Lý Uyển đến nơi đây tự nhiên là nghe được Tần Lập bọn họ ngụ tại đây. sau đó lén chạy đến, đối với Chưởng quẩy khách sạn này nhận biết mình. Lý Uyên cũng không có gì kỳ quái, người trong thành Thông Thiên này mà không biết Lý Uyển nàng, mới kêu là kỳ quái.
Lý Uyển nhìn một bên má sưng phù của tên tiểu nhị, khẽ cau mày. người nào dám ở thành Thông Thiên gây sự. thật đúng là không nhiều lắm. Lại nói tiếp. Lý Uyên đẹp đẽ khờ dại không giả, nhưng điều này không có nghĩa là nàng chỉ số thông minh không đủ, thuở nhỏ sống ở loại gia đình như thế, kiến thức như thế nào có thể thiếu.
Lập tức mặt không đổi sắc hỏi:
- A? Xảy ra chuyện gì?
Chưởng quầy làm ra vẻ sầu khổ kể lại sự tình trải qua một lần. Trước mặt Lý Uyển cũng không dám giấu diếm. khi nói thinh thoảng lại mắng tiểu nhị này vài câu. Bởi vì hắn biết, tính tình tiêu công chúa từ trước đến nay đều là giúp người không cần để ý Lý lẽ. nói thật với nàng cũng không có gì đáng ngại. Hơn nữa Lý Uyển cũng có thể tự mình tra ra, vạn nhất biết hắn nói dối, quay lại tìm hãn phiền toái, vậy thì chức Chưởng quây này của hãn. cùng đừng nghĩ được làm nữa.
Ly Uyển vừa nghe nói là một người trong nhóm người mới tới kia đánh tiểu nhị, không kìm nổi cười rộ lên.
Chưởng quầy vừa thấy có cửa. thở dài thở ngắn nói:
- Tiểu công chúa! Ngài xem. tuy rằng tiểu nhị ta này có sai. nhưng những người đó cũng kiêu ngạo bá đạo quá mức, hơn nữa, bọn họ còn trêu chọc đám tiêu tổ tông không thể trêu vào kia, vậy phải làm sao bây giờ chứ?
Trong lòng Chưởng quầy rất rõ ràng, tiểu công chúa nhất định sẽ xuất đầu vì bọn họ. Thế nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, Lý Uyên đột nhiên lạnh mặt xuống, cười lạnh nói:
- Tên tiểu nhị này. đáng đánh!
Lúc này. Chưởng quầy, tiểu nhị kia, cùng với mọi người bên trong đại sảnh khách sạn đều sửng sốt kinh ngạc đến ngây người, đều là vẻ mặt khó tin ngơ ngác nhìn vị tiêu công chúa thành Thông Thiên này.
- Các ngươi chỉ biết là đám người trẻ tuổi kia không dễ chọc, chẳng lẽ người tới ngụ trong tiểu viện là dễ chọc sao? Người ta đã nương tay. đừng nói các ngươi, cho dù là cha ta. cũng sẽ không đi trêu chọc mấy người nơi này. ta phải đi gặp họ!
Lý Uyển nói xong, cười lạnh vài tiếng, đi thẳng ra hậu viện.
Chưởng quầy lưu lại ngây ra như phỗng, đến khi Lý Uyển đi rồi. gã Chưởng quẩy mới hồi phục tinh thần lại. ngồi phịch xuống ghế. dùng ánh mắt giết người nhìn tên tiểu nhị. nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi cút cho ta! Ngươi là đồ mắt chó nhìn người...lập tức biến ngay cho ta...
Đắc tội với đám thiếu gia tiểu thư tuổi trẻ kia. còn có thành chủ đại nhân che chờ. nhưng đắc tội với Lý Uyên tiêu công chúa được sủng ái nhất của thành Thông Thiên này, thì ai cũng không cứu được bọn họ.
Lúc này Lý Uyển cũng đã biết thân phận của đám nam nữ tuổi trẻ vừa rồi. trong lòng cười lạnh:
- Một đám không nên thân mất nết. bị đánh đáng đời! Cha ta không không chấp nhặt cùng gia tộc các ngươi, thật nghĩ rằng ai cũng đều sợ các ngươi đánh tới sao.
Kim Điêu lúc này đã kể lại chuyện xảy ra với Tần Lập một lần. sau đó có hơi áy náy nói:
- Có phải ta mang thôn phiên toái cho công tử hay không?
Tần Lập cười khọát tay, nói:
- Phiền toái? Phiền toái cái gi? Chúng ta chính là tim đến gây sự. không phải sợ chuyện, càng lớn càng tốt!
Tần Lập lần này. là định lập uy triệt để. cho mọi người đều thấy rõ thực lực của Tần gia hiện tại. Về sau thời điểm còn muốn xuống tay với Tần gia. sẽ phải suy nghĩ cân thận, bọn họ có hay không có thể gánh chịu được hậu quả này.
Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Hắn đang cảm thấy nếu chỉ khiêu chiến một cái Lãnh Thu Cung còn có chút không đủ đây. lúc này có người chủ động đưa tới cửa thì còn gì bằng!
Đúng lúc này, bên ngoải sân vang lên một tràng tiếng đập cửa.
Bạch Trung Tuyết đúng là phần tử hiếu chiến cười lạnh nói:
- Xem ra, quả thật có người không muốn chúng ta sống yên ổn đây! Để ta đi!
Nói xong đứng dậy, đi ra ngoài.
Bạch Trung Tuyết nổi giận dùng dùng mở cửa. lại thấy một thiếu nữ đung mạo thanh tú xinh đẹp đứng ở nơi đó. vẻ mặt mỉm cười hỏi:
- Xin hỏi. Tần Lập. Tần công tử đang ở nơi này phải không?
Bạch Trang Tuyết lòng đầy lửa giận, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khóe miệng co giật kịch liệt vài cái. hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ha ha! Ta là con gái của thành chủ thành Thông Thiên này. ta gọi là Lý Uyển năm đó Tần công tử từng có ân cứu mạng với ta. nghe nói Tần công tử tới đây. ta riêng tới để bái tạ.
Lý Uyển với vẻ mặt tươi cười, nhìn qua giống như một tiêu thư khuê các hiền thục.
Bạch Trang Tuyết dù có tức giận muôn vàn, cũng không có khá năng phát tác trên người ta, thản nhiên nói:
- Đúng ở trong này! Ngươi chờ chút, ta đi báo một tiếng cho ngươi.
- Tốt quá!
Lý Uyên nỡ một nụ cười dịu đàng.
- ồ? Người năm đó ta đã cứu ư?
Tần Lập hỏi ngược lại một câu. bỗng nhiên nhớ tới năm đó thời điểm hắn tiêu diệt Cực Nhạc Thân Cung, đích xác đã cứu một vài thiếu nữ. dường như có người tự xưng là con gái của thành chủ thành Thông Thiên. Sau lại thời điểm hắn đi vào địa phương cực Tây. thành Thông Thiên còn công khai phóng ra tin toàn lực ủng hộ Tần Lập. nói Tần Lập là ân nhân của thành chủ thành Thông Thiên.
- Cho nàng vào đi!
Tần Lập nói hắn đã biết thiếu nữ kia là ai.
Cơ Ngữ Yên che miệng cười khẽ nói:
- Xem ra mị lực của huynh khá nhiều nha! Vừa tới nơi đây. người ta liền theo tới cửa cảm tạ rồi!
Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao cũng ở một bên cười.
Tần Lập khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười khổ. loại thời điểm này tốt hơn hết là không nên giảng đạo lý với họ. tuyệt đôi không nên.
Lúc này, Lý Uyển đã từ bên ngoài tiến vào. thấy Tần Lập. nhãn tinh sáng lên. nhún mình cúi đầu, dịu đàng nói:
- Tần công tử! Tiểu nữ Lý Uyên, đa tạ ân cứu mạng của Tần công tử!
- Việc nhỏ mà thôi. Lý uyển cô nương không cần đa lễ.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Tần Lập khẽ cười nói. sau đó chỉ tay vào ghế dựa bên kia:
- Mời ngồi.
- Đối với Tần công tử mà nói có lẽ không tính cái gì. nhưng với Lý Uyển mà nói. chẳng khác nào công ơn tái tạo. Mấy năm nay. luôn muốn báo đáp Tần công tử. nhưng bất hạnh không có cơ hội không nghĩ tới hôm nay có thể gặp mặt Tần công tử. còn xin để cho Uyển Nhi có cơ hội báo đáp.
Lý Uyển không ngồi, đứng ở nơi đó. đôi mắt phượng xinh đẹp. sóng mắt nhu nước chằm chầm nhìn Tần Lập.
- Khái khái.
Tần Lập thấy mấy người Thượng Quan Thi Vũ lộ ý cười cổ quái liền khoát tay áo. nói:
- Ngồi xuống nói. ngồi xuống rồi nói đi.
Thượng Quan Thi Vũ đứng đậy, dịu dàng nói:
- Phu quân ở đây nói chuyện cùng Uyển Nhi cô nương, chúng ta đều có hơi mệt mới. đi nghỉ trước đây.
- Ta không làm phiền a!
Bạch Trung Hỏa ngây ngốc nói. lại bị Bạch Trung Tuyết hung hăng hứ một tiếng, cười lạnh nói:
- Ca ca! Huynh mệt rồi!
Cơ Ngữ Yên quay đầu lại, mỉm cười một cái ra ý cổ vũ cho Tần Lập. Đám người Xà Xà, Bạch Trung Sơn. Tào Hồng đều lộ vẻ mặt cười xấu xa Thượng Quan Thi Vũ binh tĩnh nhất. Lãnh Dao thì mặt không chút đổi sắc.
Đợi cho tất cả mọi người đi ra ngoài, cảm giác bầu không khí có chút ngượng ngập, Lý Uyển tươi cười đáng yêu nói:
- Thực xin lỗi. Tần công tử! Ta chỉ là muốn đến cảm tạ ngài, hẳn là không mang đến phiền toái gi cho ngài chứ?
Tần Lập cười cười:
- Không sao! Chúng ta vừa đi một đoạn đường rất dài. bọn họ đều mệt mới. Lý tiêu thư còn có việc gì không?
Nói thẳng ra. đối với con gái của thành chủ thành Thông Thiên này. Tần Lập cũng không muốn liên quan với nàng nhiều lắm. Thành Thông Thiên là một trong ba thế lực lớn ở địa phương cực Tây. nội tình tự nhiên vô cùng hùng hậu. hơn xa mấy thứ triển hiện ra bên ngoài kia. Cũng giống như Thánh Hoàng lĩnh vực. đã phát triển mấy vạn năm thậm chí mười mấy vạn năm. quá thực chính là cường giả như mây trên trời.
Thành Thông Thiên này cũng thế, Tần Lập vừa không muốn đắc tội. cũng không muốn thân cận quá với bọn họ. Những thế lực lớn từ xưa này. cũng không phải Tần Lập hiện nay có khá nâng chân chính lay động được.
Đối với điểm này. Tần Lập rất tự hiểu lấy mình, giống như Hải gia. Tần Lập cũng không sợ bọn họ. cùng dám đi giáp mặt trêu chọc, nhưng nếu thật sự muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc đối phương, chỉ dựa vào thực lực hiện tại hiên nhiên là không đủ.
Điều này cũng không phải nói Hải gia có nhiều cao thủ rất mạnh gì đó. mà là loại gia tộc khổng lồ này. thế lực của nó khảng định là trải rộng các nơi. Mà ngay cả Tần gia hiện tại cũng đều như thế, càng đừng nói loại gia tộc kéo dài từ thời thái cổ đến nay.
Trước đây Tần Lập nói tiêu diệt Hải gia. kỳ thật nếu có thể đánh cho Hải gia hạ bệ khỏi ngai vàng một trong ba thế lực lớn ở địa phương cực Tây, cũng đã xem như là thắng lợi rồi.
Ngay lúc này đây, ở trong mắt mọi người xem ra đều là nói chuyện trên trời, căn bản không có khả năng thực hiện. Nếu Hải gia yếu ớt như vậy. bọn họ cũng không có khả năng kéo đài từ thời thái cổ đến nay. và vẫn luôn là một trong những bá chủ hùng cứ một phương ở địa phương cực Tây này.
Lý Uyển bĩu môi nói:
- Không có chuyện gì. chẳng lẽ sẽ không thể trò chuyện cùng Tần công tử được sao?
- Ha ha! Có thể. đương nhiên có thể! Lý tiểu thư nói đi!
Tần Lập có chút bất đắc ** cười khô. làm người từng trài hắn đương nhiên hiểu được cảm giác của cô gái này với mình, nhất định là có hảo cảm. Nhưng đối với nàng. Tần Lập lại không có cảm giác gì.
- Đừng kêu Lý tiểu thư này Lý tiểu thư nọ. nghe khách sáo không được tự nhiên, ta gọi ngài là Tần Lập. ngài gọi ta Uyển Nhi được rồi...
Có lẽ là cảm thấy còn chưa đủ ám muội. Lý Uyên lại giải thích một câu:
- Người nhà của ta đều gọi ta như vậy!
Nói xong mặt nàng dần dẩn ừng đỏ. còn không bằng không giải thích, Tần Lập cũng không phải người nhà của mình.
- Vậy được rồi! Uyển Nhi tiểu thư! Qua cảm tạ, ta đã biết! Sau khi trở về cho ta gửi Lời vấn an phụ thân của nàng.
Tần Lập nói.
- Ngài...ngài lại muốn đuổi ta đi à? Ta đáng ghét như vậy sao?
Lý Uyên thở phì phi đứng lên. lườm Tần Lập một cái trắng mắt. đứng dậy đi ra phía ngoài:
- Không muốn nói chuyện với ta, ta đi cho xong...
Tần Lập cười khổ.
Đi tới cửa, Lý Uyển hơi chậm chân một chút, nói:
- Hôm nay các người trêu chọc đám người kia, là Thiên Mộng sơn trang, địa phương đó có tật xấu là rất bao che khuyết điểm tới mức tận cùng. Ngay cả cha ta, cũng không muốn trêu chọc bọn họ. Thường ngày Thiên Mộng sơn trang rất khiêm tốn hạ thấp, là môn phái lánh đời chân chính, nhưng không biết đám con cháu tuổi trẻ kia đến thành Thông Thiên làm cái gì, dù sao các ngươi hãy tự lo cho mình đi!
Lý Uyển nói xong,
"bộp" một tiếng đóng sập cửa lại, nổi giận dùng dùng bỏ đi.
Lý Uyển vừa đi khuất, nhóm người Tào Hồng lại lén lút trở lại. ở cửa không đám tiến vào.
Tần Lập thản nhiên nói:
- Nếu muốn vào thì vào đi! Chặn ở cửa làm cái gì?
Đám người Thượng Quan Thi Vũ đi vào. thấy Tần Lập còn đang trầm tư. tướng rằng Tần Lập tức giận bọn họ. Thượng Quan Thi Vũ rón rén đi tới. nói:
- Phu quân! Thực xin lỗi nha! Chúng ta chỉ muốn đùa một chút, kỳ thật nếu huynh thích Lý Uyển đó. thì cưới nàng là được, chúng ta không ai phản đối!
- Các người xem ta trở thành hạng người gì?
Tần Lập trở mình một cái tò vẻ xem thường, sau đó hướng về phía Tào Hồng hỏi:
- Thiên Mộng sơn trang, đó là địa phương nào?