DUY NGÃ ĐỘC TÔN

- Trở về! Đã trở về! Gia chủ và Tần Lập thiếu gia, còn có lão tổ tông đã quay về!

Một gã con cháu Tần gia cưỡi một thớt ngựa như bay vọt qua cửa lớn của Tần gia, giọng đầy hưng phấn, lớn tiếng hô lên.

Lập tức, toàn bộ Tần gia xôn xao cả lên, trên mặt mọi người đều lộ biểu tình như trút được gánh nặng. Những người nòng cốt, chỗ dựa của họ đã trở về, cuối cùng, cũng hoàn toàn có thể yên tâm rồi.

Trong phòng Tần Lập, chỉ có Thượng Quan Thi Vũ ở cùng. Đại sảnh tiếp khách của Tần gia, Tần Lĩnh Sơn thật cẩn thận nói chuyện với Kim Điêu, Linh Ưng, Mặc Ưng và nữ tử áo đen Tiểu Tuyết. Tần Hàn Nguyệt và Tần Văn Hiên cùng ngồi tiếp khách. Dù sao thì bốn người này đều tự nhận mình là bằng hữu của Tần Lập.

Đám người Tần Lĩnh Sơn là sau khi trở về mới nghe nói, Thôi gia không ngờ dám làm ra hành động điên cuồng như thế, mưu toan tiêu diệt Tần gia. Nếu không có đại hán mặt mũi dữ tợn và hai nữ tử xinh đẹp nũng nịu kia, chỉ sợ Tần gia sẽ bị xóa sổ khỏi Huyền Đảo. Nhưng, tiểu tử Tần Lập này, từ bao giờ mà hắn có được bốn bằng hữu cảnh giới Chí Tôn?

Hơn nữa, càng khiến Tần Lĩnh Sơn không ngờ chính là, bốn người này chẳng những biết nhau, hơn nữa còn mơ hồ có chút đối lập. Đại hán và hai nữ tử bên cạnh hắn đối với nữ tử áo đen dường như mười phần kiêng kỵ.

Tần Hàn Nguyệt dù thực lực không mạnh, nhưng kiến thức không hề thua kém người nào ở đây. Giờ phút này tuy nàng lo lắng cho an nguy của Tần Lập, nhưng vẫn mỉm cười tiếp đón những người này.

Kim Điêu và nữ tử áo đen đều biết đây là mẫu thân của Tần Lập, bởi vậy, thái độ đối với Tần Hàn Nguyệt xem như không tồi.

Tuy nhiên, những linh thú siêu cường này đều không thể nào có thói quen giao tiếp cùng người khác, bởi vậy, chỉ trong chốc lát, nữ tử áo đen liền vươn bàn tay trắng nõn, vỗ vỗ miệng nói:

- Tần phu nhân, ta có chút mệt mỏi, hãy sắp xếp cho ta một nơi để ta nghỉ ngơi đi.

Kim Điêu và hai nữ Linh Ưng, Mặc Ưng cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của nữ tử áo đen.

Tần Hàn Nguyệt nhìn ra được, người ta cũng không thích nói chuyện với mình, không khỏi cảm thán: đứa con bảo bối của mình làm thế nào có thể giao thiệp với những cường giả này đây.

Đợi sau khi tất cả mọi việc đã sắp xếp xong, mấy người lại khẩn cấp muốn đi xem Tần Lập. Tần Tuyết đứng trước cửa phòng Tần Lập, nhẹ giọng nói với Tần Lĩnh Sơn và Tần Hàn Nguyệt, Tần Văn Hiên:

- Đệ đệ còn chưa tỉnh, nhưng Thi Vũ vừa nói với con, đã không có việc gì nữa rồi.

Đám người Tần Hàn Nguyệt lúc này mới hoàn toàn yên lòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tần Lĩnh Sơn nói:

- Tần Tuyết! Vậy nơi này giao cho con, bất kể có chuyện gì đều phải báo trước cho ta biết. Biết không?

Tần Tuyết khẽ gật đầu:

- Vâng, thưa lão tổ tông.

Tần Lĩnh Sơn thở phào một hơi, nói:

- Thôi gia đã gây nên chấn động liên tiếp trên Huyền Đảo. Tần gia ta ngăn cản làn sóng công kích này, còn có bốn cường giả Chí Tôn ở trong này tọa trấn, ta tin rằng sẽ không có nguy hiểm gì lớn. Bây giờ, chuyện quan trọng hơn là phải thông báo cho con cháu Tần gia ở các nơi trên Huyền Đảo che giấu thân phận, không cần trở về hết.

Tần Hàn Nguyệt gật gật đầu, nàng hiểu, lão tổ tông làm vậy là chính xác. Tuy nói hiện tại Tần gia sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa, đợi cơn phong ba bão táp này qua đi, con cháu Tần gia một lần nữa lộ diện sẽ không có chuyện gì nữa.

Tần Lập từ lúc hôn mê liền tiến vào một cảnh giới huyền diệu, hắn cảm giác được mình đi vào trong tinh thần Thức Hải, chỉ có ý thức còn tồn tại, còn tại tất cả thế giới bên ngoài đều bị phong kín lại, không nghe được chút tiếng động nào, cũng không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Tần Lập bắt đầu có phần khẩn trương. Loại cảm giác này trước nay chưa từng có, quả thực rất thần kỳ. Hiện tại tuy rằng hắn cảm giác mình đang ở trong Thức Hải, nhưng không cách gì xác định.

Ý thức của Tần Lập trong Thức Hải đang mơ màng đi về phía trước, đột nhiên, Tần Lập phát hiện có một khối đá lớn màu đen phía trước.

- Đây là cái gì?

Tần Lập không nhịn được kinh ngạc, không nghĩ tới, trong tinh thần Thức Hải của mình lại có vật tồn tại! Chẳng lẽ là đã có từ trước rồi sao? Theo bản năng, Tần Lập ngẩng đầu lên, lại kinh ngạc đến sững người lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy, đằng trước không ngờ là một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa! Mà khốiđá lớn màu đen kia, có phải đá gì đâu, rõ ràng là chân của người đó!

Tần Lập sợ hãi cả kinh, trong tinh thần thức hải của mình sao lại có một pho tượng người khổng lồ thế này?

Theo bản năng, Tần Lập đã muốn lùi lại phía sau, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến, mình hiện giờ chỉ là hình thái ý thức bên trong tinh thần thức hải mà thôi, vốn không thân thể, làm sao mà lui? Lúc này Tần Lập đột nhiên sinh ra một ý nghĩ cực kỳ cổ quái: người khổng lồ trước mắt này, chính là mình!

Ý nghĩ này như một dấu vết khắc vào linh hồn vậy, tuy rằng không thể miêu tả linh hồn là cái gì, tinh thần thức hải lại là gì, nhưng Tần Lập cảm giác, người khổng lồ kia chính là mình, loại cảm giác này thực là huyền ảo, nhưng dao động đến từ căn nguyên của linh hồn, lại nói cho Tần Lập, tất cả đều là sự thật!

Lúc này Tần Lập vì bị người khổng lồ này chấn kinh mà sinh ra dao động linh hồn, dần dần bình tĩnh lại. Sau đó khống chế ý niệm, muốn bay lên, nhìn xem người khổng lồ này rốt cuộc là bộ dáng gì.

Nhưng mà, Tần Lập dùng mọi cách cũng không thể nào bay lên được, trong lòng đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ, người khổng lồ đỉnh thiên lập địa này là vì mình tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn mà sinh ra sao? Mà hiện giờ cảnh giới của mình quá thấp, tinh thần lực quá ít, cho nên còn chưa cao bằng một cái chân của người khổng lồ này?

Nghĩ vậy, Tần Lập cảm thấy ý nghĩ trong đầu thực quá mơ hồ, nhưng trong tinh thần thức hải, tinh thần lực nhiều hay ít trực tiếp quyết định ngươi nắm thức hải trong tay được bao nhiêu, đây cũng là sự thực.

Tần Lập cố gắng một lúc lâu cũng không thể thấy mặt người khổng lồ này, hơn nữa đối phương cũng không có chút động tác nào, càng không có uy áp gì, chỉ lẳng lặng đứng trong tinh thần thức hải của hắn, chỉ đứng nhìn!

Xem ra, phải chờ về sau có thời gian, lại nghiên cứu kỹ càng hơn, xem xem người khổng lồ này rốt cục là cái gì đây.

Tần Lập nghĩ, sau đó bắt đầu yên lặng vận hành tâm pháp chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, dưới áp bách của lão khất cái kia không ngờ lại có thể đột phá bình cảnh của chiến kỹ, đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất. Kiếm ý! Thật sự là thứ tốt!

Tần Lập nghĩ vậy, trong đầu lại hiện lên cảnh tưởng đối mặt với lão khất cái, bắt đầu thôi diễn vài lần, mười lần lại chỉ có thể một lần thôi diễn thành công kiếm ý.

Tần Lập nhẹ thở dài một hơi. Xem ra cảnh giới mình vẫn chưa đủ, kiếm ý này giống như lúc Đoàn Dự mới học được Lục Mạch Thần Kiếm vậy, cũng không phải lần nào cũng linh. Chỉ sợ cũng chỉ có tình cảnh đứng trước sống chết mới có thể thành công thi triển ra kiếm ý. Mà có được kiếm ý, mới là dấu hiện chân chính khi một võ giả bước chân vào võ đạo! Trước khi hình thành kiếm ý của mình, kỹ xảo và lực lượng mới là mục tiêu theo đuổi của tất cả võ giả.

Tần Lập cũng là lần đầu tiên bất mãn với tốc độ thăng tiến thực lực của mình, cũng là lần đầu tiên hắn có ý niệm bức thiết phải tăng thực lực.

Lão khất cái kia thật sự là quá cường đại. Tần Lập tuy rằng không biết cảnh giới cụ thể của đối phương nhưng cảm giác ít nhất cũng từ Địa Tôn trở lên.

Đụng tới Nhân Tôn, Tần Lập tất nhiên không sợ, nhưng gặp phải Địa Tôn hoặc là Thiên Tôn thì thực lực của hắn liền không đủ.

Cường giả trên đời này quả nhiên tồn tại rất nhiều, đâu mới là cường giả chân chính? Tần Lập nhớ tới biểu tình năm đó của Băng Mộng Vân, không nhịn được than nhẹ một tiếng:

- Con đường ta phải đi quả nhiên còn rất dài, tuyệt đối không thể ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại được!

Hôm nay nếu không có xà nữ, bản thân có lẽ thực sự phải chịu thiệt thòi thật lớn rồi, có lẽ, mạng nhỏ cũng xong rồi. Vận khí, không ai có thể cam đoan nó đi theo như hình với bóng suốt đời được. Phải nắm giữ thực lực của chính mình mới có thể chân chính tiếu ngạo giang hồ.Nguồn: http://truyenfull.vn

Tần Lập đã thông suốt, đột nhiên cảm thấy trên người ấm áp, cảm giác bị ngăn cách với thế giới bên ngoài đã một lần nữa trở về.

Tần Lập chậm rãi mở mắt, đầu tiên nhìn thấy, là khuôn mặt vui mừng của Thượng Quan Thi Vũ, cười nói:

- Thi Vũ, khiến muội lo lắng rồi!

- Huynh không có việc gì là tốt rồi!

Thượng Quan Thi Vũ nói xong, cúi người xuống, khẽ hôn lên trán Tần Lập, lại bị Tần Lập vươn tay ra ôm chặt lấy, hôn lên đôi môi anh đào của nàng...

Thật lâu sau, Thượng Quan Thi Vũ mới đỏ bừng mặt, giãy dụa trong lòng Tần Lập đứng lên, đôi mắt quyến rũ, sóng mắt như nước, nâng tay sửa sang những sợi tóc hỗn loạn, sẵng giọng:

- Huynh xấu lắm!

Tần Lập cười hắc hắc, sau đó bỗng nghiêm mặt nói:

- Thi Vũ, muội phải bế quan tăng cường thực lực của mình lên đi, còn chuyện thành thân của chúng ta, để sau được không?

Thượng Quan Thi Vũ mơ màng nhìn Tần Lập, lẩm bẩm:

- Muội chỉ muốn gả cho huynh, từ nay về sau trải qua một cuộc sống yên ổn, chỉ có hai người chúng ta, huynh đi nơi nào, muội liền đi tới đó...

Tần Lập vừa định nói, Thượng Quan Thi Vũ cười, nhẹ giọng nói:

- Tuy nhiên, muội cũng biết, hiện giờ tình hình Huyền Đảo đúng là không lạc quan. Tần gia lại ở trung tâm lốc xoáy, cho nên, phu quân, muội nghĩ tốt rồi, muội muốn có một thân thực lực mạnh mẽ! Muội không muốn tái hiện lại cảnh tượng hôm nay nữa, mắt thấy huynh gặp nạn mà muội không làm được gì, muội không muốn làm một nữ nhân liên lụy níu chân huynh, phu quân, muội phải mạnh lên! Nhưng...muội không muốn tách ra khỏi huynh. Muội...muội nên làm cái gì bây giờ?

Thượng Quan Thi Vũ nói xong, không kìm được cúi người xuống, tựa vào bả vai rộng lớn của Tần Lập, lắng nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ, lập tức chìm vào si mê.

Tần Lập than nhẹ một tiếng:

- Tất nhiên là huynh cũng không muốn xa muội. Thi Vũ, không gạt muội, huynh đối với Lãnh Dao thực sự là có vài phần hảo cảm, nhưng hảo cảm không phải tình yêu...

- Phu quân, huynh không cần nói, trong lòng Thi Vũ hiểu. Có một số việc, thuận theo tự nhiên là tốt nhất!

Thượng Quan Thi Vũ thì thào, lại nói:

- Phu quân, huynh muốn cho Thi Vũ đi Hoàng Kim Cung bế quan sao? Ba mươi năm thật dài, huynh có thường xuyên tới thăm muội không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi