DUY NGÃ ĐỘC TÔN

- Thiếu gia! Ngài...Ngài nhanh chạy trốn đi!

Tần Tuyết đuổi theo Tần Lập, do dự một chút khuyên nhủ:

- Ngài không phải không biết địa vị của Tần Phong trong nhà. Ngài làm hắn bị thương, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngài! Còn nữa...Thương thế của ngài cũng cần phải chăm sóc. Ở thành nam không xa có một ngôi nhà...

Tần Lập cười khổ. Trốn? Trốn đi đâu? Không nói khắp thành HS này đều có cơ sở ngầm của Tần gia. Cho dù thật sự mình có thể trốn thoát, vậy mẫu thân Tần Hàn Nguyệt làm sao đây? Chết thay sao? Đó cũng không phải kết quả Tần Lập mong muốn.

Lại nói tiếp, Tần Lập vừa rồi cứng rắn va chạm với Tần Phong, trên thực tế đã bị thương rất nặng. Sự chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn! Một người là võ giả Hoàng cấp nhất giai, nhất trọng nguyên lực đối chiến với một võ giả Huyền cấp lục giai, ngũ trọng nguyên lực. Bình thường mà nói, có khả năng bị miểu sát tại chỗ!

Nếu không phải Tần Lập thân mang tuyệt kỹ, kết cục hôm nay của hắn tuyệt đối rất thảm. Vết thương trên cổ đau nhức mơ hồ nhắc nhở hắn, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Không có thực lực, thì không có quyền nói bất kỳ điều gì!

Hôm nay nhìn như bản thân được Thượng Quan gia bảo hộ, nhưng ai biết ngày mai sẽ thế nào? Ai có thể cam đoan, hắn cùng với tiểu thư của Thượng Quan gia thật sự có thể đến với nhau?

Cho dù hai người có thể đến với nhau, nhưng bằng vào Tần Lập hắn để cho một nữ nhân bảo hộ? Hắn không làm được!

Trận chiến hôm nay Tần Lập cũng có thu hoạch rất lớn. Hắn phát hiện khi tinh, khí, thần của mình hợp nhất, tinh lực tập trung tới một giới hạn kỳ diệu thì trong cơ thể sẽ sinh ra một cỗ năng lượng cực kỳ cường đại. Đúng là cỗ năng lượng này chống đỡ Tần Lập, khiến cho hắn trong cơn nguy cấp một cước đá bay Tần Phong, hơn nữa còn làm bị thương nặng.

Tần Lập cũng đồng thời phát hiện, khi hắn tập trung toàn bộ tinh lực vào chiến đấu, Tiên Thiên Tử Khí Quyết hấp thu năng lượng bên ngoài với một trạng thái điên cuồng!

Nếu không, Tần Lập căn bản không thể trốn thoát công kích của Tần Hổ!

Phải biết rằng, hai anh em này của Tần gia đều là thiên tài chân chính! Tần Hổ tuy rằng đã mười tám, mà còn thấp hơn Tần Phong một giai. Nhưng trước hai mươi tuổi có thể tiến vào Huyền cấp cũng được tính là tương lai sáng ngời. Không ai dám nói Tần Hổ là một người tầm thường!

Kinh nghiệm chiến đấu của Tần Hổ hơn Tần Phong rất nhiều! Nếu hôm nay Tần Hổ ra tay trước, như vậy tám, chín phần là Tần Lập thảm bại chấm dứt.

Chênh lệch của cảnh giới không phải phương diện khác có thể bổ sung. Nếu nói nguyên lực của Tần Lập có Tiên Thiên Tử Khí Quyết thay thế, như vậy chiến kỹ của thế giới này không phải võ công Tần Lập đã học từ kiếp trước có thể thay thế. Bởi vì Tần Lập thông qua anh em Tần Phong, Tần Hổ đã nhìn ra chiến kỹ bọn họ tu luyện tuyệt đối không đơn giản! Hóa chưởng thành đao, cao thủ bình thường đều có thể làm được. Giống như đơn chưởng bổ gạch chính là trong nháy mắt tập trung kình lực toàn thân lên bàn tay, sau đó bổ vỡ gạch. Đây là một loại thuộc về ngạnh công!

Mà anh em Tần Phong, Tần Hổ hóa chưởng thành đao. Tuy rằng nhìn không thấy nhưng có một cỗ kình khí vô hình, mức độ sắc bén tuyệt đối không kém lưỡi đao! Đây mới là chiến kỹ chân chính! Trong lòng Tần Lập ít nhiều có chút hâm mộ.

Cho nên Tần Lập một bên yên lặng vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết chữa thương, một bên suy tính thế nào mới có được chiến kỹ cao cấp!

Thấy Tần Lập trầm mặc, Tần Tuyết còn tưởng rằng hắn lo lắng đến mẫu thân Tần Hàn Nguyệt. Nàng không kìm nổi thấp giọng nói:

- Ngài không cần phải lo lắng cho phu nhân. Nàng dù sao cũng là con gái của lão gia, không ai dám động đến!

Tần Lập khẽ lắc đầu, cười ảm đạm:

- Hiện tại muốn chạy đã không còn kịp nữa rồi!

Hai người ngẩng đầu nhìn, phía trước bỗng nhiên lao tới một đội thị vệ Tần gia. Cầm đầu chính là một nam tử hơn ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, chính là Tần Trạch đi theo bên cạnh Tần Hoành Viễn ngày đó. Tần Trạch gật đầu với Tần Lập, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói:

- Gia tộc mở đại hội tông tộc. Lão gia để ta gọi ngươi tham gia!

Đúng lúc này, từ một phương hướng khác lại lao ra một đám người. Một người cầm đầu cưỡi ngựa đen, lạnh lùng nhìn Tần Lập lại nhìn tên nam tử mặt trắng hơn ba mươi tuổi kia, giọng căm hận:

- Tới chậm một bước, tiện nghi cho tiểu súc sinh này rồi. Chúng ta đi...

Nói xong đoàn người giục ngựa bỏ đi.

Tần Lập bị những người này vây ở bên trong, Tần Tuyết nhỏ giọng giải thích:

- Những người này là thân vệ của lão gia. Vừa mới tới là người của đại gia!

Tần Lập gật gật đầu. Đại gia chính là Tần Vĩnh Chí: phụ thân của Tần Phong, Tần Hổ, là người thực tế nắm giữ Tần gia hiện tại. Đại đa số thời gian hắn đều ở đế đô, hiện tại ở đây xảy ra chuyện hắn vẫn còn không biết. Nói cách khác, đám người vừa rồi chắc là vợ cả của Tần Vĩnh Chí, vợ của con trưởng Tần gia: Mạc Lan phái ra.

Mục đích? Không cần nói cũng biết, tự nhiên là muốn đi trước người khác, giết Tần Lập để giải hận trong lòng. Đến lúc ván đã đóng thuyền, Tần Hoành Viễn cũng không vì một thằng con hoang đã chết mà làm gì nàng! Thượng Quan gia muốn làm thông gia, còn rất nhiều đệ tử ưu tú của dòng thứ khẳng định nguyện ý cưới cô gái yêu nghiệt của Thượng Quan gia!

Kỳ thật Mạc Lan cũng coi như tránh thoát một kiếp. Nàng không biết là Thượng Quan Thiết muốn thông gia với Tần gia mục đích hoàn toàn là hướng tới Tần Lập. Nếu nàng dám giết Tần Lập, vậy Thượng Quan Thiết khẳng định sẽ diệt nàng!

- Xem ra lão gia vẫn là đứng về phía Thiếu gia.

Tần Tuyết phán đoán trong lòng, tâm tình không yên cũng giảm bớt.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

...

Bên trong phòng nghị sự lớn nhất Tần gia, nhìn toàn là đầu người, mấy trăm người tụ tập một chỗ. Gần như tất cả những người trong năm đời của Tần gia ở thành HS này đều tụ tập tới đây. Bên trong phòng nghị sự phát ra từng hồi thanh âm ong ong. Mọi người hoặc kinh ngạc, hoặc phẫn nộ, hoặc vui sướng khi người gặp họa nhỏ giọng bàn luận.

Tần Hoành Viễn ngồi ở vị trí cao nhất, một đám đệ tử trực hệ Tần gia đứng cạnh. Tần Hổ sắc mặt xanh mét đứng cạnh dìu mẫu thân Mạc Lan của hắn đang khóc tới mức muốn hôn mê. Bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra sự phẫn nộ của hắn, dường như chỉ hơi trêu chọc hắn một chút lập tức sẽ dẫn tới tức giận lôi đình.

Mạc Lan một bên rơi nước mắt, một bên dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm một người con gái xinh đẹp đứng ở đối diện nàng. Nàng kia tuy rằng ăn mặc mộc mạc, không đánh phấn trang điểm nhưng trời sinh lệ chất (diễm lệ), sắc mặt bình tĩnh, bộ dạng hờ hững.

Tuy nhiên phía sâu trong ánh mắt nàng vẫn có thể nhìn thấy một chút lo âu bên trong. Người này chính mẫu thân Tần Lập: Tần Hàn Nguyệt.

Lúc này trong lòng Tần Hàn Nguyệt giống như đánh đổ ngũ vị bình (ý nói cảm giác năm vị lẫn lộn: chua, đắng, cay, mặn, ngọt). Chẳng những lo lắng cho đứa con bảo bối, mà càng phẫn nộ về thái độ của người trong gia tộc.

Lúc trước Tần Lập bị Tần Hổ làm tức giận tới mức điên cuồng phun máu, ngã xuống đất ngất đi. Tất cả người của Tần gia không có một ai đứng ra vì Tần Lập đòi lẽ công bằng, càng đừng nói đến mở đại hội tông tộc.

Dựa vào cái gì mà con ta bị oan ức, các ngươi hận không thể vỗ tay ăn mừng mà con các ngươi bị oan ức lại nhảy dựng lên muốn xét xử đứa con bảo bối của ta. Nằm mơ đi! Tần Hàn Nguyệt cười lạnh trong lòng: Các ngươi không phải đều muốn biết cha của đứa nhỏ là ai sao? Còn có vị phụ thân đại nhân kính yêu kia của ta, lát nữa các ngươi nếu dám gây bất lợi cho Tần Lập, ta liền chính mồm nói cho các ngươi. Ngươi ta yêu nhất kia...Hắn là ai!

Đúng lúc này, Mạc Lan rốt cuộc bị sự thong dong của Tần Hàn Nguyệt hoàn toàn chọc giận. Tương lai của con mình chưa biết, mà Tần Hàn Nguyệt lại làm mặt tỉnh đứng ở đó, trên mặt lại còn không chút biểu tình áy náy. Từ ngày nàng vào Tần gia, cực kỳ khó chịu cô em chồng quá đẹp này. Cơn tức gần hai mươi năm gần như trong nháy mắt bộc phát toàn bộ.

- Tần Hàn Nguyệt. Ngươi là một người đàn bà thấp hèn không biết xấu hổ. Ngươi đẻ ra đứa con hoang, nó sẽ làm hủy tương lai Tần gia. Hôm nay nếu không thể giết chết tên bỏ đi đó, ta cũng không muốn sống! Ô ô ô...

Tần Hàn Nguyệt ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp bị che phủ một tầng hơi nước. Trên mặt nàng lại hiện ra vẻ tươi cười quật cường, khinh thường nhìn Mạc Lan khóc lóc om sòm, nói:

- Ta cảm thấy kiêu ngạo vì con ta. Ha ha! Hắn là đồ bỏ đi? Vậy đứa bị đả thương kia, được coi là cái gì?

- Tê!

Một hồi tiếng hít khí lạnh vang lên.

Phòng nghị sự ồn ào bởi vì những lời này của Tần Hàn Nguyệt thoáng chốc trở nên yên tĩnh không tiếng động. Tất cả mọi người ngây như phỗng nhìn người phụ nữ khí chất cao quý vẻ mặt lạnh nhạt đứng phía dưới Tần Hoành Viễn.

Tất cả đều im lặng!

Gần như mọi người lúc này mới nghĩ đến một vấn đề: Tần Lập là Hoàng cấp nhất giai nguyên lực thậm chí không đến nhất trọng, lại không có bất kỳ chiến kỹ gì, rốt cuộc làm thế nào đánh bại thiên tài ưu tú nhất từ trước tới nay của Tần gia?

Đúng lúc này, một tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa phòng nghị sự bị đẩy ra. Tất cả mọi người theo bản năng xoay người nhìn qua.

Trong ánh mặt trời chói mắt, một thiếu niên anh tuấn khoảng mười ba, mười bốn tuổi đi vào, bước chân vững vàng. Trong hai tròng mắt thiếu niên có một cỗ tang thương kỳ dị làm cho người ta kìm lòng không được mà quên đi tuổi của hắn.

Tần Lập!

Tất cả người Tần gia, tinh thần đều chấn động. Trò hay, bắt đầu rồi đây!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi