DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Cây hoa sen này lá phủ kín toàn bộ phạm vi ao đá hơn mười thước, mỗi một lá giống như ngọc bích, mặt trên ánh sáng lưu chuyển, từng đạo hoa văn mạch lạc rõ ràng có thể nhìn thấy rất là lộng lẫy!

Cho dù là đại sư xuất sắc nhất trên đời cũng không thể tạo hình ra được bảo vật như thế!

Ở giữa là một bông hoa sen thuần khiến tới mức khiến cho linh hồn người ta rung động. Mỗi một cánh hoa đều giống như bạch ngọc, bên trên tản ra linh lực cường đại tràn ngập toàn bộ hang động!

Nơi này cũng không ngưng kết thành sương mù linh khí, nhưng Tần Lập liếc mắt một cái liền nhìn ra, toàn bộ nước trong ao đá hoàn toàn là do linh khí hóa thành!

Nếu nói gốc linh thảo vô danh Tần Lập mới chiếm được là tuyệt phẩm như vậy bông hoa sen này chính là Thần phẩm!

Cái gọi là tạo hóa sinh thần tú, như vậy dạng tạo hóa như thế nào mới có thể sinh ra linh vật như thế này?

Tần Lập cảm thán trong lòng, lại cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết của linh thú, thầm nghĩ không ngờ vẫn là vật vô chủ!

Linh lực trên hoa sen mênh mông khiến Tần Lập trong lúc nhất thời không biết làm sao, không biết nên xử lý linh vật mà thiên địa tạo hóa tạo ra này như thế nào. Hắn dứt khoát buông thân hình nhảy xuống, không khí bên trong hang động làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ thoải mái. Hắn thầm nghĩ trong lòng:

- Hoa sen này thật sự là Thần phẩm! Hoa cỏ thực vật bình thường có linh lực lớn đều tràn linh khí ra ngoài, tuần hoàn đạo thiên nhiên, phụng dưỡng cha mẹ thiên địa.

Mà bông hoa sen này thì lại hoàn toàn nội liễm linh khí, nếu không đi vào nơi này căn bản không thể nghĩ đến nơi này không ngờ còn có thể có vật thần kỳ như vậy.

Nếu không thì làm sao trải qua bao nhiêu năm đều không có bất kỳ linh thú nào tìm đến nơi này?

Tần Lập trước tiên lấy từ trong nhẫn ra một trái cây màu đỏ, lần này không chút do dự trực tiếp ném vào miệng, răng khẽ cắn. Một cỗ quỳnh tương ngọc dịch liền theo trái cây bị ép ra, tràn ngập trong miệng!

Tần Lập có thể thề thứ này ngon hơn vô số lần so với bất kỳ một món sơn hào hải vị nào mình từng nếm qua, thầm nghĩ:

- Khó trách trong truyền thuyết thần tiên chỉ ăn tiên quả, mỗi ngày có loại đồ vật này để ăn, ai còn đi nghĩ đến món ăn thế gian?

Đồng thời một cỗ năng lượng khổng lồ theo trái cây màu đỏ này tiến vào trong cơ thể Tần Lập, khí xoáy màu tím trong đan điền bắt đầu điên cuồng hấp thu.

Một cỗ cảm giác như nổ tung theo khí xoáy màu tím trong đan điền mạnh mẽ tản ra, tràn ngập trong kỳ kinh bát mạch Tần Lập.

Ngay sau đó, một cơn đau đớn thật lớn mạnh mẽ kéo tới!

Cơn đau này vô thanh vô tức, rồi lại linh hoạt, mãnh liệt khiến Tần Lập có loại cảm giác không kìm nổi muốn kêu lên thảm thiết. Tất cả kinh mạch trong thân thể giống như là bị lửa đốt lên, bốc cháy!

Thân thể này của Tần Lập từ nhỏ đã gây dựng được cơ sở vô cùng tốt, ngay cả như vậy vẫn khiến Tần Lập có loại cảm giác không thể chịu đựng được.

Lúc này khuôn mặt Tần Lập vô cùng dữ tợn, mồ hôi nháy mắt ướt đẫm quần áo hắn. Theo hiệu lực của trái cây màu đỏ này ngừng lại, đau đớn trong cơ thể chẳng những không giảm đi chút nào ngược lại còn có xu thế càng mạnh mẽ, ác liệt hơn.

Toàn bộ thân thể dường như muốn bốc cháy lên từ bên trong!

- Nước...ta muốn nước!

Giọng nói thống khổ của Tần Lập theo khe hở hàm răng lọt ra, thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ. Khí xoáy màu tím trong đan điền bắt đầu điên cuồng vận chuyển.

Bước chân Tần Lập lảo đảo, vọt sang hướng ao đá bên kia, vốc lên một ngụm nước do linh khí ngưng kết, hất lên mặt mình.

Ào!

Một cỗ cảm giác lạnh lẽo đến xương tủy truyền đến, cái loại thống khổ không thể chịu đựng dường như giảm nhẹ một chút. Thần trí Tần Lập cũng theo đó thanh tỉnh một chút, vội vàng vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết dẫn đường cỗ nguyên lực trong cơ thể đã cực lớn không biết đến mức độ nào, muốn bắt bọn nó ngoan ngoãn trở lại.

Không như vậy còn tốt, Tiên Thiên Tử Khí Quyết vừa vận chuyển, cơn thống khổ cực lớn kia trong nháy mắt lại kéo tới với xu thế gấp mười lần!

Ngất đi đối với Tần Lập lúc này mà nói đều là một loại hy vọng xa vời. Bởi vì thần trí hắn lúc này vô cùng thanh tỉnh, hơn nữa theo cỗ năng lượng trong cơ thể điên cuồng chạy loạn, Tần Lập thậm chí có thể cảm thấy được mơ hồ tình cảnh bên ngoài hang động!

Trong khi hoảng hốt, hắn thậm chí nhìn thấy cả một con chim nhỏ toàn thân màu đỏ đậu trên một cành cây ở sát bên sông.

Cảm giác của Tần Lập lúc này giống như một con thuyền nhỏ trong sóng gió biển rộng, bị sóng lớn đánh tới đánh lui tùy thời đều có nguy hiểm bị lật úp. Dưới tình thế cấp bách, tay Tần Lập không kìm nổi đưa ra bông hoa sen như bạch ngọc kia!

Ba!

Một tiếng động khiến người ta tan nát cõi lòng vang lên, đóa hoa sen không biết sinh trưởng bao nhiêu năm bị Tần Lập thô lỗ vặt xuống, thậm chí hắn còn không kịp cảm giác được nó nặng bao nhiêu thì đã tống vào trong miệng!

- Ngoàm, ngoàm!" Đóa hoa sen bị Tần Lập cắn nát, nhai nhồm nhoàm nuốt vào trong bụng!

Cái gì gọi là trâu nhai mẫu đơn? Đó chính là cảnh tượng trước mắt!

Cũng kỳ quái, khi đóa hoa sen này bị Tần Lập một ngụm nuốt trôi, cảm giác như kinh mạch trong cơ thể bị cháy không ngờ bắt đầu từng chút một giảm đi!

Khi đóa hoa sen này bị Tần Lập hoàn toàn ăn hết, cái loại thống khổ thật lớn không ngờ cũng biến mất!

Thần trí Tần Lập lúc này cũng hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh. Hắn đặt mông ngồi xuống đất, cảm giác cả người như hư thoát, thầm nghĩ:

- May mắn! May là lão tử mạng lớn, bằng không hôm nay muốn chết ở đây! Vốn còn tưởng rằng được đến tuyệt thế kỳ ngộ lại không nghĩ rằng thiếu chút nữa bởi vậy toi mạng!

- Ta đã nói, vận khí không thể lập tức tới rất nhiều, bằng không không gặp báo ứng không nên...Tần Lập thở dài, thì thào.

Lúc này hắn thử vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, cỗ năng lượng như nước lũ trong cơ thể dường như hoàn toàn biến mất, mà trong lòng hắn cũng cả kinh: Kinh mạch không ngờ vô tình mở rộng gấp hai, ba lần!

Phát hiện này khiến Tần Lập cảm thấy vô cùng phấn chấn. Nếu nói nguyên bản kinh mạch là một cây kim thêu, kim may như vậy hiện tại kinh mạch hắn to chừng que diêm!

Điều này ý nghĩa là gì?

Ý nghĩ là dưới điều kiện ngang nhau, Tần Lập hấp thu linh khí nhiều hơn người khác ba lần!

Như vậy nói cách khác, đồng dạng tu luyện một năm, người khác chỉ tăng một năm công lực thì Tần Lập lại có thể tăng trưởng hai, ba năm công lực!

Như vậy mười năm thì sao? Hai mươi năm? Ba mươi năm?

Tần Lập tu luyện ba mươi năm tương đương với võ giả khác tu luyện chín mươi năm!

Đó chính là chênh lệch!

Hai mắt Tần Lập bắn ra hào quang hưng phấn, thầm nghĩ đau đớn lúc này không uổng phí!

Hắn lại không biết rằng cho dù không có đóa hoa sen này hắn cũng không chết, chỉ là đau đớn nhận được so với Kim Sắc Cự Hổ lúc trước phải nhiều, nhiều lắm. Hơn nữa Kim Sắc Cự Hổ vốn không có cánh, hình thể cũng không khổng lồ như vậy, ngay cả lông toàn thân cũng chỉ là màu vàng bình thường!

Đơn giản là nó còn lỗ mãng hơn Tần Lập, một hơi ăn tám trái cây màu đỏ, thiếu chút nữa đau đớn mất cả linh hồn, hôn mê ở trong hang động hơn một tháng!

Sau khi tỉnh lại nó mới biến thành bộ dạng như hiện giờ!

Mà Tần Lập ăn đóa hoa sen màu trắng này lại cũng không phải uổng phí. Hắn nội thị đan điền mình, lại một lần nữa sợ ngây người.

Nguyên bản nơi đan điền của Tần Lập là một khí xoáy màu tím bằng nắm tay, rực rỡ như sao trời, xinh đẹp mê người, mà hiện tại lại biến thành một khí xoáy hỗn độn tím và trắng cũng to bằng nắm tay!

Nguyên bản trên khí xoáy kia rực rỡ như sao trời đã hoàn toàn biến mất, chỉ là từ trên truyền đến cỗ khí tức mênh mông khiến tim người đập nhanh khiến cho Tần Lập hiểu được thực lực của mình cũng không yếu đi chút nào, ngược lại theo biến hóa này có thêm vài thứ. Tần Lập nhớ tới lúc mới rồi mình đặc biệt thống khổ giống như thần thức kéo dài ra ngoài hang động rõ ràng "Nhìn" thấy một con chim nhỏ màu đỏ. Hắn lập tức nghĩ đến một loại khả năng, kỳ ngộ ngày hôm nay không khiến mình đột phá đến cảnh giới Phá Thiên nhưng về mặt khác, tỷ như là thần thức có đột phá thật lớn!

Nghĩ đến là làm, Tần Lập phóng thần thức của mình. Không phóng không biết, vừa phóng lập tức sợ nhảy dựng.

Toàn bộ thế giới theo thần thức Tần Lập phóng ra ngoài lập tức sống động hẳn lên. Thần thức xuyên thấu qua tầng tầng hang động, "Thấy" con giun rong đất đang uốn lượn di động, thấy các loại côn trùng trong lòng đất, còn có một con chuột lớn đang ngủ gật trong động. Ngay cả chòm râu trên miệng con chuột Tần Lập đều cảm thấy có chút rõ ràng. Những hình ảnh kia trực tiếp in vào trong lòng, nhắm hai mắt lại, loại cảm giác này quả thực quá thần kỳ!

Cường giả Chí Tôn có phải có thực lực thế này hay không Tần Lập không dám nói, bởi vì dù sao hắn cũng chưa thấy qua cường giả cảnh giới Chí Tôn. Nhưng bất kể là võ giả cảnh giới Hợp Thiên hay là cảnh giới Dung Thiên đều tuyệt đối không đạt tới cảnh giới như này!

Bởi vì bản thân Tần Lập đã ngay rìa đột phá đến cảnh giới Phá Thiên, đối với cảnh giới Phá Thiên có thể chạm tới đồng thời hắn cũng từng gặp nhiều võ giả cảnh giới Phá Thiên đỉnh.

Ví dụ như trưởng lão Cực Nhạc Thiên Cung mà hắn giết chết, nếu là trưởng lão kia có bản lĩnh này như vậy bất kể Tần Lập ẩn nấp thế nào tuyệt đối trốn không thoát con mắt lão.

Hơn nữa, thần thức Tần Lập không ngừng kéo dài ra ngoài. Một ngàn thước, hai ngàn thước, mãi cho đến năm ngàn thước!

Trong phạm vi mười dặm, chỉ cần Tần Lập có tâm hướng tới, vậy cảnh tượng tức thì hiện ra trước mắt hắn giống như nhìn tận mắt vậy!

Loại cảnh giới này Tần Lập cho rằng võ giả trước cảnh giới Chí Tôn tuyệt đối không thể có được!

Trong phạm vi thần thức Tần Lập lại gặp được con chim màu đỏ kia, giờ phút này nó chính đang đậu trên một cây lớn, kêu líu ríu. Thần thực đối với con vật nhỏ mẫn cảm này không có bất kỳ ảnh hưởng nào.Nguồn truyện: Truyện FULL

Tần Lập bỗng nhiên sinh ra một ý đùa trong đầu, quán chú một tia tinh thần lực vào thần thức, truyền lại một tin tức thân thiết với con chim nhỏ.

Không ngờ con chim nhỏ này lập tức giương cánh, phạch phạch bay lên, còn liên tiếp kêu lên hoảng sợ.

Tần Lập nhếch môi, cười không tiếng động một hồi. Hắn bỗng nhiên cảm giác được trong đầu bỗng truyền đến một trận có rút trống rỗng, toàn bộ đại não giống như là trống không!

Trong lòng cả kinh, hắn nhanh chóng thu hồi thần thức khoanh chân tại chỗ chừng hai canh giờ mới cảm giác tốt hơn một chút, tuy nhiên tinh thần vẫn có chút uể oải không phấn chấn.

Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia cười khổ, xem ra đùa dai cũng cần phải trả giá lớn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi