Không khoác lác thì ngươi sẽ chết àh! Như thế nào người của Thôi gia các ngươi thích khoác lác vậy. Đến và đi mà người ta không bắt được bất kỳ dấu vết gì.
Ngay cả cấp bậc Chí Tôn như Thôi Lãnh cũng không được!
Khinh công thân pháp như thế quả thật là thần hồ kỳ kỹ! (hết sức cao minh)
Đám người vây xem trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, đều kinh ngạc nói không nên lời. Nếu nói vừa rồi bọn họ bị thanh niên Thôi gia cực kỳ trẻ tuổi này có cảnh giới Chí Tôn làm cả kinh thì hiện tại bọn họ lại bị Tần Lập có thân pháp thần kỳ cổ quái làm kinh ngạc không biết nói gì cho phải.
Bọn họ chỉ có thể há hốc mồm, giống như con rối đứng nhìn, ngẫu nhiên nhìn thấy lúc kinh hiểm thì không kìm lòng được mà phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Mà đám người Thôi gia, từng người biểu tình khó chịu giống như nuốt phải con cóc. Vì sao tiểu tử này kiêu ngạo như thế, ngay cả Thôi Lãnh cảnh giới Chí Tôn cũng đều ra tay mà còn không giết được hắn? Còn phải nhìn khuôn mặt tươi cười chán ghét chết tiệt của hắn nữa!
Cho dù võ giả cảnh giới Chí Tôn Thôi Lãnh có tính tình vô cùng bĩnh tĩnh thì cũng dần dần bị Tần Lập làm cho có mấy phần tức giận. Giọng nói hắn lạnh dần:
- Tần Lập! Một mực trốn tránh còn gọi gì là anh hùng? Ngươi có dám dùng thần kiếm của ngươi chính diện đấu với ta mấy hiệp? Ngươi sợ cái gì hả? Ta thắng ngươi cũng không được cái gì, nếu ta bại trong tay của ngươi thì ngươi lại nổi danh một hồi!
- Phì! Thôi Lãnh. Như thế mà ngươi còn không biết xấu hổ nói ra, chính diện đấu với ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta ngốc sao?
Thân thể Tần Lập đang trên không trung, giọng nói đồng dạng truyền khắp bốn phương tám hướng:
- Ngươi cho ngươi là nhân vật thế nào? Không được, ngươi không xứng! Ngươi không có tư cách nói với ta như vậy! Ha ha ha! Giận àh? Phẫn nộ sao? Ngươi nhất định cảm thấy được ta đang nói hươu nói vượn phải không? Khẳng định ngươi đã quên, ngươi năm nay đến tột cùng là bao nhiêu tuổi, Chí Tôn tuổi trẻ! Ta...Phì! Chỉ bằng ngươi, còn trẻ sao? Ngươi dường như còn lớn tuổi hơn cả phụ thân ta đấy!
Lời nói Tần Lập thuận miệng nói ra khiến cho Tần Văn Hiên đang đứng trong đám người Tần gia, thân hình khẽ run lên, hốc mắt đỏ lên. Tần Hàn Nguyệt bên cạnh hắn khẽ nắm tay hắn, nhưng Tần Văn Hiên vẫn kích động có một loại cảm giác muốn rơi lệ.
Đây dường như là lần đầu tiên Tần Lập ở bên ngoài chính mồm nói ra hai chữ
"Phụ thân" này. Tuy rằng không phải đối với hắn, nhưng vậy đã là đủ rồi!
- Vậy thì thế nào? Phụ thân ngươi? Không từng nghe nói. Ta chưa tới năm mươi tuổi đã là cảnh giới Chí Tôn. Tần gia các ngươi trăm, ngàn năm nay đã bao giờ có một cái Chí Tôn?
Giọng nói Thôi Lãnh nghe ra vẫn không lạnh không nóng như trước nhưng trên thực tế đã bị Tần Lập làm tức giận, bắt đầu nổi lên mấy phần ý niệm tranh chấp. Nếu không thì hắn sẽ không nói ra lời này.
- Đúng vậy! Cho nên vị Chí Tôn tuổi trẻ nhất, có thiên phú nhất, cường đại nhất của Thôi gia các ngươi đã dùng ba mươi chiêu còn không đả bại ta, một người cảnh giới Hợp Thiên mười chín tuổi...Ha ha! Ha ha ha!
Tiếng cười Tần Lập nghe vô cùng chói tai khiến tất cả đám người Thôi gia phía dưới đều có cảm giác xấu hổ vô cùng.
Lúc này mới có người đột nhiên nghĩ đến, thiên phú của Tần Lập này không kém gì Chí Tôn này của Thôi gia! Nếu cho hắn thời gian, ai là Chí Tôn trẻ tuổi nhất Huyền Đảo vậy còn chưa biết được!
- Hừ! Ngươi đã muốn chết như vậy, ta thành toàn ngươi!
Thôi Lãnh trên không trung hừ lạnh một tiếng, trên hai tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm trắng như tuyết!
Người vây xem lại kinh hô một trận. Ai cũng đều nhìn ra Thôi Lãnh này mang theo nhẫn trữ vật!
Thanh trường kiếm trắng như tuyết kia dài chừng bốn thước, thân kiếm cũng rất quái, ước chừng hơn hai ngón tay. Nhưng cả thanh kiếm không có bất kỳ dấu hiệu run rẩy, không phải là nhuyễn kiếm!
Kiếm chỉ vào Tần Lập, không khí chung quanh đột nhiên như là đọng lại!
Giờ phút này, trong đám người phía dưới, bên cạnh Trầm Nhạc và Lâm Hằng đã đều có bốn năm người trung niên nhìn qua khoảng bốn, năm mươi tuổi. Bọn họ thần quang nội liễm nhìn không ra chút dao động, nhưng trên thực tế những người này đều đã quá hai trăm tuổi, sớm đạt tới cảnh giới Chí Tôn!
- Thiếu chủ! Tần công tử chỉ sợ gặp nguy hiểm!
Một người diện mạo anh tuấn, nhìn qua chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi bên cạnh Trầm Nhạc thản nhiên nói:
- Hắn chỉ có cơ sở cảnh giới Hợp Thiên lại dám ỷ vào ưu thế binh khí, thân pháp và chiến kỹ mà chống cự đến hiện tại đã rất không dễ dàng!
- Đúng vậy! Tần công tử này rất cổ quái. Mấy thứ hắn nghiên tập (nghiên cứu, tập luyện) cho ta một loại cảm giác hết sức xa lạ. Nói thế nào nhỉ...
Một võ giả Chí Tôn bên cạnh Lâm Hằng cau mày, trầm ngâm lựa từ, sau đó nói:
- Dường như là muốn hơn cả chúng ta!
- Đúng! Chính là loại cảm giác này. Tần công tử nếu đột phá đến cảnh giới Chí Tôn, chúng ta sẽ không phải đối thủ của hắn!
- Hả? Chúng ta đều biết Tần huynh đệ rất lợi hại nhưng cũng không đến mức ngay cả lão tổ tông các vị cũng không phải đối thủ của hắn chứ? Cho dù thực lực hắn tiến vào Chí Tôn, đạt tới Nhân Tôn. Nhưng mà lão tổ ngài...ngài là Địa Tôn cơ mà!
Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc vẻ mặt đều khó tin nhìn mấy người vừa nói chuyện. Trong đó có một người nói là nếu Tần Lập tiến vào Chí Tôn thì lão cũng không phải đối thủ, đúng là một cao thủ Địa Tôn của Lâm gia!
Lão tổ tông Địa Tôn Lâm gia mỉm cười, lắc đầu nói:
- Là con cháu của đại tộc, các ngươi không nên chỉ có một chút kiến thức như vậy. cảnh giới Chí Tôn kỳ thật chỉ được coi là siêu cấp cường giả đối với người thường, trước mặt cường giả chân chính, Chí Tôn còn kém rất xa!
Mấy người khác đều vẻ mặt đồng ý gật gù, Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc hai người đối mặt nhìn nhau.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Lúc này Địa Tôn của Lâm gia tiếp tục nói:
- Hai tiểu tử các ngươi cũng thật là tinh mắt, quan hệ tốt với Tần công tử này đối với các ngươi hay gia tộc đều chỉ có lợi mà không có bất kỳ chỗ hại nào!
Trong lúc bọn họ nói chuyện đã sớm bày ra kết giới ngăn cách, cũng không sợ bất kỳ người nào có thể nghe thấy. Cho nên lời nói bọn họ đều rất trực tiếp.
Cho dù có võ giả Chí Tôn gia tộc khác ở đây cũng không cách nào nghe thấy đám người bọn họ nói cái gì!
Trừ bỏ loại gia tộc không có cường giả Chí Tôn làm át chủ bài như Tần gia, đại tộc bình thường cũng sẽ xuất hiện một ít cường giả Chí Tôn bảo vệ, hộ tống người trẻ tuổi trong tộc.
Giống như là Thôi gia cũng không phải là không có võ giả Chí Tôn lớn tuổi, nhưng những người đó trừ khi là có người muốn tiêu diệt toàn bộ Thôi gia nếu không bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay. Hơn nữa đối với một tiểu tử không đến hai mươi như Tần Lập, ra tay với hắn quả thật là một chuyện rất mất mặt, làm bôi nhọ tên tuổi!
Nhưng Thôi Lãnh lại không giống vậy, tuy rằng tuổi của hắn xấp xỉ với phụ thân Tần Lập, nhưng cũng đủ để được xưng là cường giả Chí Tôn trẻ tuổi. Người của gia tộc bị khi dễ hắn đứng ra là chuyện rất bình thường, không có ai sẽ đưa ra ý kiến gì!
Nhưng tấn công lâu như vậy mà không thắng, ngay cả trong lòng Thôi Lãnh đều bắt đầu có chút vội vàng xao động. Đánh lâu như vậy hắn rốt cục lấy ra vũ khí tuyết kiếm của mình!
- Nhìn xem, thanh kiếm trong tay của Chí Tôn Thôi gia có phải là Thần Kiếm Lãnh Tuyết trong truyền thuyết hay không?
- Ái chà! Nhất định là vậy! Nhất định!
Có người kích động nói:
- Truyền thuyết Thôi gia có Thần kiếm tên là Lãnh Tuyết nhưng lại chưa từng thấy có người sử dụng. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được ở đây.
Lúc này có người gần gũi Thôi gia lớn tiếng nói:
- ha ha! Thần kiếm Thôi gia đã ra, tiểu tử Tần gia kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Người nọ vừa nói xong, bên này liền vang lên một giọng nói trào phúng:
- Hắc hắc! Thần kiếm có tác dụng cái rắm gì, Chí Tôn lại có tác dụng cái rắm? Không thấy biểu tình trên mặt Thôi Lãnh kia sao? Là phẫn nộ đến cỡ nào? Ha ha! Đường đường là võ giả Chí Tôn không ngờ lại bị một người trẻ tuổi cảnh giới Hợp Thiên đánh cho phải rút kiếm! Thật là một chuyện vinh quang sao?
- Ha ha ha ha!
Trong đám người truyền đến một hồi cười vang, bởi vì đại đa số người đều cho là như vậy!
Tuy nhiên còn có người ý thức được có chút không bình thường, dường như nhiệt độ không khí chung quanh đang hạ từng chút một!
- Lui về phía sau, lui nữa ra sau!
Có người la lớn.
Lúc này đoàn xe ngựa các gia tộc đều rời khỏi trung tâm chiến trường. Thôi gia cũng thế, Tần gia cũng thế, đều tránh đi rất xa biểu tình ngưng trọng nhìn hai người trên bầu trời.
Một trận chiến này đối với Thôi gia mà nói có quan hệ đến mặt mũi Thôi gia. Nếu là Thôi Lãnh bị bại, mặt mũi Thôi gia sẽ mất hết, nếu là Tần Lập bại, như vậy những ngày về sau của Tần gia cũng chắc chắn không sống khá giả!
Ai cũng không phát hiện, trong đám người còn có một đôi mắt tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm Tần Lập trên bầu trời. Đây là một người trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, ở bên cạnh hắn còn có ba lão già không rõ tuổi tác, mặt không chút thay đổi. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, ánh mắt ba lão già này nhìn về phía Tần Lập cũng đều tràn ngập phẫn hận!
- Tần Lập! Hy vọng ngươi không nên chết trong tay Chí Tôn Thôi gia!
Người trung niên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này nhiệt độ không khí giữa Tần Lập và Thôi Lãnh đã hạ xuống một mức tương đối thấp, nhưng trên người hai người đều không nhìn ra bất kỳ biến hóa gì. Chỉ có Lãnh Tuyết kiếm của Thôi Lãnh kia nhìn qua dường như càng thêm trắng!
Ẩm Huyết kiếm trong tay Tần Lập lúc này cũng tự động phát ra tiếng
"ô ô" trầm thấp. Một cỗ sát khí thật lớn không ngừng xông tới hàn khí trên bầu trời.
Đây giống như là giữa động vật với nhau, hai vương giả cường thế gặp nhau, về mặt khí thế ai cũng không muốn yếu hơn đối phương! Một khi khí thế yếu đi, vậy trận đánh này cũng không cần phải đánh tiếp!
Khí thế yếu đi, tất bại!
- Tần Lập! Hôm nay cho ngươi nhìn xem cái gì mới chân chính gọi là
"Lãnh Kiếm Thôi gia"!
Thôi Lãnh nói xong, thân hình đột nhiên động, giống như đột nhiên biến mất vậy!
Trên bầu trời đột nhiên hạ tuyết như lông ngỗng!
Tuyết đó trong nháy mắt liền dày đặc đến mức làm cho người ta không thấy rõ bên trong rốt cục xảy ra chuyện gì. Đám người đã lùi ra rất xa không ngừng phát ra tiếng kinh hô. Thôi Lãnh này dùng dường như là chiến kỹ Thần cấp! Uy lực không ngờ lại mãnh mẽ như vậy!
Ngay cả ở ngoài khoảng cách vài trăm thước đều có thể cảm giác được cỗ gió lạnh thấu xương, như vậy ở vùng trung tâm sẽ là nơi khủng bố cỡ nào!
Một loạt tiếng binh khí chạm nhau vang lên, từ trong tuyết lớn truyền ra nhưng chỉ một lát liền trở về bình tĩnh.
Trái tim mọi người như nhảy lên cổ họng, khẩn trương nhìn sang bên đó không biết ai thắng ai thua.