DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Tần Lập nheo mắt lại, đôi mắt có chút lóe lên. Hai điểm này làm cho người ta sinh ra liên tưởng. Hơn nữa, Huyền Đảo này ở ngay biên cảnh của Tân Tần quốc, mà lực lượng của Tân Tần quốc mới xuất hiện, không tốn bao nhiêu thời gian liền biến thành một đế quốc khổng lồ trên bản đồ. Nếu nói không có chút bối cảnh, chuyện này gần như không có khả năng!

Tuy nhiên tạm thời nói tới chuyện này, Tần Lập cũng lười để ý, bên phía thành Phong Sa trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện hỗn loạn quá lớn. Theo nhận xét của Tần Lập, lão gia chủ Tần Lĩnh Sơn nhất định sẽ có lựa chọn chính xác nhất. Cho dù bán đan phương này đi, chỉ cần có thể bảo toàn cho gia tộc, theo đánh giá của Tần Lập cũng không có gì đáng lo. Bởi vì Tần Lập tin rằng, phối phương Tinh Nguyên Đan torng tay hắn khảng định hơn xa đan phương trong tay Tần gia!

Tin rằng với trí tuệ của Tần Lĩnh Sơn, sẽ không khiến Tần gia rơi vào trong nguy cơ không thể vãn hồi.

Mà bên phía Thượng Quan Thi Vũ, không giống như vậy. Tuy rằng Thi Vũ là tiên thiên linh thể, tốc độ nâng cao thực lực thậm chí còn nhanh hơn Tần Lập. Nhưng dù sao thời gian tu luyện của nàng quá ngắn, thực lực có hạn, đối mặt với đàn sói nhìn chằm chằm ở chung quanh thì một người con gái làm sao có thể đủ bảo vệ mình?

Nghĩ vậy, Tần Lập không kìm được trong lòng càng thêm vội, một đường chạy như điên.

Sau mười ngày thì đã tới Tứ Quý Cốc!

Lão già Từ Quý sau trăm năm lại quay về chốn cũ, không kìm nổi cảm khái muôn vàn, mắt lão ửng đỏ, nhẹ giọng thở dài:

- Hơn một trăm năm rồi mà nơi này cũng không biến hóa lớn!

Tần Lập chỉ vào lều trải của những hạ nhân tùy tùng ở cửa Tứ Quý Cốc, và từng chiếc xe ngựa xa hoa có ấn ký của gia tộc, thản nhiên nói:

- Biến hóa vẫn phải có, rất náo nhiệt nha!

Tần Lập cho Tiểu Hắc nấp ngoài mười dặm. Dù sao, ngang nhiên mang theo một con linh thú thực lực mạnh mẽ, bất cứ ai cũng rất cảnh giác, một khi phát sinh nguy hiểm, Tần Lập tự nhiên có biện pháp liên hệ với Tiểu Hắc.

Khoảng cách mười dặm đối với Tiểu Hắc mà nói, cũng chỉ là trong nháy mắt.

Hai nữ đệ tử ở sơn môn Tứ Quý Cốc không ngờ vẫn là hai người mà Tần Lập thấy lần trước. Họ trông thấy Tần Lập thì đều có bộ dáng như gặp quý, đứng đó mà háo đá, mắt mở to, líu lưỡi không biết nên nói cái gì.

- Lúc này mới hơn một năm, hai vị tỉ tỉ đã quên ta rồi sao? Hay là nói, đại nhân vật tới đây quá nhiều nên hai vị tỉ tỉ khinh thường tiểu đệ?

Trên mặt Tần Lập lộ ra vẻ mỉm cười, trêu đùa hai thiếu nữ này.

- Phì! Miệng chó không mọc ngà voi. Tỉ tỉ đang nghĩ ngươi không ngờ vẫn còn sống, thật sự là đáng mừng.

Nữ đệ tử có chút hoạt bát kia rốt cụ cũng khôi phục lại tinh thần, phản kích lại.

Người còn lại thì bị biểu hiện lúc xưa của Tần Lập dọa, trong lòng ít nhiều sinh ra sợ hãi với Tần Lập. Tuy nhiên thấy Tần Lập giống như trước kia, cũng không lộ ra bộ dáng thâm cừu to lớn, không kìm nổi nhẹ giọng nói:

- Tần Lập công tử! Làm sao ngươi còn dám trở về, ngươi đi nhanh đi! Đại trưởng lão không chết, bà ta chờ ngươi đưa đến cửa đó. Hiện nay, đám người Thôi gia và Lâm gia cùng với Tàng Kiếm sơn trang và Thiên Ky Môn đang ở trong sơn cốc. Thượng Quan sư tỉ nàng còn đang bế quan, cũng khảng định sẽ không đồng ý lập gia đình. Nhưng ngươi xuất hiện ở nơi này, đại trưởng lão khảng định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Trên mặt cô gái còn lại cũng có một chút ưu sầu, nói thật nhanh:

- Đúng vậy! Tần công tử! Ngươi nhanh đi thôi, tuy rằng môn chủ không có ở đây, tuy nhiên Đại trưởng lão ở đây và vài vị trưởng lão khác cũng đã trở về. Bởi vì ngươi muốn dẫn Thượng Quan sư tỉ đi, cho nên ngoại trừ Diệp trưởng lão, còn những người khác đều không có ấn tượng tốt với ngươi đấy!

Từ Quý bên cạnh Tần Lập nghe nói mấy chữ Diệp trưởng lão, cả người khẽ run lên, hỏi với giọng điệu có chút run run:

- Diệp trưởng lão...DIệp Thiển Dục?

Hai thiếu nữ kia và Tần Lập đều sửng sốt, Tần Lập thầm nghĩ:

- Không phải chứ!

Hai nữ đệ tử của Tứ Quý Môn kia nhìn Từ Quý, một người có tính tình cởi mở hỏi:

- Chính là Diệp trưởng lão của nhà ta, xin hỏi lão nhân gia ngài?

Từ Quý không kìm nổi ngây ngốc tại đó, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói ra một hơi:

- Vậy làm phiền cô nương giúp ta thông báo một tiếng. Nói là có cố nhân tới thăm.

Tần Lập lặng lẽ cười nói:

- Làm gì phiền toái như vậy? Dù sao chúng ta cũng là tìm đến gây sự!

Nói xong, Tần Lập lớn giọng rống lớn:

- Lão đê tiện! Tần gia gia của nhà ngươi đã trở lại, lăn ra đây cho ta rồi nhận lấy cái chết!

Lão bà áo xám đang ở trong phòng tiếp khách, trò chuyện vui vẻ cung với một đám thanh niên tuấn kiệt, nghe vậy cả người chấn động, trong mắt hiện lên hận ý ngút trời, cắn răng nói:

- Tần Lập! Không ngờ ngươi còn dám tới!

Một người thanh niên có niên kỉ khoảng hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, một thân dương khí, mày kiếm mắt sáng, nhìn qua vô cùng ôn hòa. Nhưng lai lịch của người thanh niên này nói ra có thể dọa chết người, đúng là con cháu dòng chính của gia tộc Sát Kiếm Lâm gia, một trong bốn đại gia tộc của Huyền Đảo! Trong số con cháu dòng chính xếp vị trí thứ tư, được xưng là Lâm tứ công tử!

Hắn năm nay ba mươi tuổi, một thân thực lực cũng đã đạt tới cảnh giới Hợp Thiên! Trong những con cháu của những đại gia tộc trên Huyền Đảo, cũng có thể nói là hạng người có thiên tư trác tuyệt.

Hắn nghe vậy nhàn nhạt cười nói:

- Đại trưởng lão không cần giận dữ như thế, gã Tần Lập này chính là vị hôn phu đến từ giới thế tục của Thượng Quan Thi Vũ sao?

Tay trái trong ống tay áo của đại trưởng lão cũng có chút run nhè nhẹ, loại chuyện dọa người này, bà làm sao có thể chủ động nói ra chứ? Nghe vậy, bà ta nói:

- Lâm tứ công tử có chút không biết, tiểu tử kia không biết tu luyện chiến kỹ gì, thân pháp thì cực kì linh hoạt, trơn nhẵn khó bắt, thân thể giống như kẻ trộm bảo vậy cho nên rất khó bắt được, hơn nữa, hắn là người thô tục, miệng lưỡi độc ác, cuộc đời này lão thân thống hận nhất chính là thứ không có giáo dưỡng.

Lâm tứ công tử nghe vậy, nói:

- Chúng ta đây hãy đi ra ngoài, gặp một lần thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết xem thế nào!

Nói xong, mấy người thanh niên khác nhìn nhau cười cười, cũng là từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ khinh thương thật sâu đối với người thiếu niên gọi là Tần Lập này. Đây đúng là cảm giác ưu việt của những con cháu đại gia tộc!

Cho dù Tần Lập kia có thiên tư không kém mấy với bọn họ thì bọn họ cũng tuyệt đối không coi là cùng cấp, không người nào đặt trong mắt. Hiểu biết của bọn họ đối với Tần Lập, cũng chỉ giới hạn là hậu nhân Tần gia ở thành Phong Sa.

Chớ nói Tần gia hiện tại tự thân khó bảo toàn. Cho dù bọn họ rất rốt, thì có bao nhiêu lá gan dám tranh phong với bốn đại gia tộc và ba đại môn phái?

Mấy người thanh niên này mặc dù ẩn ẩn phân cao thấp với nhau, nhưng đối với con cháu có đẳng cấp thấp như Tần Lập ở trong mắt bọn họ, trong tâm cũng có loại khinh bỉ như nhau.

Thượng Quan Thi Vũ đang tu luyện, cả người hơi hơi chấn động, lập tức đứng dậy liếc mắt nhìn chung quanh nơi mình bế quan tu luyện, khóe miệng nhếch lên, không hề có nửa phần lưu luyến. Thân hình như một tiên tử tuyệt đẹp, sinh động như lưu thủy hành vân chạy ra ngoài cửa cốc.

Khi lão bà áo xám mang theo mấy con cháu đại gia tộc đuổi đến nơi này, đúng lúc trông thấy Thượng Quan Thi Vũ và Tần Lập đang ôm nhau, lập tức trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.

Mà mấy con cháu đại gia tộc bên cạnh lão bà áo xám cũng vẻ mặt âm trầm nhìn một màn trước mắt.

Bọn họ đến đây đã gần một tháng, ngay cả bóng dáng Thượng Quan Thi Vũ cũng chưa thấy qua một lần, mà gần đây thiếu niên này không ngờ khiến cho người tuyệt sắc như thế nhung nhớ, quả thực là cả đời thống hận!

Nhất là người thanh niên Lôi gia kia, trên khuôn mặt ôn hòa anh tuấn hơi co giật, trong mắt hiện lên một chút hào quang u tối.

Ngoại trừ Diệp Thiển Dục, còn có bốn trưởng lão Tứ Quý Môn cũng lần đầu tiên trông thấy Tần Lập, trong ánh mắt cũng mang theo một chút chán ghét. Cũng không phải là họ rất phản cảm Tần Lập, mà là người này muốn mang theo đệ nhất thiên tài Thượng Quan Thi Vũ mà Tứ Quý Môn mới phát hiện từ trước tới giờ! Điều này không thể không khiến bọn họ có cảm giác vô cùng thống hận.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Phải biết rằng, ngay cả đám con cháu dòng chính của siêu cấp thế lực của Huyền Đảo như Thôi gia, Lâm gia, Tàng Kiếm sơn trang và Thiên Ky Môn cũng tỏ vẻ nếu có thể có được Thượng Quan Thi Vũ, chẳng những không mang nàng đi, ngược lại còn dùng thế lực phía sau, phát triển Tứ Quý Môn lớn mạnh!

Đây mới là thái độ khiến cho các trưởng lão của Tứ Quý Môn cảm thấy hài lòng!

Tay của Tần Lập khoát lên chiếc eo nhỏ đầy tính co giãn, ôm thật chặt, nhỏ giọng nói bên tai Thượng Quan Thi Vũ:

- Bảo bối lão bà, nàng lại gầy. Nếu cứ như vậy thì không thể được, sau này ta sẽ nuôi nàng thật mập mạp!

Sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ ửng đỏ, cảm giác lỗ tai ngứa ngáy, tận đáy lòng dâng lên một niềm cản giác khác thường, xấu hổ khó dằn nổi, nghe thấy câu cuối cùng của Tần Lập, không kìm nổi sẵng giọng nói:

- Mập cái gì? Ta cũng không phải là heo con!

- Hắc hắc! Cho dù nàng biến thành hao con thì ta cũng thích!

Tần Lập cười với vẻ thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác gì khi đối mặt với cường địch.

Trong lúc hai người nói chuyện, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng làm sao có thể dấu được đám võ giả thực lực kém nhất cũng có cảnh giới Phá Thiên!

Nghe lời đối thoại của hai người, lão bà áo xám lại giận không thể át chế, vẻ mặt mấy người thanh niên tuấn kiệt bên cạnh bà biến sắc đến vô cùng âm trầm.

Trong đó một đệ tử Thiên Ky Môn vẫn luôn không nói nhiều, nhìn lướt qua lão bà áo xám, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ đại trưởng lão tìm chúng ta đến để đùa cợt hay sao? Vị hôn phu này của Thượng Quan Thi Vũ rõ ràng sống sờ sờ, hơn nữa tình cảm của người ta thâm hậu, bà truyền tin tức này ra nhằm mục đích là cái gì? Dùng tay chúng ta giết chết Tần Lập phải không? Tâm cơ đại trưởng lão quá sâu! Như vậy, thứ cho không phụng bồi!

Người đệ tử Thiên Ky Môn nói xong, quay về phía lão bà áo xám chắp tay, tránh ra rất xa, đồng thời nhìn về phía ba người thanh niên khác, nói:

- Chư vị huynh đệ, các người đồng ý lưu lại thì cứ ở đây, ta sẽ không tham dự vào. Cáo từ!

Lão bà áo xám nhìn người đệ tử Thiên Ky Môn nói chuyện không chút lưu tình, muốn nói cái gì, thì cũng không thể nói ra khỏi miệng, lẩm bẩm:

- Ta là muốn tốt cho Thi Vũ, nàng bị tiểu súc sinh kia mê đảo hôn phách!

Ba người thanh niên khác cũng không ngốc, liếc mắt nhìn nhau một cái. Tuy rằng cũng không thích gã Tần Lập kia, nhưng đối với lão bà áo xám dám lợi dụng bọn họ cũng vô cùng bất mãn, nghe vậy cũng nói:

- Thoạt nhìn, chuyện này là ân oán riêng giữa Tần Lập và Tứ Quý Môn các ngươi. Chúng ta nhìn trúng Thi Vũ, có lẽ chờ sau khi ân oán của các ngươi xong thì nói tiếp.

Ba thanh niên này đều thối lui qua một bên. Mấy ngày qua, bọn họ đã dọa lui rất nhiều thanh niên tuấn kiệt đến cầu thân. Hiện tại rốt cục thấy gã Tần Lập trong truyền thuyết, hơn nữa cũng nhìn ra ân oán giữa hắn và Tứ Quý Môn, tự nhiên cũng chọn cách sống chết mặc bay.

Lão bà áo xám cắn răng nói:

- Được! Trước hết ta giết gã Tần Lập này rồi cùng chư vị công tử đàm luận!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi