DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Thân hình Tần Lập xuyên qua vùng sương mù linh khí dày đặc, cho dù hắn không hấp thu thì màn sương mù dày đặc đến cực hạn này cũng không ngừng chảy vào cơ thể hắn. Thể lực Tần Lập vừa mới tiêu hao cũng được bổ sung lại trong nháy mắt. Hắn nội thị thì thấy khí xoáy màu tím lớn bằng nắm tay nơi đan điền, cũng đã bị linh khí mãnh liệt tràn vào làm dịu trở nên sáng bóng rất nhiều!

Bước chân Tần Lập không ngừng, tiếp tục đi hướng bên trong. Không được bao xa liền nhìn thấy một luồng sương mù linh khí màu trắng cao bằng đầu người, khe khẽ di động dường như có linh tính không ngừng biến hóa hình dạng!

Bước chân Tần Lập như mèo không phát ra bất kỳ tiếng động nào, lặng yên tới gần đoàn sương mù linh khí dày đặc này. Linh khí này dường như cảm giác được nguy hiểm tới, không ngờ theo Tần Lập đến, nó bắt đầu tán ra bốn phía!

Tần Lập hơi sững người, tuy nhiên lúc này hắn cũng không khách khí há mồm hít một hơi. Sương mù linh khí liền tràn vào trong miệng hắn, tất cả kinh mạch trong thân thể hắn đều như quỷ chết đói, mở cái mồm rộng điên cuồng hấp thu.

Lúc này không hấp thu còn chờ đến khi nào?

Đợi cho vùng sương mù linh khí này bị Tần Lập hút gần hết, thực vật cao bằng đầu người kia mới lộ ra hình dáng!

Đây là một gốc thực vật thân cỏ cao lớn, ước chừng hơn đầu người, lá dày nhiều nhánh. Cũng không biết trải qua mấy vạn năm, lá cây giống như phỉ thúy được điêu trác tinh tế, kiều diễm ướt át, lóe ra hào quang sáng bóng. Cả cây thực vật giống như là thúy ngọc, thậm chí có chút không giống thật sự.

Quả thật là một kỳ tích trong thế gian này!

Phía trên gốc linh thảo này có bảy, tám quả đỏ tươi, lớn như mắt rồng, từng quả màu đỏ như phỉ thúy tạo thành, lóe ra hào quang đỏ rực.

Tần Lập không kìm nổi thò tay ra vặt xuống một quả màu đỏ, nắm trong tay cảm giác hết sức trơn mềm, một mùi thơm thấm lòng người theo mũi mà vào. Tinh thần Tần Lập lập tức khẽ chấn động, khí xoáy màu tím bằng nắm tay nơi đan điền cũng không kìm nổi bắt đầu xao động, dường như cực kỳ chờ đợi quả màu đỏ này!

- Muốn ta ăn nó hay sao?

Nói thật Tần Lập thật là có chút do dự. Tuy rằng có thể xác định quả này khẳng định không độc, nhưng không rõ ràng lắm cứ thế ăn đi có thể có tác dụng phụ gì hay không? Mà sau khi ăn xong, khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể cần phải bế quan tu luyện, vậy thì khá nguy. Hành vi hiện tại của mình giống như là trộm cướp, làm sao dám ngủ say trong nhà người khác?

Tần Lập suy nghĩ, không do dự thu quả màu đỏ này vào trong nhẫn trữ vật. Hắn lập tức rút Ẩm Huyết kiếm ra, vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất, đào cả gốc rễ cây thực vật này lên.

Ẩm Huyết kiếm như cắt đậu hũ, đào ra một cái hố đường kính hơn bốn thước, sâu hơn ba thước. Sau khi đào xong, Tần Lập trong nháy mắt hút thực vật này vào trong nhẫn trữ vật, thừa dịp còn chưa gây ra bất kỳ động tĩnh gì, nhấc chân bỏ chạy!

Lúc này Tần Lập lại không có bất kỳ do dự gì, hắn cũng không cho rằng một thiên tài địa bảo như vậy biến mất, linh thú cường đại kia lại không cảm ứng được.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cho nên thừa dịp đối phương còn chưa phản ứng, thi triển toàn bộ tu vi. Lúc lao ra khỏi vùng sương mù linh khí bắt đầu tiêu tan, Tần Lập còn không quên hung hăng hút mấy ngụm, trổ khinh công giống như một u linh nháy mắt biến mất trong rừng rậm!

Tần Lập chạy thẳng một mạch ra ba, bốn mươi dặm. Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng rống giận kinh thiên từ rất xa truyền tới!

Cỗ khí thế kinh thiên kia dường như ở khoảng cách ba, bốn mươi dặm đều có thể cảm giác đến. Trong đầu Tần Lập chỉ còn lại một ý niệm:

- Chạy!

Cũng không biết chạy được bao lâu, phía trước rộng mở trong sáng, một vùng thác nước thật lớn xuất hiện.

Lớn nhỏ chừng hơn trăm cái!

Nguyên lai nơi này đã ra khỏi dãy núi kia, đi tới một vùng đồng bằng. Mà nơi này cũng đúng là ngọn nguồn của con sông phía dưới kia.

Tần Lập thấy một cái thác nước lớn nhất, thật sự có cảm giác rơi thẳng xuống ba nghìn thước. Độ cao thác nước kia chừng nghìn thước, tiếng nước đổ ầm ầm che dấu tất cả mọi tiếng động. Lúc này Tần Lập đang ở phía dưới thác nước, trước mắt là một đầm nước sâu lớn vô cùng.

Dòng thác chảy xuống đánh ra vô số xoáy nước lớn nhỏ khắp nơi thoạt nhìn làm cho người ta hết sức sợ hãi. Tần Lập gần như không chút do dự, thân hình bay ra như tia chớp bay qua đầm nước thật lớn này, vọt tới dòng nước xiết của thác nước!

Một cỗ lực lượng kinh người truyền đến thiếu chút nữa đẩy thân hình Tần Lập hạ xuống dưới. Tuy nhiên may là Tần Lập dùng hết sức lực, cuối cùng nhảy vào sau thác nước, trước mắt xuất hiện một cái động sâu thăm thẳm! Tần Lập ngẩng đầu nhìn lên trên, xác định bên trên không có ba chữ "Thủy Liêm động" sau đó tự giễu lắc đầu. Hắn vốn là muốn tránh sau thác nước lại không nghĩ đến nơi này không ngờ còn có một hang động.

Hang động rất sâu, Tần Lập chân bước không ngừng đi vào sâu bên trong.

Lúc này, bên ngoài hang động một con Kim Sắc Cự Hổ (hổ lớn màu vàng) dài hơn chục thước, hai cánh trên lưng mở ra hết cỡ chừng hơn hai mươi thước. Trên cánh của nó đều có lông rậm màu vàng, mỗimột cái lông giống như là kim châm, sáng ngời khác thường!

Kim Sắc Cự Hổ đứng ở bên ngoài đầm nước, trên người tràn ra khí tức cực kỳ khủng bố, một đôi mắt như chuông đồng, trong lòng giận không thể át.

Nó cùng với những người của Cực Nhạc Thiên Cung mấy ngàn năm qua vẫn là nước giếng không phạm nước sông, không thể tưởng được là không ngờ bọn họ có lá gan trộm linh thảo tuyệt phẩm của nó!

Quả trên gốc linh thảo kia một ngàn năm trăm năm mới thành thục, hơn nữa mỗi lần chỉ kết tám quả!

Một ngàn năm trăm năm trước nó vẫn là một con linh thú phổ thông sinh sống ở nơi này, thực lực còn chưa đạt Thiên cấp ngẫu nhiên gặp được gốc linh thảo tuyệt phẩm này. Ở trên cây lúc đó vừa lúc kết tám quả, sau khi toàn bộ ăn xong thực lực nó tăng vọt, thân thể cũng sinh ra biến dị, mở ra linh trí.

Bởi vậy nó liền biết thứ này là một bảo bối cực phẩm, bất kỳ ai cũng không thể cướp khỏi tay mình. Ai có ý đồ với gốc cây này, nó liền nhất định liều mạng với hắn!

Hơn một ngàn năm nay nó giết không biết bao nhiêu linh thú có ý đồ với gốc linh thảo tuyệt phẩm này, cũng giết một số đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung. Đến cuối cùng, Môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung mấy đời trước đó, cường giả đạt tới cảnh giới Hợp Thiên đích thân tới đàm phán, hơn nữa đáp ứng với Kim Sắc Cự Hổ dãy núi này về nó tất cả. Ở bên ngoài dãy núi tất cả thuộc về Cực Nhạc Thiên Cung.

Kim Sắc Cự Hổ lúc ấy cũng không nắm chắc chiến thắng đối phương, mà đối phương cũng đồng dạng không nắm chắc thắng hắn!

Cho nên hiệp nghị này đã được hai bên tuân thủ hơn một ngàn năm. Các đời môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung bất kể tư chất cao thế nào cũng không xuất hiện một cường giả tuyệt thế đột phá đến cảnh giới Chí Tôn. Cho nên căn bản sẽ không có người nào dám can đảm đến trêu chọc lãnh địa của Kim Sắc Cự Hổ.

Mặc dù ai cũng biết, trong dãy núi của Kim Sắc Cự Hổ các loại thiên tài địa bảo nhiều không đếm xuể, nhưng các đời môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung đều nghiêm khắc cảnh cáo tất cả môn hạ không được tới nơi đó.

Lâu dần, Kim Sắc Cự Hổ cũng có chút buông lỏng, cho rằng không ai dám đi vào vùng núi sâu này. Nó lại không thể nghĩ tới hôm nay mình vừa ngủ gật một hồi, gốc linh thảo tuyệt phẩm kia không ngờ bị người đào mất!

Mà làm cho nó phẫn nộ lại đau lòng nhất chính là trên linh thảo kia còn kết tám quả vừa mới thành thục. Đó là tuyệt phẩm nó chuẩn bị dùng để lại đột phá, đánh vào cảnh giới Chí Tôn!

- Grào!

- Grào!

- Grào! Grào! Grào! Gràoooooo!

Kim Sắc Cự Hổ điên cuồng gầm rống, khiến cho tất cả sinh vật trong vùng này sợ tới mức nằm rạp xuống đất không dám động đậy. Bọn chúng không biết vương giả trong khu rừng núi này, hôm nay làm sao lại phẫn nộ như thế. Phải biết rằng Kim Sắc Cự Hổ đã mấy trăm năm qua chưa từng ăn một sinh vật nào trong rừng núi này rồi!

Lấy tu vi cảnh giới của nó hoàn toàn đã không cần ăn gì, chỉ cần dùng thiên địa linh khí là có thể khiến cho nó bảo trì trạng thái khỏe mạnh lâu dài!

Nhưng mà nếu nó không đạt tới cảnh giới Chí Tôn như vậy nó vẫn gặp phải tử vong, có lẽ ngàn năm, có lẽ hai ngàn năm. Để cho Kim Sắc Cự Hổ cảm thấy điên cuồng, cảm thấy sụp đổ chính là đối phương dĩ nhiên là ngay cả gốc rẽ đều đào đi, chẳng sợ để lại cho nó linh thảo tuyệt phẩm nó cũng không phẫn nộ như thế. Bởi vì nhiều nhất đợi hơn một ngàn năm trăm năm sau nó vẫn là chờ đợi được.

Nhưng hiện tại Kim Sắc Cự Hổ phẫn nộ muốn điên. Nó quyết định bất kể thế nào cũng phải tìm được gốc linh thảo tuyệt phẩm này về, cho dù có liều mạng với môn phái kia một lần!

Kim Sắc Cự Hổ lại gầm lên một tiếng, giương cánh thân hình như tia chớp bay đi. Nó đã đạt tới cảnh giới Dung Thiên sơ cấp, cho rằng mình hiện tại đã hoàn toàn có thực lực giết cho Cực Nhạc Thiên Cung chết tiệt dám can đảm trộm bảo bối của mình không còn manh giáp!

Tần Lập ở sâu trong hang động, cảm thụ được khí thế chấn động kinh thiên xuyên qua thác nước, không dám cử động!

Thật là đáng sợ!

Con linh thú này rốt cục là đạt tới một loại cảnh giới như thế nào? Tần Lập cảm thấy được nó cường đại hơn tất cả những người hắn từng gặp!

Cái gì Diệp Thiển Dục, cái gì môn chủ, trưởng lão Cực Nhạc Thiên Cung khẳng định cũng không cường đại như nó.

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Tần Lập cảm thấy bi ai trong lòng thay cho đám người Cực Nhạc Thiên Cung. Sau đó hắn không chút do dự đi vào chỗ sâu trong hang động. Hang động này chỉ có một con đường, rẽ ngang rẽ dọc đi xuống dưới một lúc thật lâu. Khoảng nửa canh giờ mới tới đáy động, cũng không biết hang động này rốt cục sâu bao nhiêu nhưng trong nháy mắt Tần Lập nhìn thấy cảnh tượng dưới đáy hang động, hắn lại có một cảm giác không chân thật, trợn mắt há mồm đứng ngây người!

Trong lòng hắn nghĩ thầm:

- Vận khí của ta chẳng lẽ đã tốt động lòng ông trời sao? Vừa mới chiếm được một chí bảo, tiếp theo lại phát hiện một cái?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Tần Lập thậm chí không kìm nổi có chút sợ hãi, thầm nghĩ không nên lập tức dùng hết vận khí về sau thì tốt. Bởi vì vận khí của hắn ngày hôm nay quả thực là quá tốt!

Đáy hang động là một không gian bằng phẳng, nơi Tần Lập đứng, nhìn từ dưới lên giống như một cái lỗ thủng trên trần nhà.

Mà ở giữa đáy của hang động có một cái ao đá đường kính hơn mười thước, giữa ao có một đóa hoa sen tinh khiết hoàn mỹ, trơn bóng như ngọc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi