DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Tần Lập lắc đầu nói:

- Tuy rằng ta không rõ trưởng lão đang nói gì, nhưng ta có thể cam đoan ta sẽ không nguy hại đến Nguyệt Diêu Tiên Cung. Đây thật sư là một địa phương tốt, mỹ nữ như mây...

- Khách khách! Thật không? Vậy ngươi thấy ta thế nào?

Hồ trưởng lão cười yêu kiều, đôi mắt quyến rũ nhìn Tần Lập chớp chớp.

Có người nói thiếu phụ hơn ba mươi tuổi là mê nhân, phong tình nhất. Hồ trưởng lão này nhìn qua giống như là một quả dưa chin, tỏa ra mùi thơm mê người, làm cho người ta không kìm nổi muốn đi lên cắn một ngụm.

- Ngươi...rất đẹp!

Tần Lập có chút xấu hổ, khuôn mặt đen đỏ bừng lên.

- Thật không?

Hồ trưởng lão cười ha ha, sau đó đứng dậy, đi tới bên cạnh Tần Lập hỏi:

- Ta đây gả cho ngươi, được không hả? Ngươi có khi nào chê tỷ tỷ già quá không?

- Ặc...

Tần Lập thật không còn lời để nói.

- Hí hí!

Hồ trưởng lão cười vươn tay ngón tay tinh xảo, chỉ lên đầu Tần Lập nói:

- Nói chơi với ngươi đó. Ngươi muốn lấy ta, ta còn không muốn gả cho ngươi đâu!

-...

Tần Lập một đầu đầy hắc tuyến.

Lúc này Hồ trưởng lão gần như đã kết luận trong đầu, người trẻ tuổi trước mắt vẻ chất phác da màu đen này chính là Tần Lập. Nàng không nói dối, đúng thật là nàng có bản lĩnh nhìn qua ánh mắt người khác là không quên. Bản lĩnh này rất nhiều người ở Nguyệt Diêu Tiên Cung đều biết.

Tuy nhiên, Hồ trưởng lão cũng không tính toán nói chuyện về Tần Lập ra ngoài. Cho tới nay, nàng chưa từng có ác cảm gì với Tần Lập. Về phần đệ rử Nguyệt Diêu Tiên Cung chết trong tay Tần Lập theo lời Hàn Mai, Hồ trưởng lão có chút không cho là đúng. Trước không nói Hàn Mai làm thế nào xảy ra xung đột với Tần Lập, chiến đấu chết người là chuyện quá bình thường. Hơn nữa, từ kinh lịch của Tần Lập mà xem, đây tuyệt đối là người trẻ tuổi đáng giá khen ngợi.

Mà Hàn Mai thì sao, giống như một đứa nhỏ bị nuông chiều thành hư. Nàng có lẽ có một ngày sẽ thành thục, nhưng không phải hiện tại. Nếu hiện tại giao Nguyệt Diêu Tiên Cung vào tay Hàn Mai, như vậy Nguyệt Diêu Tiên Cung có khả năng thật sự đi xuống dốc!

Nguyệt Diêu Tiên Cung đã cường đại quá nhiều năm, nhưng bất luận là Hồ trưởng lão hay lão bà áo vàng Mạc trưởng lão thậm chí là cung chủ Minh Nguyệt thượng nhân đều cho rằng Nguyệt Diêu Tiên Cung đã đi vào một ngõ cụt.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nếu không thể làm ra một ít thay đổi, như vậy chờ khi những lão tổ tông, Thái thượng trưởng lão, Khổ Trúc thượng nhân mất đi, Nguyệt Diêu Tiên Cung sẽ có một ngày suy sụp.

Nguyên nhân rất đơn giản, Nguyệt Diêu Tiên Cung có điểm quá âm thịnh dương suy!

Nếu muốn thay đổi loại cục diện này, nhất định phải tuyển nhận thêm nhiều nam đệ tử. Nhưng nam đệ tử ưu tú thà rằng lựa chọn thành Thông Thiên hoặc là một ít môn phái thực lực hơi yếu hơn cũng không chọn Nguyệt Diêu Tiên Cung.

Nguyên nhân chính là bởi vì có một Thánh nữ cường thế như Hàn Mai khiến cho hầu hết nữ đệ tử trong Nguyệt Diêu Tiên Cung đối với nam nhan đều là khinh thường không thèm để ý.

Chẳng sợ là người nam nhân họ thích, cũng sẽ lấy một loại tư thế cường ngạnh để đối mặt.

Người đều có tôn nghiêm, bất kể là nam hay nữ. Hơn nữa, ở trên thế giới nam quyền này, tự tôn của nam nhân càng mạnh, càng đừng nói đến võ giả. Ai muốn cúi đầu trước nữ nhân?

Đám người Hồ trưởng lão từng nghĩ cố gắng thay đổi loại cục diện này nhưng quá khó khăn. Bởi vì nữ tôn nam ti đã là truyền thống ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, muốn phá bỏ truyền thống này cần phải có một nam nhân cực kỳ cường thế, gia nhập làm chủ Nguyệt Diêu Tiên Cung.

Chỉ có người như thế dẫn dắt, Nguyệt Diêu Tiên Cung mới có thể chân chính quật khởi, mới có thể thịnh vượng lâu dài không suy!

Điểm này, ngay cả Minh Nguyệt thượng nhân đều có cùng quan điểm!

Tuy rằng Minh Nguyệt thượng nhân đã tuyển Hàn Mai làm người thừa kế trong tương lai của mình, nhưng nếu thật sự có một nam đệ tử kinh thế hãi tục ngang trời xuất thế như vậy Minh Nguyệt thượng nhân sẽ vì tương lai của Nguyệt Diêu Tiên Cung mà thay đổi chủ ý của mình.

Chuyện này, ngay cả chính Hàn Mai cũng không biết.

Tuy nhiên, Hàn Mai nhiều năm như vậy đã tận lực làm một chuyện. Đó chính là cực lực chèn ép nam đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung khiến cho trong nam đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung rất ít có người có tiếng.

Đây có lẽ là một loại bản năng, cũng là một loại ích kỷ. Bất kể là Hồ trưởng lão hay là Mạc trưởng lão đều phi thường phản cảm Hàn Mai làm vậy. Bởi vậy sau khi Hồ trưởng lão phát hiện Tần Lập, phản ứng đầu tiên chính là có thể đưa nam nhân đã từng trêu chọc Hàn Mai đủ điều này, lôi kéo vào môn phái. Hắn tuyệt đối có năng lực dẫn dắt Nguyệt Diêu Tiên Cung đi càng xa, càng cao hơn!

Cho nên, Hồ trưởng mới ở trước mặt mọi người nói tìm người mạnh nhất Nguyệt Diêu Tiên Cung làm sư phụ cho Tần Lập. Hồ trưởng lão tin tưởng chỉ cần vị lão tổ tông kia chịu ra mặt, Tần Lập này nhất định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay!

Bởi vì Tần Lập cho dù cường đại tới đâu cũng chỉ là một võ giả Đan Nguyên Anh Hóa, cảnh giới giống Hải Kim Tôn mà thôi. Mà vị lão tổ tông kia đã là đại năng cảnh giới Lôi Kiếp!

Hơn nữa, hơn ba nghìn năm trước, vị lão tổ tông kia đã tiến vào cảnh giới Lôi Kiếp!

Từ Lôi Kiếp đến Địa Tiên, có một đoạn đường rất dài phải đi, giống như một rãnh trời. Ở thời Thái cổ, có thể đạt tới cảnh giới Địa Tiên, trong mười vạn có một người đã là không tồi. Mà hôm nay, trong trăm vạn phỏng chừng không có một!

Cho nên, cảnh giới Lôi Kiếp gần như đã đại biểu mạnh nhất trên Thiên Nguyên Đại Lục!

Khi Hồ trưởng lão nói ý nghĩ của mình cho Minh Nguyệt thượng nhân, Minh Nguyệt thượng nhân vừa nghe Hàn Mai cáo trạng cũng ngẩn người ra.

Bà ta nhìn Hồ trưởng lão cười khổ:

- Hồ trưởng lão. Vừa rồi Mai nhi đã tới nơi này, nàng một mực chắc chắn Tần Phương này chính là Tần Lập. Mà ngươi hiện tại muốn đề cử hắn cho Vĩnh Xuân thượng nhân. Vạn nhất hắn thật là Tần Lập...Chúng ta chẳng phải là ở thế bị động?

- Tiểu thư. Ngài cũng biết tính tình Hàn Mai thế nào. Ta không phải có thành kiến với nàng, ít nhất trong vòng trăm năm nàng không thích hợp trở thành chưởng giáo chí tôn Nguyệt Diêu Tiên Cung! Hơn nữa, mấy năm nay chúng ta vẫn đang cố gắng tìm kiếm nam đệ tử ưu tú. Tần Phương này, tuyệt đối là siêu cấp thiên tài so với Hải Kim Tôn còn ưu tú hơn! Cho dù hắn là Tần Lập, vậy thì sao? Bất kể ai lãnh đạo, Nguyệt Diêu Tiên Cung vẫn là Nguyệt Diêu Tiên Cung, cũng không thể biến thành Tần Diêu Tiên Cung phải không? Nguyệt Diêu Tiên Cung chúng ta năm xưa vào thời Thái cổ cũng chỉ là môn phái nhỏ, lão tổ đời thứ hai cũng không phải con gái của khai sơn lão tổ. Ngay cả Hàn Mai, cũng chẳng phải là một đệ tử của Nguyệt Diêu Tiên Cung sao? Cho dù Tần Phương thật sự là Tần Lập trong truyền thuyết kia, nhưng chỉ cần hắn trở thành đệ tử Nguyệt Diêu Tiên Cung, chỉ cần hắn có năng lực đó, để hắn làm chưởng môn Nguyệt Diêu Tiên Cung thì đã làm sao?

- Nhưng nếu hắn thật sự là Tần Lập, không nói hắn có cừu với Hải gia, lại giằng co không ngớt với tộc tử đồng...

Minh Nguyệt thượng nhân trầm ngâm, đôi mày thanh tú nhíu lại.

- Ha ha! Tiểu thư. Cho dù không có Tần Lập, không có tộc tử đồng, chúng ta cùng Hải gia từ trước tới giờ đã hòa bình ở chung sao?

Hồ trưởng lão cười nhàn nhạt:

- Có thời điểm, thích hợp phát sinh một chút xung đột chiến tranh, ngược lại có thể kích thích tăng cường thực lực và lực ngưng tụ của môn phái đó.

- Ngươi...

Minh Nguyệt thượng nhân có chút bất đắc dĩ liếc qua Hồ trưởng lão. Hai người nói chuyện riêng tư với nhau vẫn rất tùy tiện. Hồ trưởng lão gọi Minh Nguyệt thượng nhân là tiểu thư bởi vì nàng ta từng là thị nữ bên người của Minh Nguyệt thượng nhân. Thực lực bản thân cũng hơn nửa là do Minh Nguyệt thượng nhân truyền cho.

- Nơi Mai nhi...Ôi!

Minh Nguyệt thượng nhân lại thở dài một tiếng. Hiển nhiên, bà ta đối với đệ tử này cũng rất đau đầu. Mặc dù là mặt ngoài bà rất bảo hộ đệ tử của mình, nhưng trên thực tế khuyết điểm của Hàn Mai, Minh Nguyệt thượng nhân rõ ràng hơn bất kỳ ai. Bà ta cảm thấy được, thời gian có thể làm cho Hàn Mai trở nên càng thành thục, người trẻ tuổi, phải cho cơ hội bọn họ phạm sai lầm.

- Nói câu này tiểu thư không nên tức giận.

Hồ trưởng lão nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư năm xưa, không phải cũng không có thân phận Thánh nữ sao? Thánh nữ năm đó...A a!

- Quên đi, không nên nói tới!

Minh Nguyệt thượng nhân lập tức ngắt lời Hồ trưởng lão, sau đó nói:

- Người nếu đã nói vậy, như thế ta đi gặp lão tổ tông Vĩnh Xuân thượng nhân. Nếu lão tổ tông chịu đáp ứng, vậy thử xem Tần Lập này...ồ, Tần Phương này có thể gánh vác được phần trọng trách này hay không! (Nguyên bản: Trương Phong này...nhưng mình nghĩ là bên dịch sai nên mình sửa lại thành Tần Phương)

Hồ trưởng lão cười xinh đẹp, đứng dậy cáo từ.

Chờ Hồ trưởng lão đi rồi, Minh Nguyệt thượng nhân khẽ day trán, than nhẹ một tiếng đứng dậy đi ra bên ngoài. Phất tay ngăn cản mấy tùy tùng đi theo, Minh Nguyệt thượng nhân nhìn thoáng qua một ngọn núi ngoài vài trăm dặm, lại nhìn lướt qua rừng cây um tùm bên cạnh, thân hình chợt lóe, biến mất trong hư không.

Thật lâu sau, từ trong rừng cây rậm rạp có một người đi ra. Người này quốc sắc thiên hương, mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, biểu tình lạnh như băng dường như có một cỗ khí lạnh từ trên người phát ra.

Người này chính là Hàn Mai.

Hàn Mai suy đoán trong lòng:

- Hồ trưởng lão rốt cục cùng sư phụ nói gì, lúc đi ra đầy mặt tưoi cười? Mà sau khi Hồ trưởng lão đi rồi, sư phụ lập tức ra khỏi cửa. Bà muốn đi làm gì?

Trong đầu Hàn Mai bỗng nhiên chợt sáng, nghĩ đến một chuyện sắc mặt tái nhợt. Tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên, thân hình cũng chợt lóe biến mất.

Minh Nguyệt thượng nhân một đường bay nhanh, đi vào một ngọn núi nhìn không mấy nổi bật. Ngọn núi này chỉ cao khoảng năm, sáu trăm thước, độ dốc thấp, mọc đầy các loại cổ thụ che trời làm cho người ta có một loại cảm giác vắng vẻ thanh tịnh.

- Lão tổ tông! Minh Nguyệt xin bái kiến!

Giọng nói Minh Nguyệt thượng nhân không lớn, như là nói chuyện bình thường.

Một lát sau, từ trong ngọn núi này đột nhiên truyền ra một chuỗi tiếng giòn tan như chuông bạc, nghe như một cô gái mười bảy, mười tám tuổi.

- Sao ngươi lại tới đây? Vào đi!

Trong khi nói chuyện, trước mặt Minh Nguyệt thượng nhân bỗng biến đổi. Những cây cối che trời vốn hết sức dày đặc đột nhiên tách ra hai bên, ở trước mặt bà ta xuất hiện một con đường rộng vài thước.

- Pháp lực lão tổ tông lại thăng tiến, thật đáng mừng!

Minh Nguyệt thượng nhân kinh ngạc ca ngợi, sau đó cất bước đi vào trong.

- Chẳng qua là một chút tài mọn mà thôi, không có gì đáng ăn mừng!

Giọng nói kia vẫn giòn tan dễ nghe như trước, làm cho người ta hết sức thoải mái. Thậm chí Minh Nguyệt thượng nhân có một loại ảo giác, giọng nói lão tổ tông dường như hòa làm một với ngọn núi này.

Đây mới là cảnh giới chí cao vô thượng chân chính!

Đây mới là mục đích cuối cùng để theo đuổi!

Minh Nguyệt thượng nhân nghĩ thầm trong lòng, ngẩng đầu nhìn thấy trong một động phủ phía trước, một cô gái mặc váy hoa vẻ mặt điềm tĩnh đứng đó, đang tưới cây cho một gốc hoa trước cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi