DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Bên trong hang động của Hoàng Kim Cự Hổ chất đống một ít linh thạch thượng phẩm, tuy nhiên số lượng không nhiều chỉ chừng hai ba mươi viên, đồng dạng cũng bị Tần Lập quét sạch không chút do dự.

Bên trong hang động còn sinh trưởng vài cây dược liệu vừa nhìn là biết không phải vật phàm, bên trên còn có dao động linh lực hết sức dư thừa. Trong lòng Tần Lập thầm nhủ: thảo nào Hoàng Kim Cự Hổ thích ngủ ở nơi này, bởi vì dù là ngủ cũng có thể không ngừng hấp thu linh khí. Trên đời này, nào có chuyện tốt như vậy?

Gốc linh thảo tuyệt phẩm Tần Lập đánh cắp trước đó phóng ra linh khí tuy nhiều, nhưng nơi đó lại không thích hợp cư trú. Không như nơi này, là một hang động thiên nhiên.

Trong lòng cảm khái thiên nhiên thần kỳ, Tần Lập nhổ tận gốc lấy đi toàn bộ các linh thảo. Cuối cùng quét một vòng xác nhận đã không còn thứ gì có giá trị nữa, mới xoay người rời đi.

Mọi việc có lần một lần hai, khẳng định không có luôn mãi!

Tin rằng trải qua hai chuyện này, trong lòng Hoàng Kim Cự Hổ nhất định sẽ lưu lại bóng ma khắc sâu, đến chết cũng không thể quên được?

Cực Nhạc Thiên Cung đặt ở nơi thần bí, núi rừng chiếm đa số. Tần Lập xuyên qua cánh rừng, khí tức toàn thân khống chế vô cùng tốt. Lúc tiếp cận bên phía Cực Nhạc Thiên Cung, từ xa hơn mười dặm Tần Lập đã có thể nghe thấy tiếng gào rống giận dữ kinh thiên. Từng cơn sóng dao động nguyên lực truyền đến từ rất xa, có thể thấy được chiến đấu hết sức thảm thiết.

Lúc này đây, hai bên hoàn toàn coi như không chết không thôi. Bản thân Hoàng Kim Cự Hổ là linh thú, cũng sống cả ngàn năm, trí tuệ cũng không kém loài người. Ở trong nơi thần bí này nó có thực lực mạnh nhất, làm sao có thể chịu được một đám nhân loại thực lực còn xa không bằng nó trêu đùa hai lần ba lượt?

Muốn nói lý lẽ? Gặp quỷ đi!

Hoàng Kim Cự Hổ rơi vào cuồng bạo căn bản sẽ không quản chuyện gì, dã tính thấm sâu trong xương tủy hoàn toàn bộc phát, tràng diện cực kỳ thảm thiết.

Nhạc Vô Nhai môn chủ Cực Nhạc Thiên Cung, lúc này cũng căn bản không thèm chất vấn Hải Thông Thiên làm sao sự tình lại biến thành như bây giờ. Đối mặt với Hoàng Kim Cự Hổ điên cuồng, chỉ có thể lấy ra một trăm hai mươi phần trăm tinh lực, chỉ muốn vượt qua cửa khó trước mắt rồi nói tiếp.

Đến khi Tần Lập tới gần hiện trường, phía Cực Nhạc Thiên Cung đã lọt vào tình thế nguy cơ. Lần trước Cực Nhạc Thiên Cung đầy đủ nhân viên, cũng bị Hoàng Kim Cự Hổ ép bức đến không thở nổi, càng đừng nói thực lực mấy người hiện giờ còn không bằng một nửa lần trước.

Đánh đến cùng, võ giả Phá Thiên cảnh phía Cực Nhạc Thiên Cung, toàn bộ đã tử chiến!

Trưởng lão cũng chỉ còn lại có ba người Hải Thông Thiên, Nhạc Vô Nhai cùng Văn trưởng lão.

Trên người Hoàng Kim Cự Hổ cũng đầy vô số vết thương to nhỏ, máu tươi nhộm đỏ hơn phân nửa bộ lông hoàng kim. Nhưng không có vết thương chí mạng!

Hai mắt Nhạc Vô Nhai đỏ đậm, tràn ngập bi phẫn giận dữ hét:

- Thông Thiên! Vô Nhai! Chúng ta đi thôi!

Hai người Hải Thông Thiên cùng Văn trưởng lão tới lúc này cũng hoàn toàn không còn chiến ý gì nữa, nghe vậy đều gật đầu, ba người đồng thời chia ra các hướng chạy như điên.

Hoàng Kim Cự Hổ mắt lóe lên, muốn đuổi theo, nhưng cảm nhận được dao động nguyên lực điên cuồng trào động trên thân ba người bọn họ, không khỏi ngừng lại. Một đôi cánh to lớn nhẹ nhàng đong đưa trên bầu trời, đánh đến giờ nó cũng đã rơi vào tình trạng kiệt sức, còn phải đề phòng đối phương sụp đổ tự bạo.

Loại lực phá hoại này, coi như là nó cũng không cách nào thừa nhận được.

Suy nghĩ một chút, nó vừa đau lòng vừa phẫn nộ ngửa mặt lên trời rít gào mấy tiếng. Linh thú hùng dũng sống hơn ngàn năm, đến bây giờ cũng có chút mờ mịt, nó không nghĩ rõ, tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao.

Dù là nó có trí tuệ cao tới đâu, cuối cùng nó vẫn không có giao tiếp với con người, tâm trí của nó làm sao có thể so sánh với loài người giả dối?

Nhìn Hoàng Kim Cự Hổ đi xa, Tần Lập vẫn cứ ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, cũng không có bất cứ động tác gì. Bởi vì hắn không tin ba người Nhạc Vô Nhai sẽ rời đi đơn giản như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tần Lập hủy Cực Nhạc Thiên Cung, vẫn còn chưa chạy khỏi nơi này. Ba người đối phương nhất định sẽ coi chuyện này là nhục nhã nhất đời, nếu như không thể giết Tần Lập, sợ rằng trong lòng sẽ lưu lại bóng ma vĩnh viễn, sau này dừng mơ tưởng thực lực sẽ có bước tiến nữa.Nguồn: http://truyenfull.vn

Quả nhiên, qua mấy giờ sau, ba người Nhạc Vô Nhai, Hải Thông Thiên cùng Văn trưởng lão lại bay vụt từ phương xa trở về. Mà trên thân ba người bọn họ, cũng đều mang theo thương thế trình độ bất đồng.

Lúc này Nhạc Vô Nhai còn đâu chút phong độ nho nhã ngày xưa, trên mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ, trong mắt đều tràn đầy lửa giận.

Nhìn Cực Nhạc Thiên Cung đã sớm thành một đống gạch vụn, nhớ tới những ngày huy hoàng, không khỏi rơi lệ. Nhìn sang Hải Thông Thiên cùng Văn trưởng lão, nghẹn ngào nói:

- Thông Thiên, Văn trưởng lão, Cực Nhạc Thiên Cung hủy ở trên tay chúng ta rồi!

Hải Thông Thiên cũng khóc lớn tiếng:

- Môn chủ, đều là ta sai. Ta không biết dạy đồ đệ, đều là ta sai mà!

Nhạc Vô Nhai lắc đầu:

- Không trách ngươi được, ta tin tất cả những điều này toàn là do Tần Lập kia tạo thành! Hơn nữa Cực Nhạc Thiên Cung ta ẩn cư nơi này mấy ngàn năm, tuy rằng hàng năm đều sẽ có có đệ tử tiến vào thế tục đi tìm đỉnh lô, nhưng nói lại cũng là chúng ta ngăn cách quá lâu, đã không còn cảm giác nguy cơ nữa! Dù cho có cường thịnh hơn nữa, cũng sẽ dần mài mòn ý chí! Ngươi xem ba người chúng ta, tùy tiện một người cũng có thể dễ dàng bóp chết Tần Lập kia. Nhưng cho tới giờ người ta ngay cả trốn ngoài chỗ tối kia nghe trộm cũng không biết, loại thực lực kia cũng không phải nói chơi!

Tần Lập nghe đến những lời này, thiếu chút nữa đứng lên bỏ chạy, thầm nghĩ không lẽ hắn phát hiện ra ta? Tuy nhiên suy nghĩ một chút, vẫn không nhúc nhích. Không có gì khác, ngay cả Hoàng Kim Cự Hổ cũng không phát hiện được mình, mấy người này làm sao có bản lãnh đó chứ?

Quả nhiên Nhạc Vô Nhai nói xong câu đó, liền phóng thần thức của mình ra ngoài. Trong phạm vi mấy dặm, hắn đều tra xét tỉ mỉ một phen, nhưng không cảm nhận được bất cứ điều gì dị thường?

Khẽ thở dài một tiếng, khuôn mặt nho nhã kia lại tràn ngập bi thương, nói:

- Quên đi! Chúng ta rời khỏi nơi này thôi!

- A? Môn chủ! Rời nơi này chúng ta còn có thể đi đâu chứ?

Từ nhỏ Hải Thông Thiên lớn lên trong Cực Nhạc Thiên Cung, từng đi qua thế tục vài lần, cũng chỉ chuyên môn đi bắt xử nữ xinh đẹp. Nếu nói kinh nghiệm trần thế, chỉ sợ cũng là kinh nghiệm phân biệt chỗ khác nhau ở trên người nữ nhân? Cho nên nghe đến môn chủ thực sự có ý bỏ đi, lập tức liền trở nên hoảng loạn.

- Ài! Không đi, con lão hổ kia sẽ không bỏ qua cho chúng ta!

Vốn gương mặt đầy nếp nhăn của Văn trưởng lão, giờ đây càng nhăn thành một đoàn. Một đôi mắt già lão đục ngầu thỉnh thoảng lại lóe ra tinh quang, trầm giọng nói:

- Mặc kệ nguyên nhân là chân thực là gi, nhưng con Hoàng Kim Cự Hổ kia sẽ không tin tưởng chúng ta nữa. Dù là vừa rồi nó không truy kích, cũng chỉ là sợ chúng ta sẽ tự bạo, tạo ra thương tổn lớn hơn với nó! Cho nên, nếu chúng ta cứ ở lại chỗ này, nhất định sẽ tùy thời bị nó trả thù! Bằng vào thực lực của nó, đừng nói các ngươi, dù ngay cả ta nếu như bị nó đánh lén, cũng khó trở ra toàn thân!

Nhạc Vô Nhai gật đầu nói:

- Có thể ngày ngày phòng trộm, nhưng không thể phòng cướp mỗi ngày. Địa phương này dù tốt, nhưng đối với chúng ta mà nói cũng đã không còn chút tác dụng nữa! Hiện giờ lập tức triệu tập đệ tử còn sống. Chúng ta đi xa tha hương, dù là không tìm được loại địa phương như thế này nữa, ở trong thế tục làm một môn phái ẩn cư, chuyên tâm phát triển thôi!

Hải Thông Thiên lúc này cũng chỉ có thể tiếp thu hiện thực. Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, vốn không xâm phạm lẫn nhau, nhưng hai bên đã kết thành tử thù. Như vậy còn muốn khôi phục lại trạng thái quá khứ, đã là chuyện không có khả năng nữa.

Nghĩ vậy, hắn hỏi:

- Vậy còn mấy đỉnh lô kia?

Văn trưởng lão nhàn nhạt nói:

- Không có tiền đồ, nữ nhân bên trong thế tục nhiều không kể xiết, để ý tới bọn chúng làm gì? Mặc cho chúng tự sinh tự diệt đi. Hơn nữa ta không cảm thấy rời đi là một chuyện xấu, ngược lại có thể còn là chuyện tốt! Bằng vào thực lực của chúng ta, tới bất cứ một quốc gia nào, muốn tiêu diệt hoàng thất cũng rất dễ dàng. Đến lúc đó môn chủ lên làm Hoàng đế, muốn dạng đỉnh lô gì mà không có? Chẳng những không ai dám đả kích chúng ta, ngược lại người trên toàn quốc lại giúp chúng ta tìm kiếm nữa!

Trong mắt Nhạc Vô Nhai cũng hiện lên thần sắc hướng tới. Hiển nhiên, loại cao nhân thế ngoại này đối với sinh hoạt đế vương nhân gian, cũng chưa chắc sẽ không động tâm.

- Văn trưởng lão nói có đạo lý, tuy nhiên chúng ta làm cũng phải cẩn thận. Cực Nhạc Thiên Cung chúng ta, bản thân đã bị các nhân sĩ chính nghĩa truy lùng. Hiện nay các tuy rằng thực lực vương triều thế tục không chịu nổi một kích, nhưng hơn phân nửa phía sau đều có các nơi thần bí chống đỡ. Cho nên, chúng ta vẫn nên cao chạy xa bay, tìm một chỗ dàn xếp trước rồi nói.

Hải Thông Thiên nhớ tới Tần Lập, giọng căm hận nói:

- Môn chủ! Vậy đại thù của chúng ta sẽ không báo nữa? Dựa theo như lời tên súc sinh Bộ Kinh Phong kia, bên người Tần Lập cũng có mấy nữ nhân!

Tần Lập trốn trong chỗ tối, nghe xong lời này, trong lòng dâng lên sát khí vô hạn. Thầm nói: Hải Thông Thiên! Ta nhất định giết ngươi!

Nhạc Vô Nhai lắc đầu, nói:

- Ở giới thế tục, vẫn nên cúi thấp một đoạn thời gian trước. Chúng ta không thể ở lại Thanh Long quốc, chúng ta có thể bỏ đi, ai dám cam đoan Hoàng Kim Cự Hổ sẽ không rời đi chứ? Về phần những người có quan hệ với Tần Lập, đều là một đám người thường thế tục thực lực yếu kém, chỉ cần tìm được Tần Lập, những người đó có thể bắt lấy bất cứ lúc nào!

Ánh mắt Văn trưởng lão lóe ra, âm lãnh nói:

- Nếu như bắt những nữ nhân này trước, bức bách Tần Lập hiện thân thì sao?

- Lẽ nào các ngươi nghĩ rằng Tần Lập sẽ vì mấy nữ nhân này chấp nhận bị chúng ta bức hiếp?

Nhạc Vô Nhai nhàn nhạt cười lạnh nói:

- Nữ nhân, là thứ không đáng giá nhất trên đời này!

Hải Thông Thiên cùng Văn trưởng lão suy nghĩ một chút, thấy môn chủ nói rất có đạo lý. Bởi vì ở trong lòng bọn họ, tác dụng của nữ nhân chỉ có một - đó chính là đỉnh lô!

Cho nên, đương nhiên cho rằng những người khác cũng sẽ không coi nữ nhân ra gì.

Nào không biết Tần Lập đang trốn trong góc tối đã sớm lửa giận sôi trào. Thầm nghĩ nếu không thể diệt trừ đám rác rưởi vô sỉ này, sẽ còn không biết bao nhiêu người chịu tai ương chà đạp!

Lúc này nghe Nhạc Vô Nhai nói:

- Thông Thiên! Văn trưởng lão! Các người đi triệu tập các đệ tử phân tán lại. Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận một chút! Tần Lập kia nhất định tinh thông thuật ẩn nấp, đồng thời trên người mang trọng bảo che giấu khí tức, trốn ở trong góc tối tùy lúc có thể công kích chúng ta. Chúng ta đã không chịu nổi tổn thất nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi