Tần Lập lúc này chỉ nghĩ tới, Phù Phong Sát không ngờ đột ngột nói ra hai chữ Trung Châu, càng không nghĩ tới, uy lực kịch độc của môn phái này lại cường đại như thế.
Nếu bản thân hắn không nhờ có Tiên Thiên Tử Khí hộ thể, hôm nay ai thắng ai bại, còn thật chưa biết chính xác được.
Lập tức, Tần Lập quay sang nói với các nàng:
- Không nên rời xa ta, đồng thời sử dụng kiếm khí giết!
Lúc này, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, mặt đất cũng không ngừng chấn động, dường như có thiên quân vạn mã từ xa xa đang xung phong liều chết chạy lại đây, một luồng không khí tanh hôi cuồn cuộn mãnh liệt đánh úp lại.
Kèm theo là một tiếng gầm rung trời.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Grừ!
Theo tiếng thú gầm, xuất hiện một con cự thú khủng bố. Cự thú dài chừng mười thước, cao ba thước, một cái đầu hô to lớn, nhưng cả người lại đính đầy gai nhọn và lân giáp đen như mực, nhìn qua vô cùng dữ tợn. Dưới chân nó đạp trên một đám mây mù đen, như ẩn như hiện y hệt như thần thú, đang hướng tới bên này hung hăng phát ra tiếng gầm giận dữ.
Từng mảng lớn hắc vụ, theo trong miệng cự thú khủng bổ này phun ra, chỗ nào màn hắc vụ đi qua, gần như tất cả mọi người kêu thảm té trên mặt đất, nháy mắt hóa thành một bãi máu loãng đen xì.
Toàn bộ trên núi, lập tức một mùi tanh hôi xông thẳng tận trời cao, màn hắc vụ này tiếp tục chạm thẳng vào vòng cương khí hộ thể do Tiên Thiên Tử Khi ngưng kết thành, điên cuồng ăn mòn năng lượng thuần túy của vòng bào hộ này.
Tuy nhiên Tiên Thiên Tử Khí chính là năng lượng tinh thuần nhất trong thiên địa, tuy rằng không ngừng phát ra tiếng vang xoạt xoạt, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn phá hủy được nó.
Dù vậy, cũng đủ làm cho trong lòng người ta nín sợ. Tần Lập lập tức mang theo bổn nàng nhảy lên không trung, tránh thoát đám hắc vụ. Đám người Ngô Công Môn phía duới ngược lại bị màn hắc vụ này độc chết hết mấy chục người.
Lúc này môn chủ Phù Phong Sát hướng về phía bầu trời, thanh âm tràn ngập bi thương hô lớn:
- Lão tổ tông cứu ta!
Cao trên trời tầng mây phát ra một tiếng hừ lạnh:
- Đồ rác rưởi vô dụng!
Theo sau đó từ trong tầng mây thò ra một bàn tay to. Bàn tay to giống như một bộ xương khô, đen như mực, mây mù vờn quanh...nắm lấy Phù Phong Sát phía dưới kéo lên trên.
Tần Lập cầm trong tay Bàn Long Thiên Tử Kiếm, quát lạnh một tiếng:
- Trọng Sát!
Một luồng kiếm khí màu tím tuyệt đẹp, như con sóng lớn trên biển cuồn cuộn kéo tới, kèm theo tốc độ và uy thế không gì sánh nổi, đánh về phía bàn tay to đen kia.
- Ầm!
Một tiếng nổ rung trời, Tần Lập một kiếm này dường như chém vào một vật cứng rắn nhất ở trên đời này, lực lượng phản chấn khiến Tần Lập cảm thấy khí huyết nhộn nhạo quay cuồng.
Thực lực thật mạnh!
Tần Lập thầm khen trong lòng.
Trong tầng mây trên bầu trời kia, cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa:
- Ôi! Cánh tay của ta!
Trọng Sát, kiếm thứ ba của Duy Ngã Cửu Kiếm, há người bình thường có khả năng chịu đựng nổi? Đây là hậu quả sinh ra của hai người tự tin cực độ gặp nhau.
Đối phương cho rằng cánh tay của mình đã luyện đến trình độ cứng rắn nhất thiên hạ, không có bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương nó!
Mà Tần Lập lại cho rằng Duy Ngã Cửu Kiếm là chiến kỹ mạnh mẽ nhất trên đời này, không có gì có thể ngăn cản!
Kết quả chính là, Tần Lập chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo quay cuồng, có chút khó chịu. Mà đổi phương lại không may mắn như vậy, cả cánh tay bị Trọng Sát kiếm thứ ba của Duy Ngã Cửu Kiếm này một kiếm chém cho thành mảnh vụn!
Tính cả môn chủ Ngô Công Môn Phù Phong Sát đang nắm trên tay, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không có cơ hội phát ra, cũng bị một kiếm mãnh liệt tột đỉnh này chém cho thành bột phấn!
- AAAAA!
Trên bầu trời truyền đến một tràng tiếng gào khóc thảm thiết:
- Tiểu tử! Ngươi dám giết con cháu ta, hôm nay ta phải ăn tươi nuốt sổng ngươi, uống máu của ngươi! Phải...giết ngươi!
Con cự thú khủng bố phía dưới, rít gào một tiếng đạp mây bay lên, điên cuồng đánh tới Tần Lập.
Cơ Ngữ Yên cầm trong tay Thúy Trúc Trượng, hung hăng đánh ra, một mảng lớn hào quang xanh biếc rực rỡ chói mắt, đánh tới đâu con cự thú khủng bố, Tần Lập cũng đồng thời phóng ra Ấn Chương và Nghiễn Thai trong cơ thể.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng nổ rung trời qua đi, nhìn lại con cự thú khủng bổ, sớm đã bị lực lượng mạnh mẽ vô cùng bá đạo này đánh trúng ngay cả một chút mảnh vụn cũng tìm không thấy.
Trên bầu trời thanh âm già nua kia lại một lần nữa phát ra tiếng rống giận thật lớn:
- A A A A A! Ngươi dám giết sủng vật yêu thích của ta! Đám chết tiệt các ngươi! Ta phải ăn các ngươi! Ăn các ngươi!
Theo tiếng gào phẫn nộ này, một đám mây đen như mực cuồn cuộn kéo tới, đồng thời một lực lượng dời núi lấp biển đánh ập tới phía mấy người Tần Lập.
Hơn nữa, bên trong luồng lực lượng này lại kèm theo vô số kể kịch độc!
- Đồ ác độc!
Tần Lập hừ lạnh một tiếng:
- Liệu Nguyên!
Bàn Long Thiên Tử Kiếm trong tay bộc phát ra một luồng kiếm khí đó như lửa bắn về phía đám mây đen trước mặt. Kiếm khí và đám mây đen vừa va chạm nhau, liền ầm ầm nổ vang, hình thành một biển lửa phủ trùm phạm vi trên trăm trượng!
Ngọn lửa tinh thuần này hơn xa lửa bình thường gấp trăm lần, gần như trong nháy mắt đám mây đen kia đã bị cháy sạch. Sau đó, lộ ra bên trong một lão già gầy đét như bộ xương khô, thân hình lão già này cực kỳ thấp bé, từ đầu đến chân, đều bọc trong một bộ hắc bào, nhìn không thấy rõ bộ mặt.
Giờ phút này lão đang bị biển lửa đốt cháy miệng la oai oái, vận công toàn lực chổng lại.
- Tiểu tử! Lửa của ngươi đây là cái gì? Sao có thể cháy bỏng lão tổ ta! Ngươi buông tha ta! Lão tổ ta với ngươi không thiếu nợ nhau, thà ta lấy chút tình hữu nghị!
Lão già vừa không ngừng vận công chống lại ngọn lửa xâm nhập này, vừa lớn tiếng kêu to:
- A A A A A! Thiêu chết lão tổ ta rồi!
Tần Lập đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn...không nói gì, môn phái này vô cùng tà ác và cường đại, hoàn toàn vượt khỏi trí tưởng tượng của Tần Lập. Dựa vào trước đây đổi phó với các địa phương thần bí, bọn họ tuyệt không có thực lực hùng mạnh như môn phái này.
Địa phương thần bí ở Đông Phương từ khi nào thì mọc ra nhiều cường giả thực lực trác tuyệt như vậy? Bọn họ cường đại như thế, vì sao vẫn cam tâm an phận ở địa phương thần bí này?
Những điểm đáng ngờ đó cứ dâng lên trong lòng Tần Lập, tuy nhiên cũng rất có thể là hắn thật sự xem thường sự cường đại của các địa phương thần bí. Nghĩ lại thời đại Thái cổ xa xưa, những đại ma pháp sư Lôi Kiếp thực lực mạnh mẽ đã bày ra đại trận kinh thế hãi tục đó, rất có thể cũng lo lắng đến điểm này. Nếu tất cả võ giả bên trong địa phương thần bí đều rất nhỏ yếu, như vậy tồn tại của các địa phương thần bí cũng sẽ không có giá trị. Bởi vậy bên trong các địa phương thần bí năm đó, có lẽ còn có môn phái từ thời đại Thái cổ rất cường đại.
Mà Ngô Công Môn trước mắt này, Tần Lập càng hoài nghi bọn họ cũng không phải là môn phái của bản thổ Trung Châu! Thật có khả năng là đến từ một đại lục khác!
Khả năng này trước nay Tần Lập chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng hiện tại Tần Lập nghĩ tới, cũng chỉ vì tên Phù Phong Sát vừa mở miệng liền chất vấn mình có phải là người Trung Châu hay không...Trung Châu, cái tên này đã rất nhiều năm không ai nhắc tới, hiện tại cho dù là đám người địa phương cực Tây, bao gồm võ giả bên trong Thánh Hoàng lĩnh vực, cũng đều quen dùng danh từ Thiên Nguyên Đại Lục để gọi tên vùng đất này.
Lão tồ thấy Tần Lập không hề có phản ứng, lão liền phát ra mấy tiếng cười quái dị:
- Há há! Tiểu tử! Ngươi muốn thiêu chết lão tổ ta? Lão tổ không để ngươi toại nguyện. Ngươi hãy đợi đấy! Lão tổ đi gọi viện binh!
Lão già gầy giơ xương này nói xong, trong giây lát trên người nổ bùng phát ra một làn khói màu đen
"vù" một tiếng, nơi đó xuất hiện một màn huyết vụ, kèm theo một tiếng hét thảm, lão già này không ngờ lại biến mất không còn hình bóng.
- Sao lại thế này?
Cơ Ngữ Yên trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt này, các nàng kia cũng đều là lòng còn sợ hãi nhìn Tần Lập, tất cả các nàng đều thật không ngờ bên trong địa phương thần bí, lại có một môn phái cường đại như vậy.
- Lão dùng một ngụm máu huyết, đổi lấy một cơ hội chạy trối chết.
Tần Lập mặt không chút thay đổi nói, trong lòng nhưng cũng kinh hãi không thôi. Đối phương chẳng những dùng độc xuất thần nhập hóa, hơn nữa bản lĩnh chạy trốn này, cũng khiến cho người ta thán phục. Hiển nhiên, Ngô Công Môn này đã cường đại tới mức không sợ bất cứ thế lực nào của địa phương cực Tây bên kia.
Thế nhưng vì cái gì bọn họ có thể thành thành thật thật cam tâm ở yên trong này nhiều năm như vậv? Tần Lập cau mày suy nghĩ, đột nhiên, hắn nhìn lướt qua đám người Ngô Công Môn trên đường núi còn đang đầy luống cuống. Nghĩ tới công kích của cự thú khủng bố vừa rồi, cùng với lão già khô đét này hoàn toàn coi thường sinh mạng của đệ tử Ngô Công Môn.
Trong đầu Tần Lập có một ý nghĩ như vầy: Bản thân Ngô Công Môn này cũng không có mạnh lắm, theo thực lực của đám môn nhân này cũng có thể nhìn ra, cùng với các gia tộc trên Huyền Đảo cũng không có chênh lệch gì quá lớn. Bao gồm tên cặn bã Thiếu môn chủ Phù Phong Long vừa mới bị độc chết trong lúc hỗn loạn, thực lực đều rất tầm thường, nhưng đám đệ tử Ngô Công Môn kia rõ ràng rất sợ hãi Phù Phong Long!
Điều này ở bên trong môn phái địa phương thần bí bình thường, là không hợp lý. Phải biết rằng, các môn phái địa phương thần bí bình thường họ đâu sợ dù ngươi là con của môn chủ, là chưởng môn nhân tương lai, nhưng nếu thực lực của ngươi quá kém, đồng dạng cũng sẽ khiến người ta khinh bỉ. Giống như Trầm Nhạc ở Thiên Cơ Môn năm đó, Trầm Nhạc chỉ số thông minh rất cao, thực lực cũng không tính là yếu, vậy mà trong môn phái vẫn còn rất nhiều người không phục hắn.
Càng đừng nói tên bại hoại thuần túy Phù Phong Long này, nhưng những người đó lại ngoan ngoãn phục tùng, vô cùng sợ hãi hắn. Điều này đã nói lên bọn họ sợ, cũng không phải Phù Phong Long, mà là sợ Phù Phong Sát phụ thân của Phù Phong Long, thậm chí có thể là sợ thế lực sau lưng Phù Phong Sát!
Song phương thực lực chênh lệch quả thực quá lớn, lão già khô đét vừa rồi tự nhiên không cần phải nói, hiển nhiên là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, mà ngay cả môn chủ Phù Phong Sát đều là cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.
Bọn họ rất có khả năng là từ địa phương khác tới nơi đây, sau đó thành lập Ngô Công Môn, bởi vì năm đầu cũng không nhiều, cho nên thực lực của người phía dưới theo không kịp bước tiến của Phù Phong và lão già khô đét bọn họ.
Tần Lập nghĩ vậy trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mà trên người mình hiện tại có nhiều Bảo Khí, còn có Cơ Ngữ Yên giúp đỡ. Nếu như mấy năm trước đến đây, chỉ sợ quả thực phải chịu nhiều thua thiệt.
Phía trên ngọn núi lớn này bởi vì môn chủ đã chết, tất cả mọi người đều bắt đầu hoảng loạn, đúng là điển hình của một tà phái, không còn nhân tình gì đáng nói. Tần Lập dùng thần thức đảo qua, liền phát hiện mười mấy chỗ đang chiến đấu với nhau kịch liệt, hiển nhiên là tất cả mọi người đều muốn trốn chạy, trước khi trốn chạy lại muốn kiếm chác một ít tiền tài mang đi, bởi vậy dẫn phát tranh chấp, từ đó phát sinh chiến đấu...
Tần Lập cũng mặc kệ không thèm để ý tới bọn họ, năng lượng cửa ra vào đã bị phá hỏng, bằng vào thực lực của bọn họ, nếu muốn đi ra ngoài còn khó hơn lên trời!
Tần Lập hiện tại đang chờ, là muốn nhìn thử xem lão già cực kỳ tà ác đó, có thể dẫn tới cứu binh như thế nào, nếu có thể thì chỉ một lần duy nhất hoàn toàn giải quyết bọn họ, tránh khỏi lại tiếp tục ra ngoài gây tội ác cho thế gian!