DUY NGÃ ĐỘC TÔN

- Hả? Đây, đây...Đây đang xảy ra chuyện gì?

Một lão già có cảnh giới Chí Tôn của Thiên Cơ Môn, đôi mắt trợn trừng, bắn ra hào quang khó tin, nhìn tám chữ to giống như thần tích không biến mất trên bầu trời, hoàn toàn mất đi khiếp sợ thông thường, lắp bắp nói. Nhưng không ai dám cười chê lão, bởi vì trạng thái của những người khác cũng kém hơn lão già này bao nhiêu.Nguồn truyện: Truyện FULL

- Trời ơi! Lời này...Lời này có ý gì đây? Giải thi đấu Chí Tôn này là lần cuối cùng sao?

- Ngất, điều này chẳng phải nói, sau này ta không có cơ hội có được bảo vật bên trong Hoàng Kim Cung sao?

Ánh mắt Trầm Nhạc dại ra co giật kịch liệt mà nhìn trời cao trên đỉnh đầu.

Đôi mắt thanh lãnh Thượng Quan Thi Vũ nhìn tám chữ kia trên bầu trời, cau mày, chung quy cảm giác kiểu chữ này đường như rất quen thuộc, có lẽ đã gặp qua ở đâu rồi. Tiếp đến, trong đầu bỗng nhiên vang lên câu nói gần như vui đùa của Tần Lập:

- Sau này, nàng chính là nữ chủ nhân của Hoàng Kim Cung này!

Ngay lúc đó Thượng Quan Thi Vũ vẫn chưa nghĩ nhiều, hiện tại thấy tám chữ này, lại ngẫm một số biểu hiện dị thường gần đây của Tần Lập, những lời nói này cùng với chuyện không hay ho của Thôi gia! Trong đầu Thượng Quan Thi Vũ linh quang chợt lóe, đột nhiên nàng giống như hiểu rõ mọi chuyện, lập tức cười tươi như hoa!

Tần Lập nhìn thấy khuôn mặt của Thượng Quan Thi Vũ lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng lập tức thoáng động, thầm nghĩ cô bé nhỏ này quả thật cũng quá thông minh, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn, liền nghĩ thông suốt mấu chốt của chuyện này.

Lúc này, Thượng Quan Thi Vũ quay đầu, ánh mắt đụng với Tần Lập, hai người nhìn nhau cười, đều không nói lời nào.

- Vì sao sẽ như vậy, vì sao Hoàng Kim Cung phải lưu lại lời thoại như vậy? Chẳng lẽ nói, từ nay về sau, giải thi đấu Chí Tôn không còn nữa sao?

Một lão già của Tàng Kiếm Sơn Trang lớn tiếng hỏi với vẻ mặt khổ sở, nhưng mà lại không có người nào có thể cho lão một đáp án.

- Ta vẫn hoài nghi chỗ thần tích của Hoàng Kim Cung, chẳng lẽ nói, chúng ta mất đi sự chiếu cố của Thần?

Một cô gái Chí Tôn bên trận doanh của Băng Thiên Nhai, trên mặt che khăn, trong miệng thì thào tự nói:

- E rằng biến cố lớn hơn nữa sẽ đến!

Nói xong, quay đầu lại, hướng đến đám người Băng Thiên Nhai thản nhiên phấn phó:

- Lập tức lên đường về nhà!

Lúc này Lâm Hằng đi tới, hướn về phía Tần Lập chắp tay, nói với thần sắc nghiêm nghị:

- Tần huynh đệ! Thật có lỗi, vốn chắc hẳn chúc mừng thu hoạch Hoàng Kim Cung, tuy nhiên xuất hiện chuyện này, ta phải lập tức nhanh chóng chạy về gia tộc, báo cáo chuyện này cho gia tộc. Về phần nói bên phía Thôi gia, một khi bọn họ có chút động tác, Lâm gia...Quyết không làm ngơ!

Lúc này Trầm Nhạc cũng đi tới, tuy nhiên vẻ tươi cười trên mặt cũng không giảm đi, nhìn bóng dáng Lâm Hằng vội vàng rời đi, Trầm Nhạc nói với vẻ không đáng lo:

- Thật ra đây cũng rất tốt nha, không có không đi bái, cũng không phải tận thế, đều có một dạng biểu tình như vậy sao? Thật sự không có ý gì! Giống như chuyện này không liên hệ bao nhiêu đến hắn, không có cũng tốt lắm. Tên của ca ca ta mãi mãi khắc ghi vào trong sử sách Huyền Đảo, ha ha ha!

Tần Lập trầm ngâm nhìn Trầm Nhạc, thầm nghĩ:

- Người này trời sinh sống rất vô tư, nhưng mà cũng khiến người ta vui".

- Trước đây Trầm huynh nói đại hôn là thật chứ?

Tần Lập cười hỏi.

- Hắc! Loại chuyện này ta có thể lừa ngươi sao? Ôi! Cô gái kia, huynh đệ ngươi kỳ thật cũng biết.

Trầm Nhạc nói xong, giống như kẻ trộm nhìn xung quanh một hồi, mới nhỏ giọng nói:

- Chính là Lãnh Phương Phỉ của Băng Thiên Nhai!

- Hả?

Tần Lập không kìm nổi ngẩn ra, tuy nhiên suy nghĩ lại, đám hỏi giữa những đại phái, cũng là bình thường. Lãnh Phương Phỉ kia có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, chỉ là làm cho người ta có cảm giác mười phần lạnh giá, đại khái là có liên quan đến công pháp tu luyện. Tuy nhiên có một người phụ nữ có thực lực mạnh mẽ như vậy, lại còn có tính tình đạm bạc làm vợ, phỏng chừng cũng đủ khiến Trầm Nhạc chấp nhận.

- Chúc mừng! Chúc mừng!

Tần Lập lập tức nhe răng cười nói, nhìn bộ dạng rất bỉ ổi.

- Chúc mừng cái rắm đấy!

Trầm Nhạc nói với vẻ mặt uể oải:

- Thực lực của cô gái kia đã đạt tới cảnh giới Dung Thiên, hơn nữa ánh mắt nhìn lão tử giống như nhìn đứa bé. Đây cũng là do lão gia tử nhà ta quyết định!

Trầm Nhạc nói xong, đột nhiên phát hiện Tần Lập nháy mắt với hắn, vì thế đĩnh đạt bĩu môi nói:

- Lão gia tử nhà ta nghe thấy ta còn không sợ, con cháu đại phái, thật sự là bi kịch, ngay cả hôn nhân cũng không quyết định.

Trầm Nhạc nói còn chưa xong, chợt nghe sau lưng truyền tới một âm thanh lạnh giá tràn đầy:

- Trầm Nhạc! Nếu huynh không thích, ta có thể nói với sư phụ, hủy hôn sự này, sẽ không chậm trễ tiền đồ của huynh!

Giọng nói này tuy rằng vô cùng lạnh lẽo, nhưng giọng điệu có thể nghe ra vài phần ủy khuất cùng tức giận.

Cả người Trầm Nhạc run run lên một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác. Vẻ mặt kia cười nịnh nhìn Tần Lập xức động muốn một cước đá chết hắn.

- Phương Phỉ! Làm sao mà nàng đến đây vậy? Hắc hắc, vừa rồi ta nói đùa với Tần huynh đệ thôi!

Nói xong hắn quay đầu, nhìn Tần Lập với vẻ mặt u oán, hỏi:

- Có phải không!

Không đợi Tần Lập trả lời, Lãnh Phương Phỉ hừ lạnh một tiếng:

- Ai quản ngươi!

Nói xong, xoay người bước đi, Trầm Nhạc ngốc tại đó, không biết làm sao.

Tần Lập kiên nhẫn cười, nói:

- Cô nương người ta rõ ràng rất có tình ý với ngươi, đến đây nói lời từ biệt với ngươi, nhưng ngươi lại nói ra lời nói này, còn không mau đuổi theo?

Trầm Nhạc đau đầu, đột nhiên cảm giác Tần Lập nói có chút đạo lý, nhưng vẫn cảm giác dường như có chút không đúng. Nhưng lúc này, cũng chỉ có thể đuổi theo vị hôn thê của mình.

Chạy mấy bước, mới đột nhiên nghĩ đến chỗ không đúng, Tần Lập đối mặt với Lãnh Phương Phỉ, khẳng định sớm đã trông thấy nàng đến đây, cũng không nhắc nhở mình, Trầm Nhạc không khỏi cảm giác mình kết gia có chút vô ý, quay đầu lại rít gào:

- Lão tử cần có một trăm viên đan dược bồi thường tinh thần...À không, hai trăm viên!

Mắt thấy Lãnh Phương Phỉ lướt đi, Trầm Nhạc không thể không bỏ qua cơ hội xảo trá vơ vét tài sản của Tần Lập, thân hình chợt lóe, đuổi theo.

Lúc này, lại có không ít người đến đây nói lời từ biệt với Tần Lập, mặc kệ ý tưởng trong lòng như thế nào, nhưng sự quật khởi của Tần Lập, đã xem như không thể ngăn cản! Cho dù Thôi gia cũng vị tất thật sự có thể tiêu diệt Tần Lập. Một khi Tần Lập chân chính trưởng thành, như vậy trong tương lai ngàn năm, Huyền Đảo này đều khó thể tìm được người địch nổi hắn! Rốt cục, mọi người tan đi hết.

Một đám người Tần gia cũng bước trên con đường về nhà, Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ ngồi trong xe ngựa. Tần Lập lấy ra toàn bộ Càn Khôn Đan, Phiêu Linh Kiếm Quyết và Huyết Ngọc Kiếm giao vào trong tay Thượng Quan Thi Vũ.

Trông thấy con người trắng đen phân minh của Thượng Quan Thi Vũ, Tần Lập cười nói:

- Nhìn kỹ xem phu quân mang bảo bối gì cho nàng!

- Bảo bối lớn nhất của ta chính là chàng!

Con ngươi sáng ngời của Thượng Quan Thi Vũ nhìn Tần Lập, nhẹ giọng nói, sau đó tựa vào trong lòng Tần Lập.

Tần Lập mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Chờ lần này trở về, tham gia hôn lễ của tên Trầm Nhạc kia, chúng ta cũng thành thân thôi!

Thượng Quan Thi Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng trong lòng Tần Lập, sắc mặt ửng đỏ, xinh đẹp không thể tả. Tần gia thành Phong Sa lúc này đang chiến đấu đẫm máu hăng hái!

Bên giải thi đấu Chí Tôn đang tiến hành với khí thế hừng hực, bên này Tần gia lại đột nhiên lọt vào tập kích, Tần gia vốn có chút phòng bị, nhưng vẫn bị một chút thương vong do một kích thình lình xảy ra tạo thành.

Tiểu Hắc đã sắp đột phá chạy tới đúng lúc, tham gia chiến đấu, nhưng vẫn ngăn không được thế công của địch nhân, mắt thấy Tần gia tràn ngập nguy cơ, ba siêu cấp cường giả từ trên trời giáng xuống! Đích thật là từ trên trời giáng xuống, bởi vì tới đây đúng là Kim Điêu, Linh Ưng cùng với Mặc Ưng!

Có hai võ giả có cảnh giới Địa Tôn, một Thiên Tôn gia nhập, nháy mắt Tần gia từ hoàn cảnh xấu chuyển biến lại. Tuy rằng không rõ ràng lắm lai lịch của đại hán này và hai mỹ nữ kia, nhưng đám người Tần gia đều biết, gia tộc được bảo vệ!

Bởi vì mấy lão tổ bọn Tần Hải Dương, đều rời hết thành Phong Sa, bế quan đột phá. Hiện tại lực lượng của Tần gia vô cùng mỏng manh, mà ngay cả Lãnh Dao, với vẻ mặt lạnh như băng cũng chuẩn bị tham gia vào trong chiến đoàn thì lại bị một đám người phụ trách bảo hộ Tần gia khuyên nhủ nàng trở về

Tuy rằng luyện đan thuật của Lãnh Dao vẫn chưa có hiển lộ ra nhưng bằng vào quan hệ thân thiết giữa nàng và Tần Lập, liền không ai dám cho vị đại tiểu thư này bị chút tổn thương!

Mà trên thực tế, cùng thời điểm Tần gia bị tập kích, còn có rất nhiều gia tộc và môn phái bậc trung trên Huyền Đảo đồng thời bị công kích! Mà phía công kích tự nhiên chính là gia tộc và môn phái liên minh với Thôi gia!

Giống như điên lên rồi, ngoại trừ sáu thế lực lớn khác không có bị công kích, trong một đêm nay, gần như hầu hết những thế lực có quan hệ tốt với Tần gia, đều bị công kích hết!

Hơn nữa, võ giả mà đồng minh Thôi gia phái ra, thực lực đều rất mạnh mẽ, hiển lộ ra lực lượng kinh người, không chỉ như thế, đồng minh Thôi gia dường như trước chiến đấu còn tính ra thực lực đối phương, trình độ võ giả phái ra, đều đủ để tiêu diệt chủ lực tinh nhuệ của đối phương.

Cho nên nói, một đêm này, được xưng là một đêm đen tối nhất trên Huyền Đảo từ trước đến nay!

Bởi vì dựa theo lệ thường, cho dù có cừu oán, đó cũng là trả thù có lý trí. Giống Thôi gia như hiện tại, phái ra hơn mười cỗ lực lượng, đồng thời đi công kích hơn mười gia tộc, từ trước đến nay, vẫn chưa thấy qua.

Bởi vì cho dù thiên tài niên kỉ còn trẻ có hi vọng nhất của Thôi gia bị giết, đó cũng chỉ là chuyện của một mình Tần Lập, bọn họ làm sao dám sơ suất mạo phạm đến thiên hạ to lớn đồng thời công kích nhiều gia tộc môn phái chứ? Sáu thế lực lớn siêu cấp khác làm sao có thể ngồi yên không quan tâm tới chứ? Tùy ý Thôi gia điên cuồng như thế sao?

Mãi cho đến khi Thôi gia thật sự lộ ra tất cả răng nanh, mọi người mới hiểu được, vì sao Thôi gia lại điên cuồng như thế.

- Ba vị cao nhân, đám người Thôi gia đã chết sạch, các người có muốn tiến vào trong nghỉ ngơi hay ăn một chút gì hay không?

Một người quản sự ở Tần gia có chút sợ hãi nhìn Kim Điêu và Linh Ưng, Mặc Ưng hỏi.

Vào đêm ngày hôm qua, ba người này hiển lộ ra thực lực quá mức mạnh mẽ, quả thực khiến cho người ta cảm thấy run rẩy, những người tới từ Thôi gia, vốn ở trong mắt người Tần gia, quả thực rất cường đại đến không thể ngăn cản, nếu không phải tiểu Hắc liều mạng chống cự, chỉ sợ sự thương vong của Tần gia còn lớn hơn nữa!

Mà sau khi ba người xuất hiện, đám người Thôi gia giống như rác rưởi, căn bản không có bất cứ người nào có bản lãnh địch lại ba người bọn họ!

Hơn nữa, khiến người Tần gia khó hiểu chính là, có cảm giác dường như tiểu Hắc sợ ba người này. Sau khi ba người bọn họ xuất hiện, tiểu Hắc liền tự động chạy về hậu viện của Tần gia, kéo tay Lãnh Dao đi, Kim Điêu hơi hơi lắc lắc đầu, nói:

- Các ngươi không cần quản chúng ta. Chúng ta ở nơi này thủ hộ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi