Một danh túc kỳ tài râu tóc bạc trắng của Hải gia cau mày:
- Tam thúc, điều này có quan hệ gì với việc Tần Lập mạnh bao nhiêu?
- Ngu xuẩn!
Người trung niên rốt cục mở to mắt, nhìn vị danh túc kỳ tài Hải gia tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi Cực Tây này, trầm giọng nói:
- Ngay cả thế lực cường đại như dòng tộc Thánh Hoàng cũng đều đang đuổi giết Tần Lập. Nhớ kỹ - là đuổi giết! Các ngươi không biết dùng đầu óc mà nghĩ lại xem, bọn họ vì sao muốn đuổi giết Tần Lập? Bởi vì Tần Lập trêu chọc bọn họ? Nếu không phải cừu hận đặc biệt lớn, đáng giá bọn họ chạy tới tìm chúng ta yêu cầu hợp tác sao? Các ngươi cũng không phát hiện, lúc này người của dòng tộc Thánh Hoàng bên kia tới là cảnh giới thế nào? Bọn họ kém các ngươi sao? Bọn họ đều hết sức khẩn trương yêu cầu hợp tác cùng chúng ta, các ngươi còn không rõ bọn họ là kiêng kị Tần Lập kia sao?
Lời này của người trung niên giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, đánh thức những danh túc kỳ tài của Hải gia đang nằm trong mộng. Đám bọn họ phần lớn đều là những người tu luyện điên cuồng, đến cuối cùng cho rằng vũ lực có thể giải quyết được hết thảy. Không thể nói bọn họ không thông minh, mà là thông minh của bọn họ đều suy nghĩ làm như thế nào tăng lên thực lực bản thân, rất ít người sử dụng đầu óc vào chuyện ngoài võ đạo.
Đây cũng tạo thành chuyện thực lực những danh túc kỳ tài Hải gia tuy rằng rất mạnh, nhưng phân tích sự tình hay gì đó còn không rõ ràng bằng người như A Hổ.
Nguồn: http://truyenfull.vnNhưng những người này cũng không phải ngốc, được người trung niên này nhắc nhở, bọn họ làm sao không thể tưởng tượng được sự đáng sợ của Tần Lập kia? Sắc mặt mỗi người không khỏi có chút trở nên khó coi.
A Hổ ngồi ở bên kia, híp mắt nhìn người trung niên này, trong lòng cười lạnh:
- Nguyên lai Hải gia còn có người thông minh, ta còn tưởng rằng người Hải gia đều ngu xuẩn như vậy chứ?
Lão già râu tóc bạc trắng kia trầm mặc một hồi, không hề lên tiếng mà nhìn qua một danh túc kỳ tài rất trẻ tuổi của Hải gia, thở dài một tiếng sau đó cười lạnh nhìn A Hổ:
- Coi như các ngươi gặp may! Sau khi Tần Lập bị chúng ta đánh chết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi...tự cầu may mắn đi!
- Phì!
A Hổ phun một ngụm nước bọt bắn về người này, cười lạnh.
Người này tuy rằng thực lực mạnh mẽ, một trăm A Hổ cũng không đánh lại hắn, nhưng A Hổ phun nước miếng lại không có chút dao động nguyên lực, cho nên dù hắn né rất nhanh nhưng vẫn dính một chút lên quần áo. Lập tức hắn giận dữ, trên người tản ra khí thế kinh người, cả giận nói:
- Ta giết ngươi!
A Hổ bị luồng khí thế này ép gần như có chút không thở nổi, còn phải bảo vệ Tiểu Hổ, nhưng vẫn bất khuất như trước nhìn người thanh niên này, cười lạnh nói:
- Ngươi nếu có bản lĩnh, liền trực tiếp chặt bỏ đầu của ta, không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy! Ta ở dưới suối vàng xem huynh đệ ta huyết tẩy Hải gia các ngươi như thế nào!
Người trẻ tuổi cắn răng một cái, trong mắt lóe lên hào quang độc ác, đang định ra tay thì bị người trung niên cầm đầu quát dừng lại.
- Được rồi. Cãi nhau với mấy người thường, ngươi còn có chút tiền đồ nào hay không?
- Tam thúc, người này đáng chết!
Trên khuôn mặt anh tuấn của người thanh niên nhìn rất trẻ tuổi này đỏ bừng lên, giận không thể át, vừa nói vừa cởi áo choàng trên người ném xuống đất.
- Ta thấy ngươi mới đáng chết!
Một giọng nữ nhanh trong trẻo lạnh lùng bỗng nhiên từ xa truyền đến, một cỗ khí tức khổng lồ khủng bổ lập tức bao phủ nơi này.
- Tần Lập!
Đương trường liền có mấy danh túc kỳ tài Hải gia không kìm nổi hô thành tiếng, đồng thời đứng lên. Chỉ có người trung niên kia vẫn ngồi tại chỗ như trước, thản nhiên nói:
- Ngồi xuống! Không tiền đồ!
Lúc này những người này mới phản ứng lại, phản ứng của bọn họ dường như có chút quá khích, từng người xấu hổ ngồi tại chỗ, nhưng đều bị cỗ khí tức kinh khủng này làm cho tâm thần không yên.
Vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng của bọn họ, bị người trung niên này mắng một câu mới bỗng nhiên nghĩ ra người lên tiếng là một nữ nhân.
Đoàn người Tần Lập không chút che dấu thân phận, trực tiếp bay trên bầu trời, một đường kinh động không biết bao nhiêu cường giả ở tân thành HS này.
Vô số người nghe tin mà động, bắt đầu hướng về phía phủ thành chủ!
Vừa phát ra thanh âm, không phải ai khác chính là Cơ Ngữ Yên!
Thần thức khổng lồ của Cơ Ngữ Yên vừa tra xét đến đây, liền nghe thấy lời nói tràn ngập kiêu ngạo kia, không kìm nổi lạnh lùng đáp trả một câu.
Theo sau, đoàn người trực tiếp hạ xuống phủ thành chủ.
Bên cạnh Tần Lập: Thượng Quan Thi Vũ, Lãnh Dao, Cơ Ngữ Yên, Xà Xà, Kim Điêu, Linh Ưng, Mặc Ưng, Bạch Trung Sơn, Bạch Trung Tuyết, Bạch Trung Hỏa. Tào Hồng cũng theo chân bọn họ tới đây, nhưng đã lén vào trong phủ thành chủ.
Đây đã là một cỗ lực lượng kinh khủng, sau khi trải qua một phen tu luyện ở trên Hoàng Kim Cung, những người này tuy không đột phá thực lực lần nữa, nhưng cũng được tăng lên tương đối lớn.
Tu luyện dưới trọng lực của Hoàng Kim Cung cũng không phải là một câu nói vui đùa. Hoàng Kim Cung năm xua ở trong tay đại năng Địa Tiên Hô Diên Bác có thể mạnh mẽ đè chết đám Vực ngoại Thiên Ma kia, không chỉ dựa vào trọng lượng nặng như núi!
Cái loại trọng lực khủng bố nếu phóng ra cũng tuyệt đối làm người ta kinh sợ!
Cánh cửa lớn phòng khách phủ thành chủ mở ra, đám danh túc kỳ tài Hải gia từ bên trong nối đuôi nhau kéo ra, thấy Tần Lập đều hơi chút kinh hãi. Nhất là người trung niên kia, ánh mắt lộ vẻ kinh nghi bất định.
Mặc dù hắn đã đánh giá Tần Lập rất cao, nhưng nhìn Tần Lập lẳng lặng đứng bên kia, như núi cao rừng sâu thì trong lòng vẫn dâng lên một cỗ cảnh giác.
Bởi vì lần này Tần Lập tới cũng không dịch dung, trong lòng người trung niên Hải gia này nghĩ thầm:
- Thực lực Tần Lập, đã lại được tăng lên! Yêu nghiệt này, hắn làm như thế nào hả? Không ngờ ngay cả ta cũng không nhìn thấu hắn?
Những danh túc kỳ tài khác của Hải gia đều kinh hãi, bọn họ có thể bóp mũi thừa nhận Tần Lập là một cường giả, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được bên cạnh Tần Lập không ngờ còn có nhiều người giúp đỡ như vậy, thực lực nhìn qua không yếu chút nào.
- Tần Lập, ngươi rốt cục tới rồi!
Khóe miệng người trung niên của Hải gia lộ ra một tia ý cười thản nhiên:
- Lá gan ngươi quả nhiên rất lớn, tuy nhiên, lúc này ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại đây!
Trên mặt Tần Lập nổi lên một vẻ trào phúng, một ngón tay chỉ vào đám danh túc kỳ tài bên cạnh nguời trung niên:
- Ngươi nói, là dùng đám rác rưởi này lưu ta lại sao?
- Cuồng vọng!
- Tiểu tử muốn chết!
- Vô tri!
- Tần Lập, hôm nay ta nhất định, giết ngươi!
Một câu nói này của Tần Lập quả thực giống như ném một khối đá lớn xuống mặt nước yên tĩnh, lập tức kích động đám danh túc kỳ tài của Hải gia phẫn nộ tận trời.
A Hổ kéo tay con trai Tiểu Hổ, đứng ở cửa trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, thầm nghĩ:
- Quả nhiên là huynh đệ ta, biết đám người này đều là rác rưởi. Đều là rác rưởi. Ha ha!
Sắc mặt người trung niên cũng hết sức khó coi, nhìn Tần Lập lạnh lùng nói:
- Tần Lập. Ngươi cũng không nên quá càn rỡ. Ta thừa nhận, thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng một mình ngươi nếu muốn đối phó chúng ta đây, ngươi cho rằng có khả năng sao? Hơn nữa, trong thành này, người muốn lấy mạng ngươi cũng không chỉ mấy nguời chúng ta. Hiện tại, những người khác chắc cũng sắp tới đây rồi!
- Ha ha. Đến là tốt. Cũng đỡ mất công ta đi tới tìm từng người một, rất phiền toái. Vậy hôm nay, một lần giải quyết hết toàn bộ, tránh đi nhiều phiền toái!
Tần Lập vẻ mặt khinh thường, khinh miệt nói.
- Ha ha! Tiểu nhi vô tri cuồng vọng. Hôm nay cho ngươi xem thực lực Hải gia ta. Giết ngươi, cần gì dùng tới nhiều người? Tần Lập! Ngươi dám chiến cùng ta một trận?
Lão già râu tóc bạc trắng của Hải gia vượt qua mọi người, đứng ra, vẻ mặt sát khí nhìn chằm chằm Tần Lập, cười lạnh nói:
- Bằng ngươi cũng xứng là người ứng vận cái gì chứ? Cũng xứng lên giọng với Hải gia ta?
Tần Lập nhìn cũng không nhìn danh túc kỳ tài râu tóc bạc trắng của Hải gia kia một cái, đầu tiên quay đầu lại với Thượng Quan Thi Vũ cười nói:
- Nàng xem, loại ngu ngốc này ở Hải gia thật đúng là nhiều.
Thượng Quan Thi Vũ cười xinh đẹp, nàng tự nhiên biết Tần Lập nói đến danh túc kỳ tài tóc bạc hồng hào từng gặp ở Thiết Huyết Đường, thực lực rất cường đại, đáng tiếc lá gan quá nhỏ, tuy rằng chạy thoát ra ngoài nhưng cũng biến thành ngu ngốc.
Tần Lập nhìn người trung niên này, thản nhiên nói:
- Các ngươi treo giải muốn tìm Tần mỗ. Tần mỗ hiện tại đến đây. Bỏ qua cho những nguời thường này, chúng ta tìm một nơi hoàn toàn giải quyết ân oán lẫn nhau. Còn có đám rác rưởi dấu đầu hở đuôi xung quanh đây, các ngươi nghĩ rằng nấp ở xung quanh người khác không thấy các ngươi sao? Một đám ngu ngốc! Ai muốn giết Tần Lập ta, liền theo ta đi!
Tần Lập nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Đám danh túc kỳ tài Hải gia này tuy rằng hiện tại đều hận không thể bầm thây Tần Lập thành vạn đoạn, nhưng cũng chỉ có thể đi theo phía sau Tần Lập. Lúc này, cũng không ai thật sự đi làm khó đám người nhà A Hổ.
Dù sao A Hổ không giống như bọn Trầm Nhạc, Lâm Hằng. Trầm Nhạc cùng Lâm Hằng đều là võ giả nơi thần bí, Hải gia dùng bọn họ uy hiếp Tần Lập tuy rằng cũng có chút quá đáng, nhưng sẽ không gây nên phản cảm quá lớn. Nhưng nếu bọn họ thật sự đồ sát cả nhà A Hổ, vậy thanh danh Hải gia từ nay về sau coi như thối không thể ngửi.
Lúc này, Tiểu Hổ vẫn bị A Hổ kéo tay đột nhiên la lớn với Tần Lập:
- Tần thúc thúc. Người nhất định phái đánh bại đám người xấu này!
Tần Lập mỉm cười, quay đầu lại liếc nhìn A Hổ cười, sau đó nhìn Tiểu Hổ bị A Hổ giữ tay, cười nói:
- Được. Sau khi Tần thúc thúc đánh bại đám người xấu này, sẽ đưa một món lễ vật cho Tiểu Hổ!
- Thật tốt quá!
Tiểu Hổ hưng phấn nhảy dựng lên. Đừng thấy tiểu tử này tuổi không lớn, nhưng kiến thức cùng ánh mắt cũng không nhỏ, hắn sớm biết vị Tần thúc thúc này như là thần tiên. Lễ vật người như vậy tặng, có thể kém sao?
- Xú tiểu tử nhà ngươi, không chút thành thật như lão tử ngươi!
A Hổ vung bàn tay như quạt mo xoa đầu con trai, cười chất phác, trong lòng lại đang tính toán:
- Lời hứa của Tần huynh đệ, đó chính là nặng tựa ngàn vàng a. Xú tiểu tử, quả nhiên là đứa con ngoan của lão tử!
Cha con họ nhìn qua căn bản không coi chuyện Tần Lập thắng thua ở trong lòng, bởi vì tín nhiệm của bọn họ đối với Tần Lập đã đạt tới một trình độ cơ hồ như mù quáng. Bọn họ không tin có người có thể đánh bại Tần Lập.
Về phần những người vừa mới tới vẫn nấp ở trong tối, trong lòng lại khó chịu, bởi vì bọn họ đều bị Tần Lập mắng như té tát. Bọn họ lại không nghĩ lại, mục đích bọn họ tới là vì cái gì, người ta mắng bọn họ vài câu liền cảm thấy được không chịu nổi. Vậy bọn họ kêu gào muốn giết chết Tần Lập, tìm ra bí mật trên người hắn. Loại hành vi này lại tính là cái gì?