DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Ầm!

Trong đầu óc hai người chỉ còn một mảnh trống rỗng!

Không cần phải thề non hẹn biển gì, chỉ có kiên trì quật cường như thế, chỉ có thế này, nhàn nhạt thản nhiên, ta và ngươi cùng một chỗ.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Giữa hai người, không trải qua sinh tử ăn ý, không trải qua năm năm tháng tháng...

Lúc sáng chói nhất thì luôn luôn có tối tăm, phồn hoa nhất luôn luôn có thê lương nhất!

Mưa dầm thấm lâu...đây là hình dung tốt nhất để nói lên tình cảm giữa hai người bọn họ.

Thượng Quan Thi Vũ chủ động hôn hắn, cũng dùng hành động nói cho Tần Lập rõ ràng tấm lòng của nàng! Thượng Quan Thi Vũ hai mắt đẫm lệ thê lương, trong khi mọi người đều cho nàng là yêu nghiệt, là người không may, là người này, hắn cười hì hì nói cho nàng: ngươi rất đẹp! Chính là hắn, mang theo nàng bay lượn trên bầu trời, mang theo nàng đi trên tuyết chơi trò trẻ con ngây thơ, mang theo nàng đứng trên ngọn cây mù mịt sương khói, quay về phía toàn thế giới lớn tiếng la to: ta rất vui vẻ! Chính là hắn, dần dần thay đổi màu da của nàng, để cho nàng ngày càng có lòng tin làm một nữ nhân bình thường!

Nàng chờ mong đến một ngày, lúc nàng quay về phía mọi người tháo khăn che mặt xuống, bọn họ sẽ có vẻ mặt gì?

Chỉ là đáng tiếc, hắn không thể là người đầu tiên thấy mình biến thành một nữ nhân bình thường. Tuy nhiên, nàng sẽ vẫn mang theo chiếc khăn che mặt này! Nàng sẽ chờ đợi, chờ đến một ngày hắn đứng trước mặt nàng, tháo chiếc khăn che mặt nàng xuống!

Trên thế giới này, chỉ có một mình hắn có tư cách này!

Mặc kệ không tình nguyện cỡ nào, Thượng Quan Thi Vũ vẫn phải theo Diệp đại sư có bộ mặt lúc nào cũng như người ta thiếu tiền nàng ta vậy.

Tần Lập còn nhớ lúc sắp đi, hắn hỏi Diệp đại sư làm thế nào mới tìm được các nàng, nữ nhân vẻ mặt thiếu bị đánh kia ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

Nếu không phải ánh mắt Thượng Quan Thi Vũ cầu xin, nàng khẳng định sẽ khinh thường trả lời hắn. Chẳng qua coi như là cho Thượng Quan Thi Vũ một mặt mũi, trả lời của nàng, nghe xong thật là chói tai.

- Tìm chúng ta? Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ suy nghĩ này đi! Chúng ta với các ngươi, hoàn toàn là thế giới giữa hai người! Tư chất của ngươi ở thế tục này coi như tàm tạm, nhưng không chút nào lọt vào mắt ta, hiểu chưa? Ngươi căn bản không xứng với Thi Vũ! Từ nay về sau, nàng là thiên nga cao ngạo, còn ngươi, tuy rằng không phải con cóc, nhưng cũng không cao quý hơn cóc bao nhiêu. Ngươi hiểu ý của ta chứ?

Tần Lập nghe đến đó, trong đôi mắt đã sớm một mảnh lạnh băng. Cao quý? Đê tiện? Lẽ nào ngươi vừa sinh ra đã là cao quý, dù là cao quý thì sao? Nữ nhân tự cho là đúng, có một ngày lão tử sẽ cho ngươi biết cái gì là cao quý!

Nghĩ đến biểu hiện của Thượng Quan Thi Vũ lúc đó, khóe miệng Tần Lập không nhịn được hiện lên một nụ cười ấm áp.

Nghe xong Diệp đại sư nói, Thượng Quan Thi Vũ liền trở mặt tại chỗ. Không biết nàng lấy từ đâu ra một thanh đao nhỏ, đặt lên cổ mình, lạnh lùng nhìn Diệp đại sư, ngữ khí cũng cực kỳ lạnh lùng nói:

- Gọi ngươi một tiếng sư phụ, cũng không phải là ta cam tâm tình nguyện, nhưng từ nhỏ Thi Vũ đọc sách trăm nhà, biết rõ đạo lý một ngày là thầy cả đời là cha. Nhưng đây cũng không phải lý do ngươi có thể dễ dàng thô bạo can thiệp ta! Ta cùng với hắn có hôn ước ở đó, cho nên trên đời này ngoại trừ Tần Lập, ta không lấy ai khác! Ngươi không có bất cứ quyền nào ngăn cản ta! Ngoại trừ ta chết, bằng không ta chỉ làm thê tử Tần Lập! Còn nữa, ai dám thương tổn hắn, ta xin thề: chân trời góc biển, nhất định nợ máu trả bằng máu! Tiếp đó xuống dưới cửu tuyền theo hắn! Nghe rõ rồi chứ, mặc kệ sống chết, ta chỉ làm nữ nhân của Tần Lập!

Một lời này, chí tình chí nghĩa, trời đất xúc động!

Coi như là Diệp đại sư lạnh lùng như băng, cũng không khỏi có chút rung động. Một thiếu nữ mới mười ba tuổi, làm sao có khả năng nói ra một lời như vậy? Là người từng trải, Diệp Thiển Dục căn bản không tin vào bất cứ nam nhân nào, đối với nam nhân cũng không có chút hảo cảm. Lần này nàng đi hồ Phượng Hoàng chẳng qua chỉ muốn tìm chút đồ vật, đi ngang qua thành HS lại ngẫu nhiên phát hiện Thượng Quan Thi Vũ, lập tức như nhặt được chí bảo.

Tiên thiên linh thể! Trong hàng tỷ người cũng khó xuất hiện một tiên thiên linh thể, không ngờ lại bị mình phát hiện!

Giải đấu Chí tôn bảy mươi năm một lần trên Huyền Đảo, đến nay còn cách bảy năm nữa sẽ bắt đầu. Vốn Diệp Thiển Dục đối với trận đấu này không có ý nghĩ gì, sau khi phát hiện Thượng Quan Thi Vũ, trong lòng bắt đầu rục rịch.

Nên biết rằng, phần thưởng giải đấu Chí tôn đủ để làm cho bất cứ người nào đỏ mắt, thậm chí càng thêm điên cuồng!

Cho nên, mặc kệ dùng bất cứ giá nào đều phải mang nữ hài này đi, cũng không ai có thể ngăn cản nàng mang Thượng Quan Thi Vũ đi được!

Mười ba tuổi đối với một đứa trẻ bình thường mà nói, lúc này mới bắt đầu tu luyện đã có chút chậm. Nhưng đối với một người có tiên thiên linh thể, đừng nói mười ba tuổi, coi như hai mươi ba tuổi cũng không chậm!

Huống chi, để nàng có chút bất ngờ, là không ngờ Thượng Quan Thi Vũ cũng có căn bản Huyền cấp! Trên đời này nào còn có gì tốt hơn thế này? Chính vì điểm này, Diệp Thiển Dục không cho phép Thượng Quan Thi Vũ xuất hiện bất cứ chuyện gì bất trắc.

Cho nên thấy đệ tử này tính tình cứng cỏi như vậy, thái độ của nàng mềm xuống thần kỳ, nhìn thoáng qua Tần Lập hàm ý sâu xa, nhàn nhạt nói:

- Huyền Đảo, nếu như ngươi có thể tìm tới nơi đó, tùy thời có thể đi. Tuy nhiên ta cảnh cáo ngươi, võ giả Thiên cấp ở khu vực đó không chút nào hiếm lạ! Trước khi chưa đột phá Thiên cấp, tiến vào Huyền Đảo xuất hiện tình huống bất trắc nào, ta sẽ không chịu trách nhiệm!

Diệp Thiển Dục nói lời này, làm những người Thượng Quan gia có tư cách ngồi ở đây nghe mà líu lưỡi không thôi. Tuy rằng đều biết địa vị nữ nhân này khẳng định vô cùng lớn, hẳn là môn phái lánh đời trong truyền thuyết. Nhưng lại không nghĩ tới, Thiên cấp được coi là siêu cấp cao thủ, ở chỗ các nàng lại chỉ là dạng phổ thông...Cái này, quả thật là đáng sợ!

Diệp Thiển Dục nhìn biểu tình kinh ngạc của những người này, trong lòng cười lạnh, một đám phàm phu tục tử không có kiến thức! Đợi đến khi Thi Vũ biết đến các thanh niên tuấn tài trên Huyền Đảo, sẽ rất nhanh mất hết hy vọng với Tần Lập! Người không sợ không so sánh, chỉ sợ tầm mắt không đủ cao. Những thiên tài sáng chói tuyệt diễm trên Huyền Đảo, nào phải dạng quê mùa như Tần Lập có thể so bì? Đến lúc đó, dù cho Tần Lập có thể tìm đến, thì có thể thế nào?

Kỳ thật đây là Diệp Thiển Dục còn có vài phần tư tâm. Huyền Đảo tuy rằng cường đại, nhưng cũng không tới mức cường giả Thiên cấp có thể tùy ý nhìn thấy, nàng chỉ là cho hắn biết khó mà lui. Diệp Thiển Dục rất rõ ràng, một người có tiên thiên linh thể, một khi truyền ra ngoài sẽ gây ra bao nhiêu oanh động. Các đại phái quý tộc siêu cấp chân chính trên Huyền Đảo, vô số tinh anh tuấn tài, làm sao buông tha theo đuổi dạng nữ nhân cực phẩm như thế?

Đến lúc đó nếu như Tần Lập xuất hiện ở Huyền Đảo, bị người ta phát hiện quan hệ giữa hắn cùng Thi Vũ, kết quả khẳng định là chết không có chỗ chôn! Hắn chết thì không sao, lại chọc Thi Vũ thương tâm...Còn không bằng bây giờ để hắn từ bỏ suy nghĩ kia. Hừ, đột phá Thiên cấp nào phải đơn giản như vậy?

Dù là có thể đột phá đến Thiên cấp, nhưng cửa ra vào Huyền Đảo, người trong thế tục sợ rằng cả đời cũng không mò đến được! Đến lúc đó, ta lại chọn cho đồ nhi này một con rể tốt, còn có thể tăng cường thực lực của chúng ta!

Không thể không nói, Diệp Thiển Dục yêu thích Thượng Quan Thi Vũ, dù rõ ràng là mang theo tính công lợi, nhưng tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm.

Có lẽ Diệp Thiển Dục có chết cũng không nghĩ đến, cái thiếu niên nàng hoàn toàn không để vào mắt này, chẳng những biết có Huyền Đảo tồn tại, càng có quan hệ cực sâu! Đồng thời, hắn từ chỗ mẫu thân Tần Hàn Nguyệt thu được phương pháp có thể dễ dàng ra vào Huyền Đảo!

Tần Lập luôn mãi đáp ứng mẫu thân, không tu luyện đến Thiên cấp, tuyệt sẽ không đi đến Huyền Đảo.

Tần Lập một người cô đơn, đứng trước gốc cây cổ thụ vạn năm, trong lòng nghĩ: Huyền Đảo, ta cùng ngươi thật là có duyên! Thi Vũ, chờ xem, ta sẽ nhanh chóng tìm được nàng!

Thiên cấp sao? Ta sẽ cố gắng!

Ngay khi Tần Lập hạ quyết tâm liều mạng tu luyện, để sớm một ngày có thể tiến vào Huyền Đảo gặp lại Thượng Quan Thi Vũ, một chuyện Tần Lập đã nghĩ đến cuối cùng cũng xảy ra.

Sau khi Thượng Quan Thiết dùng viên đan dược kia, tiễn bước tôn nữ cũng bắt đầu bế quan. Thượng Quan gia cũng hoàn toàn giao vào tay một đời chưởng môn nhân mới, bọn họ lại không hiểu rõ chi tiết về Tần Lập, căn bản không hiểu vì sao phụ thân lại kiên trì muốn gả Thi Vũ cho hắn. Vốn không có ấn tượng tốt với đứa con hoang Tần gia này, ngày hôm nay càng cho là hắn trèo cao vào nhà mình.

Đường đường Thượng Quan gia, hoàng thân quốc thích! Làm sao có khả năng để một đứa con hoang làm con rể? Cho nên, gần như chỉ vài ngày sau khi Thượng Quan Thiết bế quan, Thượng Quan gia liền bắt đầu chèn ép toàn diện sản nghiệp giao dịch với Tần gia trước đó.

Tần gia vốn đã không có thế lực lớn như Thượng Quan gia, làm sao có khả năng chống chịu được chèn ép như vậy. Không quá mấy ngày, những sản nghiệp này lại vô cùng kỳ diệu quay trở lại trong tay Thượng Quan gia.

Cho nên lúc này trên dưới Tần gia đều cực kỳ tức giận, bọn họ không dám làm gì Thượng Quan gia, chỉ có thể đổ lửa giận lên trên người Tần Lập. Đối với đứa con hoang chết tiệt này, đã hận tới thấu xương!

Nhất là Tần Phong, Tần Hổ đã trở lại học viện Đế đô, đối với Tần Lập càng hận không thể ăn thịt uống máu lột da. Nhìn Tần Lập thành một thứ bị Thượng Quan gia cùng Tần gia vứt bỏ, bọn họ làm sao có thể buông tha cơ hội trời ban như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi