DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Bộ Đồng nhìn kỹ khuôn mặt viết hẳn lên mấy chứ kiêu ngạo ngang ngược của Tần Lập, không nói hai lời, lập tức để cho người mang Ngụy Cường rời đi.

Ông ta thật sự đã có chút sợ cái tên không chút kiêng kỵ này rồi, quả thực chính là tên vô lại, làm gì mà có một chút phong cách quý tộc nào cơ chứ? Nếu còn đứng lại đây một lúc nữa thì Bộ Đồng gần như có thể chắc chắn, Tần Lập sẽ ra tay với mình. Mà vừa rồi mấy chiêu Tần Lập đối phó với Ngụy Cường thì Bộ Đồng đều thấy rõ, hắn tự nhận, cho dù đổi là bản thân cũng chắc gì đã có thể tránh được công kích linh hoạt mà sắc bén này!

Nếu thật sự phát sinh xung đột với Tần Lập, hắn thật ra sẽ không sao. Văn võ bá quan trong triều đều nói cái gì mà tảng đá cứng đầu, cái chày gỗ bự. Thế nhưng, hình tượng mình khổ công gây dựng bao nhiêu năm sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Về chuyện khác, thương thế Ngụy Cường đã rất nguy hiểm, bất luận là thế nào ông ta cũng không thể để hắn chết trong học viện, nếu không thì cho dù là Thái tử cũng không thể chủ trì công đạo cho được. Chuyện thị phi này cứ giao cho Hoàng thượng phán xét là tốt nhất, dù sao thì họa đều là Tần Lập gánh! Trong lòng Bộ Đồng thầm hận: Chết tiệt, sao lại đưa một người như vậy tới học viện cao cấp làm gì?

Bên kia Tần Lập đang tủm tỉm cười nói với các học sinh, sau đó lên xe ngựa. Trên đường ra khỏi học viện cao cấp đế quốc, tiểu công chúa Triệu Thiên Thiên có chút tò mò đánh giá thiếu niên đang nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt thoạt trông có phần mệt mỏi trước mắt. Trong lòng nàng cảm thấy có chút quái dị. Rõ ràng là thiếu niên này chỉ hơn mình có hai tuổi, nhưng trên người hắn, căn bản là không cảm giác được hắn là thiếu niên. Thật khiến cho người ta liên tưởng, hắn cũng giống như phụ hoàng, trầm ổn, cơ trí, sát phạt quyết đoán!

Việc này kỳ thực thuần túy chỉ là cảm giác, trong mắt người khác chỉ có một Tần Lập, tảng đá cứng đầu không chút đầu óc, nhưng trong mắt công chúa lại là một hình tượng khác. Nếu để Tần Lập biết được suy nghĩ trong đầu Triệu Thiên Thiên bây giờ, hắn chắc chắn sẽ vươn tay ra, nước mắt lưng tròng lớn tiếng: Duyên số a!

Những hộ vệ của Triệu Thiên Thiên không xa không gần đi sau xe ngựa của Tần Lập, chức trách của họ là bảo vệ cho an toàn của công chúa, còn lại tất cả các chuyện khác đều không liên quan. Công chúa điện hạ muốn làm gì, bọn họ cũng không can thiệp.

Kỳ thực, việc này cũng chứng tỏ Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ đối với công chúa này cực kỳ yêu thương.

Xe ngựa chạy một lúc, Tần Lập mới mở to mắt, có chút áy náy nói với Triệu Thiên Thiên:

- Thật là có lỗi, công chúa điện hạ, ta có chút chuyện vừa mới nghĩ tới, có phần nhập thần, làm phiền công chúa rồi.

- Ngươi không cần khách khí với ta như vậy. Ngươi là giáo sư, ta là học sinh, ngươi gọi ta là Thiên Thiên là được.

Tính cách của Triệu Thiên Thiên khá vui vẻ, mặc dù có chút không tự nhiên, nhưng vẫn khá hào phóng.

Không thể không nói, Triệu Thiên Thiên về lâu về dài nhất định được xem là cô gái quốc sắc thiên hương. Dáng người cao gầy cân xứng, đôi chân thẳng tắp thon dài, mười phần mượt mà; da thịt nhẵn nhụi, sáng bóng như ngọc; xương quai xanh tinh xảo hơi lộ ra nơi bờ vai. Khuôn mặt trái xoan, mi dài như liễu, mắt sáng như nước, môi đỏ mọng oánh nhuận. Khó trách Hoàng đế bệ hạ lại yêu thương đứa con gái này như vậy. Đổi là ai cũng vậy, có con gái như thế này đều là đặt trong miệng sợ tan, đặt trong tay thì sợ rơi.

- Ha ha, vậy thì ta không khách khí. Thiên Thiên công chúa. Cô tìm ta có việc gì không?

Nếu phải diễn vai của kẻ có tính tình không chút kiêng kỵ gì, vậy thì thái độ đối đãi với công chúa tất nhiên cũng không cần phải khiêm tốn. Thật ra tính cách Tần Lập vốn là không chút kiêng kỵ gì, tuy nhiên, hoàn cảnh sinh sống kiếp trước không cho phép một số việc làm không hay, đều ngăn cản.

Hiện giờ sống trong thế giới cường giả vi tôn, Tần Lập lại có được tư cách đứng trên cao. Như vậy, tại sao lại không làm theo ý mình một chút?

Thực ra Triệu Thiên Thiên tìm Tần Lập làm gì có chuyện gì, nàng chỉ muốn giải vây giúp Tần Lập mà thôi. Nàng không quen nhìn bộ dạng các giáo sư học viện này ghen tị Tần Lập. Tuy nói không bị người đố kị là tài trí bình thường, nhưng đám người Ngụy Cường thật sự là có chút quá phận. Triệu Thiên Thiên cho rằng, Ngụy Cường dù bị đánh chết cũng là xứng đáng!

Ngươi đã dám khiêu khích, như vậy, phải chuẩn bị tinh thần gánh vác hậu quả!

Ít nhất, từ nhỏ nàng đã nhận được giáo dục của hoàng tộc, chính là như vậy!

- À...là thế này. Tần giáo sư, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi thật sự sẽ làm bang chủ Đại Thanh bang sao?

Tần Lập sửng sốt, hắn vốn tưởng Triệu Thiên Thiên sẽ tìm một số vấn đề võ học gì đó hỏi mình, lại không nghĩ tới nàng sẽ hỏi những lời này, không nhịn được cười nói:

- Sao nào, công chúa cũng có hứng thú với những thứ như bang hội gì gì đó sao?

Triệu Thiên Thiên hơi ngượng ngùng, cười cười:

- Sao có thể chứ, ta chỉ là nghe Thái tử ca ca nói mà thôi. Đúng rồi, đại ca ta dường như thực không thích ngươi, ngươi phải cẩn thận hắn.

- Thiên Thiên công chúa, vì sao lại nói cho ta chuyện này. Phải biết, Thái tử điện hạ là ca ca ruột thịt của cô, vạn nhất mà hắn biết hắn sẽ thương tâm đó.

Tần Lập cười nhìn Triệu Thiên Thiên, cảm thấy tiểu công chúa xinh đẹp này thật là người đáng mến.

- Có cái gì mà thương tâm? Trong lòng hắn chỉ có ngôi vị Hoàng đế! Muội muội ta trong lòng hắn không bằng một kẻ tâm phúc dưới tay đâu!

Triệu Thiên Thiên bĩu môi, thuận miệng oán giận nói, rồi lại lập tức ngưng mắt nhìn Tần Lập:

- Tần giáo sư còn chưa trả lời ta, hiện tại Đại Thanh bang thực sự là nằm trong tay ngươi sao?

- Thiên Thiên công chúa cảm thấy có khả năng sao? Đại khái chắc cô cũng nghe được một số chuyện, Thái tử ca ca của cô sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!

Tần Lập nửa thật nửa giả thở dài:

- Ta chỉ là một người xa lạ, có thể sống yên ổn ở thành Thanh Long này, hơn nữa lại được làm giáo sư đã là chuyện may mắn lớn lắm rồi, nói ngàn lần cũng chỉ thế thôi.

Triệu Thiên Thiên bên cạnh an ủi nói:

- Ai nói, ngươi còn có bằng hữu mà, nhị ca ta cũng rất tán thưởng ngươi đó.

- Ha ha. Thì ra tiểu nha đầu nhà cô là tới làm thuyết khách cho nhị ca cô hả.

Tần Lập cố ý làm ta vẻ chợt hiểu ra, cười trêu nói.

- Ta mới không có!

Triệu Thiên Thiên thật muốn tự vả vào miệng mình, trợn mắt nhìn Tần Lập một cái sẵng giọng:

- Ngươi trêu ghẹo ta!

- Ha ha. Không có, ta sao dám trêu ghẹo công chúa điện hạ tôn quý đây nhỉ.

- Ngươi còn nói! Còn có chuyện gì mà ngươi không dám không hả?

- Thật không có!

- Ta nói có là có!

- Được rồi, cô thắng!

Cuối cùng, lấy việc người nào đó thất bại mà kết thúc, Triệu Thiên Thiên mới chuyển giận thành vui, tươi cười rạng rỡ nói:

- Vậy...về sau ta có thể trở thành bạn của Tần giáo sư không?

- Đương nhiên.

Tần Lập giờ mới phát hiện bản chất ma nữ của tiểu nha đầu, hữu khí vô lực trả lời.

Có chút không vừa lòng với biểu tình lười biếng của Tần Lập, Triệu Thiên Thiên buồn bực nói:

- Ta nói thật đó!

- Được rồi, vậy ta cũng nói thật. Thực ra công chúa điện hạ xinh đẹp đáng yêu như thế, có thể trở thành bạn của công chúa điện hạ, là vinh hạnh của bản Hầu rồi!

- Thế mới phải chứ!

Triệu Thiên Thiên vui vẻ, nói:

- Ngươi cứ yên tâm, chuyện ngày hôm nay khi ta trở về nhất định sẽ nói với phụ hoàng. Hừ, ta là nhân chứng, ta xem cái đám người khiến cho người ta chán ghét kia có dám làm trò trước mặt bản cung, đổi trắng thay đen hay không?

Lúc này, xa phu bên ngoài thấp giọng nhắc nhở:

- Hầu gia, về đến nhà rồi.

Tần Lập nhìn thoáng qua Triệu Thiên Thiên, cười mời:

- Điện hạ có muốn vào trong ngồi một chút không?

Biểu tình Triệu Thiên Thiên bỗng nhiên có chút xấu hổ, nói:

- Không được, ta còn phải về hoàng cung trước, nói với phụ hoàng chuyện này, miễn cho tên ác nhân nào đó cáo trạng trước! Cho xe của ngươi đưa ta về là được rồi.

Tần Lập gật gật đầu, sau đó nói:

- Vậy ngày khác mời Thiên Thiên công chúa tới phủ của ta.

- Tốt!

Triệu Thiên Thiên cúi đầu lên tiếng, thấy Tần Lập xuống xe, vội vàng vén màn xe lên, tiếng nói trong trẻo:

- Đầu tuần sau ngươi nhất định phải tới học viện đó!

Tần Lập không quay lưng, khoát tay áo với Triệu Thiên Thiên, ý bảo mình đã biết, đi thẳng vào trong phủ.

Xa phu thấp giọng nhắc nhở:

- Phải đi thôi, điện hạ cẩn thận!

Triệu Thiên Thiên thu hồi tay, thả màn xe xuống, trên gương mặt tươi sáng động lòng người lộ ra biểu tình buồn bã, nhưng ngay lập tức lại nghĩ tới chuyện gì, vui vẻ hẳn lên, múa may nắm tay thanh tú, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt.

Tần Lập trở lại phủ, Bộ Vân Yên còn chưa có về, A Hổ cũng đi ra ngoài. Tần Lập vô tình đi tới nơi luyện đan của Lãnh Dao, đẩy cửa ra, lại thấy Lãnh Dao đang ngồi như đang đùa nghịch dược liệu, miệng còn lẩm bẩm tính toán cái gì đó.

Ngẩng đầu lên, thấy Tần Lập, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng lộ ra chút ý cười ôn hòa, nhẹ giọng nói:

- Đã về rồi?

Tần Lập gật gật đầu, tới cạnh nàng, nhìn nàng đùa nghịch dược liệu.

Dần dần, trên mặt Lãnh Dao hiện lên chút đỏ ửng, dừng tay lại, ngẩng đầu hỏi:

- Ngươi nhìn cái gì? Ngươi nhìn khiến người ta tâm phiền ý loạn, còn phối trí đan dược làm sao hả.

Nói xong lại thấy bản thân có chút quá khích, sắc mặt hồng lên, nhỏ giọng nói:

- Thực xin lỗi.

Tần Lập dở khóc dở cười nhìn Lãnh Dao, nhưng cũng không nói thêm, có một số việc không phải cứ hứa hẹn một câu là có thể giải quyết.

- Ta chuẩn bị, trước tiên cải tạo thể chất cô một chút, sau đó thuận tiện hỏi cô, có thể liệt kê phối phương đan dược tăng nhanh thực lực được không, ta sẽ cho người dựa theo phối phương mà chuẩn bị.

- Vậy à. Việc đó thì, đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng mà ngươi nói cải tạo thể chất của ta, là chuyện gì?

Lãnh Dao ngẩng đầu, vẻ mặt hồ nghi nhìn Tần Lập.

- Đi theo ta!

Tần Lập nói xong, liền đi về phòng mình.

Lãnh Dao hơi do dự một chút, đứng lên đuổi theo Tần Lập.

Đêm đó, sau khi đám người Bộ Vân Yên trở về, hỏi về Tần Lập và Lãnh Dao, lại nhận được một đáp án khiến cho họ trợn mắt cứng lưỡi. Thị nữ trong phủ nói cho Vân Yên, nói Lãnh tiểu thư và Hầu gia đã vào phòng Hầu gia, mãi cho tới giờ còn chưa có đi ra.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bộ Vân Yên nghe xong, trong lòng cảm thấy có phần mất mát, nhất là mãi đến đêm khuya, Tần Lập đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, phân phó thị nữ chuẩn bị nước tắm rửa. Bộ Vân Yên nghe xong, trong lòng có đủ vị lẫn lộn.

Lúc này, Tần Lập đi tới, thấy Bộ Vân Yên vẻ mặt ngây ngốc đang ngồi đằng trước, vẻ mặt ai oán. Vì đưa Tiên Thiên Tử Khí vào giúp Lãnh Dao tẩy tủy phải tổn hao lượng lớn thể lực, cực độ mỏi mệt nên Tần Lập cũng không muốn nghĩ nhiều, nhìn Bộ Vân Yên nói:

- Bộ tỷ tỷ, hôm nay thực sự là rất mệt mỏi, xem chừng phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể giúp tỷ được.

- Ta không cần.

Bộ Vân Yên lạnh lùng nói, dùng sức cắn môi, nước mắt lưng tròng, trong lòng lại vì tỷ muội của mình Lãnh Dao cảm thấy không đáng giá. Thầm nghĩ: Thấy chưa? Đây là nam nhân!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi