DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, bĩu môi quay sang hướng khác.

Tần Lập vô tội chớp chớp mắt. đột nhiên sắc mặt hơi đổi. hướng về Bạch Trung Sơn ớ bên cạnh nói:

- Ngươi mang theo những người này đi, sau khi về gia tộc. nếu Tào Hồng đã xuất quan, kêu hắn tạm thời ở lại đó. chi điểm con cháu Tần gia các loại kỹ xảo ám sát.

- Công tử. vậy còn người?

Bạch Trung Sơn khẽ nhíu mày. phóng thân thức ra, nhưng lại không cảm giác được gì. Nhưng trực giác nói cho hắn khẳng định đã xảy ra chuyện gì.

Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao đểu lộ vẻ quan tâm nhìn Tần Lập, Thượng Quan Thi Vũ dịu dàng nói:

- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?

- Không có gì! Một lão bằng hữu tới tìm ta. Yên tâm, ta khẳng định không việc gì.

Tần Lập cười nói. vẻ mặt thoải mái dễ dàng.

Nhưng ngay cả Xà Xà đều biết chuyện không đơn giản như vậy, chắc là chuyện rất nguy hiểm. Cho nên Xà Xà không kìm nổi hỏi:

- Công tử? Có phải có địch nhân hay không? Chúng ta nhiều võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa như vậy. chẳng lẽ còn không đánh lại một người đối phương?

Tần Lập trầm giọng nói:

- Xà Xà, đừng hồ đồ. Cô mau đi theo lão Bạch đi.

Tần Lập nói xong, chuyển hướng Thượng Quan Thi Vũ, trong mắt hiện lên một tia xin lỗi. Hắn cũng muốn một mực mang theo hai thê tử ở bên người, đang tiếc là trời không chiều người, luôn luôn có loại phiền toái như vậy tìm đến hắn.

Thượng Quan Thi Vũ khẽ cắn môi. thật lâu sau trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia mới hiện ra một tia tươi cười nhàn nhạt:

- Phu quân! Nếu thật sự có chuyện, vậy nhanh đi thôi. Ta tin tưởng chàng sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Lãnh Dao yên lặng nhìn Tần Lập. vẻ mặt không muốn.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Bên kia Bạch Trung Sơn tuy rằng vẫn không cảm nhận được nguy hiểm gì như trước, nhưng vẫn thúc giục mọi người:

- Được rồi, chúng ta đi nhanh đi.

Tần Lập đứng tại chỗ. nhìn đám người nhanh chóng rời đi. ánh mắt không nỡ rời xa của Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao khiến trong lòng Tần Lập hơi hơi đau xót. Đồng thời, một cỗ lửa giận từ lâu chưa từng dâng lên. rốt cục bốc cháy.

Theo thực lực tăng cao. ánh mắt nhìn xa rộng, Tần Lập đã rất ít bởi vì chuyện gì mà giận không thể áp chế. Nhưng có một số người, thật sự rất chán ghét.

Tỷ như Hải gia. lúc ban đầu xảy ra xung đột vẫn là cùng tên gọi là thiên tài Hải Kim Tôn tự cao tự đại. sau lại xảy ra các loại chuyện, xung đột liên hồi khiến cho mâu thuẫn hai bên trớ nên không thể hóa giải.

Nhưng xét cho đến cùng, đều là đại gia tộc Hải gia muốn nhân cơ hội sinh sự, muốn nhân cơ hội phát triển thực lực gia tộc. Tần Lập. chi bất quá là một cái cớ mà thôi.

Mà bản đồ Thái cổ trong tay Tần Lập tựa như thân phận Tân vương giả Tử đồng của hắn, đêu là chuyện vốn không ai có thể xác định, nhưng trải qua Hải gia bịa đặt khắp nơi. giả cũng biết thành sự thật, càng đừng nói vốn là sự thật.

Bên Lãnh Thu Cung cũng thực chán ghét. Tần Lập mặc dù ở Lãnh Thu Cung chiếm được lợi ích rất lớn, nhưng đây cũng là vận khí của hắn. cỗ khí cực âm trong thông đạo địa cung Lãnh Thu Cung, nếu là người khác chỉ sợ đã sớm chết trong thông đạo. Cho nên. Tần Lập cũng không biết rằng chiếm ưu đãi ở chỗ đó là chiếm tiện nghi của Lãnh Thu Cung.

Nói trắng ra. Lãnh Thu Cung cũng chẳng tốt lành gì.

Hơn nữa, tên Đế Vương Tử đồng đuổi giết Tần Lập, dường như còn không phải đến từ Lãnh Thu Cung, như vậy hắn như thế nào có thể biết tin tức này? Chỉ dựa vào một Hải gia. hắn có thể xác định chuyện này sao?

Phương diện này, khẳng định không thiếu bàn tay của đám người Lãnh Thu Cung. Tần Lập cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua muốn làm cung chủ Lãnh Thu Cung, nhưng đối phương không ngờ bởi vì chuyện này mà đuổi giết hắn.

Trong mắt Tần Lập dần dần hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo. Nếu muốn giết ta, như vậy liền thử xem rốt cục là ai giết ai.

Thẳng đến khi bọn Thi Vũ đã đi được nửa canh giờ. một cỗ khí tức khổng lồ như mây bay từ bầu trời phía xa quét tới hướng Tần Lập.

Tần Lập vận Tiên Thiên Tử Khí, hoàn toàn bảo vệ thân thể của mình, trốn trong một vùng núi rừng rậm rạp.

Tần Lập sở dì không có trực tiếp chạy trốn, một là vì cho bọn Thi Vũ có thời gian rời đi, nếu không đối phương rất có khả năng đuổi theo phương hướng bọn Thi Vũ rời đi. Thứ hai, Tần Lập cũng muốn kiêm nghiệm một chút xem Tiên Thiên Tử Khí của mình có thể trốn được siêu cấp cường giả cảnh giới Lôi Kiếp hay không.

Hô hấp của Tần Lập gần như vào trạng thái ngưng lại. ngay cả trái tim cũng rất lâu mới đập một nhịp. Tần Lập thử gọi tinh Đan Nguyên Anh Hóa trong đan điền, sau đó phụ gia một chút thần thức của mình bám lên trên Đan Nguyên Anh Hóa kia.

Thân thể Tần Lập giờ khắc này xuất hiện một loại trạng thái rất kỳ dị, trái tim hắn cũng hoàn toàn ngừng đập, hô hấp hoàn toàn ngưng hẳn, cả người nhìn qua tựa như đã chết, nhưng thân thê lại hết sức mềm mại. không khác gì người sống.

Mà Đan Nguyên Anh Hóa trong đan điền Tần Lập lúc này lại đột nhiên mở hai mắt. trong mắt hoàn toàn là màu tím tinh thuần, thản thể cũng là màu tím, phía trên tòa ra hào quang như mộng ảo.

Đan Nguyên Anh Hóa chi lớn bằng nắm tay. trong tay nắm chặt một Ấn Chương bằng hạt đậu. Ấn Chương nhìn qua giản dị tự nhiên, cũng đã bị Tẩn Lập săn sóc đạt tới trạng thái phản phác quy chân.

Cỗ khí tức kinh khủng trên đầu, liền dừng lại ớ chỗ này. Lúc này, một giọng nói như chuông đông vang vọng bâu trời phía trên Tân Lập.

- Tẩn Lập! Không cần nấp nữa, ta biết ngươi ở trong này. số người ta đuổi theo, thiếu một người, cũng chỉ có thể là ngươi phát hiện. Nếu ngươi không ra, ta sẽ đuổi theo đám người kia, giết sạch bọn họ.

Giọng nói này nghe ra lạnh lùng vô tình, khô khan, giống như một khối băng.

Tần Lập lập tức phán đoán ra, người này đúng là người đuổi giết mình lần trước ở thành Thông Thiên.

Đế vương Tử đồng.

Giọng nói lại tiếp tục:

- Lần trước ở thành Thông Thiên, để cho ngươi chạy trốn, không nghĩ tới ngươi chạy thật là nhanh. Nếu không phải ta đặc biệt thông minh, nếu muốn tìm đến ngươi thật đúng là một chuyện khó khăn đấy. Tần Lập, ta lại cho ngươi thòi gian một nén nhang, nếu ngươi không ra, ta tuyệt đối không nương tay với người của ngươi.

Người này nói xong liền chìm vào trầm mặc. Một nén nhang thời gian, mắt thấy liền trôi qua, trên mặt Khúc Trực dần dần hiện ra vẻ không kiên nhẫn, hai cánh sau lưng chậm rãi chuyển động.

Đột nhiên hai cánh mạnh mẽ mở ra. giống như một con chim ưng phát hiện con mồi, hướng về phía một nơi trong rừng rậm lao xuống, thân hình như một tia chóp.

Trong mắt Khúc Trực hiện lẻn hai tia sáng màu tím, đôi tay vung lên trong không trung. Một cơn gió lốc theo thế thân thể hắn lao xuống, hình thành bao vây quanh thân thể.

Gió lốc mới vừa tiếp súc vào rừng rậm phía dưới, cổ thụ che trời mấy người ôm không hết lập tức bị nhô tận gốc. cuốn lên trời cao. Loại tốc độ này nhanh đến mức người ta khó thể tưởng tượng. Trong chóp mắt. cổ thụ che trời trong phạm vi gần ngàn thước bị nhổ cả rễ cuốn lên. sau đó tụ lại một chỗ. Tất cả cây bị cuốn lên hướng về một nơi hung hăng đập xuống.

Tất cả cây cối này tụ lại một chỗ. đã xấp xỉ một ngọn núi nhỏ. cho dù một cây cổ thụ che trời thật lớn cũng có thể đè nát vụn một người bình thường, vô số cây cô thụ đè xuống, cảnh tượng không khác gì núi lở đất nứt.

Ấm Ầm!

Ẩm Ẩm!

ẦmẨm!

Tiếng nổ không ngừng vang lên, địa phương kia bị gió lốc nhổ tận gốc cồ thụ che trời đập xuống một cái hố sâu, sau đó lại chổng chất những gốc cây này như một ngọn núi.

Cảnh tượng cực kỳ kinh người.

Khúc Trực cười ha ha:

- Tần Lập, ngươi sẽ không bị ta đập chết chứ? Thế nào, loại cảm giác này rất sảng khoái hả?

Sắc mặt Khúc Trực đột nhiên biến đổi. vô cùng hoảng sợ quay người lại, nhìn không trung phía sau có một thanh niên trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn đang vẻ mặt châm chọc nhìn hắn.

- Cảm giác phá rừng thật sàng khoái sao? Ta không thấy vậy!

Tần Lập thản nhiên nói. sau đó đột nhiên khoát tay. Một viên đan dược bằng móng tay bắn mạnh về phía Khúc Trực.

Khúc Trực không hể nghĩ ngợi, vung tay lên. một luồng kình phong cường đại bắn về phía vật nhỏ nhìn không bắt mắt này. trong lòng cười lạnh:

- Ám khí, ở Thiên Nguyên Đại Lục cho tới nay chỉ là tiểu đạo. thậm chí ngay cả võ già thế tục bình thường đều lười sử dụng, không ngờ lại bị ngươi lấy ra bêu xấu?

Ầm!

Tia cười lạnh bị treo nơi khóe miệng Khúc Trực, hai cánh mớ ra, lùi ra sau vài trăm thước, lại nhìn không gian trước mặt đã bị nổ thành mảnh nhỏ.

- Đó là cái gì?

Khúc Trực quá sợ hãi, bật thốt lên hỏi.

Trả lời hắn là Tần Lập tiếp tục bắn ra ba viên Linh Bạo Đan.

Uv lực mỗi một viên Linh Bạo Đan bùng nổ sinh ra đều tương đương với một võ già cảnh giới Thiên Tôn tự bạo. Lão gia hóa cảnh giới như Khúc Trực này, tuy nói không sợ một võ giả cảnh giới Thiên Tôn tụ bạo. Nhưng mười người, trăm người, ngàn người thì sao?

Kỳ thật cũng không đến mười, chỉ cần có năm tên võ giả cảnh giới Thiên Tôn có cơ hội vọt tới tự bạo bên người Khúc Trực. bị thương là một việc không thể tránh khỏi.

Lại đối mặt với đồ vật nhỏ này, Khúc Trực cũng không dám sơ ý như vừa rồi. thân hình trong nháy mắt rời khỏi thật xa, sau đó bắn ra ba luồng kình phong trúng ba viên Linh Bạo Đan này.

Ầm Ầm Ầm!

Ba tiếng nổ kịch liệt, đem một vùng núi rừng hơn trăm thước dưới chân nổ thành vặn vẹo, giống như mạng nhện khuếch tán ra. Tất cả chim chóc dã thú bên dưới trong nháy mắt đều bị cỗ lực lượng khổng lồ vô cùng này đánh trúng tan xương nát thịt.

Sắc mặt Khúc Trực biến cực kỳ khó coi, hắn nằm mơ đều không thể tưởng tượng được, người trẻ tuổi hắn cho rằng bắt dễ như trở bàn tay này trên người không ngờ còn nhiêu bí mật mà hắn cũng không thể hiểu được.

Xem rạ người này không thể giết, nhất định phải bắt sống.

Trong lòng nghĩ, Khúc Trực trong nháy mắt này dùng bí pháp của tộc Tử đồng truyền những tin tức này ra ngoài. Những người khác cùng đuổi giết Tần Lập, khoảng cách lẫn nhau hơn ngàn dặm đều cùng lúc nhận được tin tức của Khúc Trực. đều đi về hướng này.

Đồng thời, bên phía Lãnh Thu Cung Đế vương lão tổ Mặc Ly cùng Mặc Thuận cũng nhận được tin tức này. Hai người không chút do dự, trực tiếp bay về phía này.

Tần Lập chi cảm giác được Khúc Trực dường như đang truyền tin tức gì ra ngoài, nhưng không thể hiểu được, tuy nhiên cũng nghĩ 1'ẳng hắn đang triệu tập đồng bọn.

Tẩn Lập lại như không cẩn tiền, năm viên Linh Bạo Đan ném về phía Khúc Trực.

Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm!

Năm tiếng nổ làm cho Khúc Trực - một đại năng cảnh giới Lôi Kiếp, đường đường Đế vương Tử đồng luống cuống tay chân, giận tím mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi