đến thân phận của Tần Lập, là đứa con hoang cho tới bây giờ vẫn chưa được đi học. Không biết vì sao, trong lòng lão già áo đen không ngờ nổi lên một ít đồng tình. Nhưng một chút đồng tình này rất nhanh được thay thế bằng sự phẫn nộ. Mẹ nó! Lão tử làm sao mà đồng tình với ác ma này chứ!

- Khụ khụ! Chẳng lẽ ngài cũng giống ta, không được đi học sao?

Nhìn lão già áo đen trầm mặc, Tần Lập hỏi.

- Ngươi mới không được đi học! Lão tử đang suy nghĩ nên làm sao trả lời câu hỏi có vẻ ngu ngốc này của ngươi!

Lão già áo đen chửi ầm lên, nhìn dáng vẻ Tần Lập vuốt mũi cười khổ, không biết vì sao trong lòng lại có một chút cảm khái:

Tên tiểu súc sinh này chung quy cũng bị ta làm trò!

Một võ giả Thiên cấp có thực lực mạnh mẽ, thị vệ Hoàng gia, nhưng lại rơi vào loại tình huống này, thật sự là đáng buồn! Đáng tiếc! Đáng thương!

Lão già áo đen cười to vài tiếng, cố sức thở dốc một hồi. Đây là lần đầu tiên trong đời lão cảm giác được: Làm một người thường không có năng lực phản kháng gì, không ngờ lại là chuyện bi ai như thế.

- Thiên Nguyên Đại Lục chia làm tám phần, hải dương cùng với ao hồ và đầm lầy thì chiếm hai phần. Thiên Nguyên Đại lục cực kì khổng lồ, từ ĐSng Tây xa không thể tưởng tượng! Cho dù là võ giả Thiên cấp, cả cuộc đời, cũng không thể đi khắp mọi nơi! Thanh Long quốc này xem như là phía Đông của Thiên Nguyên đại lục. Tuy rằng Thanh Long quốc rất lớn nhưng ở nơi phía Đông này chỉ có thể được cho là bậc trung. Tư La quốc ở phía Bắc, Đại Sở quốc ở phía Đông, Thanh Khâu quốc ở phía Nam, còn có Đại Tề quốc ở phía Tây. Bốn quốc gia này cũng không khác Thanh Long quốc lắm, quốc lực cũng tương đương nhau, quan hệ lẫn nhau ngẫu nhiên cũng có tranh chấp. Tuy nhiên nói tóm lại cũng được coi là thái bình. Bởi vì ở phía Tây Đại Tề quốc có một đế quốc thật lớn chiếm cứ. Đó là Tân Tần quốc!

Đến đây, lão già áo đen thở dốc kịch liệt một hồi, sau đó nói:

- Tân Tần quốc kiến quốc không đến một trăm năm, gã Hoàng đế thật sự là một phần tử hiếu chiến chân chính. Nghe nói, bản thân Hoàng đế thực lực là cảnh giới Phá Thiên, vậy e rằng cường giả Thiên cấp trong quân đội quốc gia có tới mấy ngàn người! Ngoài ra, bọn họ còn liên hệ với không ít những chỗ thần bí. Cho nên, mấy năm nay vẫn chinh chiến khắp nơi, đã thôn tính vài tiểu quốc gia, bản đồ càng lúc càng lớn, không biết khi nào thì sẽ đánh tới Đại Tề quốc. Cho nên, Hoàng đế bệ hạ của chúng ta vào ba năm trước, ký vào bản hiệp nghị Liên Minh năm nước với Đại Tề quốc, Thanh Khâu quốc, Tư La quốc cùng với Đại Sở quốc, cũng có ý cùng nhau tiến thối.

Lão già áo đen dù sao cũng đến từ Hoàng gia nên đối với chuyện này, cũng coi như biết tường tận. Tuy nhiên trận chiến giữa các nước với nhau, cũng không quan hệ gì tới Tần Lập. Ít nhất hiện tại là như thế.

- Vậy lại đi phía Tây thì sao?

Tần Lập cắt ngang lời nói của lão già áo đen, tiếp tục hỏi.

- Đi tiếp về phía Tây? Đi tiếp cũng có rất nhiều quốc gia! Chỗ xa nhất ta từng đi qua là Thiên Trì quốc, nơi đó cách Thanh Long quốc ước chừng mấy vạn dặm! Cũng đồng dạng là quốc gia rất lớn, cường giả trong đó như mây. Tiểu tử. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể giết ta thì cũng rất cường đại. Võ giả Thiên cấp. Ha ha, chỉ là thượng tầng trong tầng thấp nhất của thế giới này thôi! Còn có vô số cường giả, là ngươi chưa từng nghe thấy, chưa từng gặp qua!

Khóe miệng lão già áo đen nổi lên một chút giễu cợt:

- Nếu như ngươi sợ chết thì cả đời này, hãy thành thật đứng ở Thanh Long quốc, qua những ngày tháng phú quý cũng không vấn đề gì. Nếu như cảm thấy thực lực mình đã đủ, muốn đi khắp đại lục này thì ta cam đoan, ngươi có thể ngay cả mười quốc gia cũng đi chưa tới thì đã bị những thế gia môn phái bí ẩn giết chết.

- Huyền Đảo cũng là một trong những thế gia môn phái bí ẩn sao?

Tần Lập không quan tâm tới vẻ cười nhạo của lão già áo đen, một người chờ chết mà thôi. Hơn nữa, lão nói cũng không có gì sai, Tần Lập vốn cũng không cho rằng Thiên cấp là mạnh nhất.

- Hả? Ngươi không ngờ biết Huyền Đảo?

Lão già áo đen rất giật mình nhìn chằm chằm Tần Lập vài lần. Sau đó dứt khoát gật gật đầu nói:

- Huyền Đảo chỉ là một trong những nơi bí ẩn. Có điều, so với sự nổi danh, Thiên Nguyên Đại lục quá mức khổng lồ, thế gia môn phái mạnh mẽ nhiều không kể xiết! Có thế gia bí ẩn, thậm chí có thể khống chế vài quốc gia như Thanh Long quốc để phục vụ họ! Hiện tại ngươi hiểu rõ rồi chứ? Ngay cả sau lưng Thanh Long quốc cũng có thế lực như vậy! Nếu không ngươi cho là những gia tộc trong quốc gia vì sao cũng thành thật như vậy?

- Vậy, một vấn đề cuối cùng. Nói cho ta biết cấp bậc võ giả chân chính của Thiên Nguyên Đại lục!

Tần Lập rốt cục hỏi ra chuyện trong lòng muốn hỏi nhất.

Lão già áo đen thở phào một cái. Có lẽ lão cảm thấy mình rốt cục có thể giải thoát rồi, tâm tình không ngờ trở nên rất tốt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, mấy đám mây trắng tinh thoạt nhìn có vẻ nhàn nhã: Ta chết rồi, có thể biến thành một đám mây hay không?

Thở dài một tiếng, lão già áo đen nói:

- Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, đây là cách thức phân chia cấp bậc võ giả ở thế tục. Có thể tu luyện đến Thiên cấp, đã là lông phượng, sừng lân. Nhưng dân số ở Thiên Nguyên Đại lục đâu chỉ có trăm triệu? Trong đó chung quy còn có một số siêu cấp thiên tài kinh thế hãi tục. Trong những người này, đột phá Thiên cấp được gọi là cảnh giới Phá Thiên! Nghe nói võ giả có cảnh giới Phá Thiên, đã có thể vận dụng uy năng khổng lồ trong thiên địa để tiến hành chiến đấu. Loại tình huống này không phải chúng ta có thể tưởng tượng! Cảnh giới Phá Thiên chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất là Phá Thiên, tầng thứ hai là Hợp Thiên, tầng thứ ba là Dung Thiên! Mà võ giả càng cường đại, đột phá cảnh giới Dung Thiên đạt tới cảnh giới Chí Tôn. Mà cảnh giới Chí Tôn cũng được phân làm ba tầng. Tầng thứ nhất là Nhân Tôn, tầng thứ hai là Địa Tôn, tầng thứ ba là Thiên Tôn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi