DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Nơi cực Tây, tám trăm dặm sơn mạch ô Long Sơn, có một môn phái ẩn cư từ thời đại Thái cổ đến giờ. Cho tới nay thế lực này đều cực kỳ làm thấp, gần như không hề có tới lui gì với thế gian hay môn phái nào.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Người môn phái này cũng không nhiều, từ Thái cổ phát triển cho tới hôm nay cũng không đến một ngàn người. Nhưng thực lực chỉnh thể lại hết sức kinh người, ít nhất thì ba đại thế lực nơi cực Tây là thành Thông Thiên. Nguyệt Diêu Tiên Cung cùng Hải gia tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc bọn họ.

Mỗi khi đệ tử môn phái này ra ngoài lịch lãm. nơi cực Tây đều sẽ xuất hiện một tuấn kiệt trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm. Sau khi đánh ra một phen danh tiếng, sẽ biến mất trong biển người mênh mông, không tìm thấy bóng ảnh.

Giống như bọn họ coi danh lợi như cặn bã. sẽ không theo tranh danh đoạt lợi với bất kỳ ai. Chỉ khi nào có kẻ trêu chọc tới môn phái này, vậy thì xui tám kiếp, toàn môn phái bị diệt, có khả năng chỉ là chuyện trong một đêm.

Cho nên lão tổ thành Thông Thiên mới lên tiếng ngăn càn Tần Lập tru sứ già ô Long Sơn phái ra. nhưng không ngờ tới Tần Lập kịch liệt như vậy, nói giết là giết.

Dù ngay cả lão tổ thành Thông Thiên lúc này cũng không nhịn được vò đầu bứt tóc. Lão đã là Địa Tiên lão tổ. dù là Địa Tiên lão tổ thực lực rất mạnh, cũng không e ngại bất kỳ đối thủ nào. nhưng thành Thông Thiên tuyệt đối không phải đối thủ của Ô Long Sơn. Lão tổ thành Thông Thiên cho rằng, Tần Lập cũng không thể là đối thủ của ô Long Sơn.

Bởi vậy. hai ngày này lão vẫn muốn nói chuyện nghiêm túc với Tần Lập. nhưng đáng tiếc là liên tục ba ngày, Tần Lập lại không thấy hình bóng. Nếu không phải có hai thê tử cùng một đám người theo sau Tần Lập đều còn ở trong biệt viện phủ thành chủ thành Thông Thiên, thậm chí lão sẽ hoài nghi có phái là Tần Lập thấy chuyện không tốt. yên lặng trốn đi rồi.

Nhưng căn cứ theo lão hiểu biết về Tần Lập. lão tổ thành Thông Thiên cho rằng Tần Lập tuyệt không phải loại người như vậy!

Vào ngày thứ ba, Tần Lập đã xuất hiện, trực tiếp xuất hiện trên phổ xá thành Thông Thiên!

Hiện giờ đã có rất nhiều người nhận biết Tần Lập. cho nên hắn vừa xuất hiện lập tức dấy lên một trận rối loạn ở thành Thông Thiên. Những người thân cận Tần Lập đều cảm thấy Tần Lập choáng váng rồi. chạy thì chạy đi. làm sao còn quay trở về? Khoe anh hùng gì chứ!

Còn những người thù hận Tần Lập, cả đám cười sắp méo cả miệng.

Ha ha. Tần Lập này còn dám trở về, hắn thật không biết là mình chọc tới một tồn tại thế nào hay sao? Thật là không biết trời cao đất rộng mà. không sợ chết chưa chắc là anh hùng. Tần Lập này đúng là một tên ngu ngốc mà!

Còn có càng nhiều người ôm tâm tính xem náo nhiệt, bọn họ cũng không nghe nói qua ô Long Sơn. nhưng nhìn người đi ra từ ô Long Sơn liền biết đó là một môn phái không dễ trêu chọc.

Còn Tần Lập lại càng không cần phải nói. lấy lực một mình bản thân chống lại ba đại thế lực, lại đánh cho đối phương cúi đầu chịu thua.

Hôm nay lại trêu chọc tới ô Long Sơn này. tương lai nơi cực Tây sợ rằng sẽ không còn bình tĩnh nữa!

Tần Lập đeo Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm sau lưng, thần thái nhàn nhã đi chơi trên đường cái thành Thông Thiên, bước tiến như mây bay nước chảy, Thần sắc đạm mạc thong dong, nhanh chóng biến mất trong biển người.

Tần Lập đã trở về!

Tin tức này nhanh chóng truyền khắp phổ lớn ngõ nhỏ thành Thông Thiên, người ở đây đều cùng chờ đợi. muốn nhìn xem Tần Lập ứng đối ô Long Sơn trả thù như thế nào.

Hơn nữa, một cô gái bên cạnh Tần Lập hiện giờ bị ô Long Sơn bắt giữ. nắm ở trong tay. Tin tức này mọi người đều biết, cũng chính vì nguyên nhân này, Tần Lập cường thế mới được mọi người biết rõ.

vốn phía bị uy hiếp liền thay đổi như chong chóng, trực tiếp biến thành người uy hiếp. rất nhiều người đang suy đoán, hiện giờ người ở ô Long Sơn sẽ có tâm tình gì. sợ rằng sẽ là phiền muộn muốn chết?

Tám trăm dặm sơn mạch ô Long Sơn từ xa xa nhìn lại như một con rồng lởn uốn lượn, đầu rồng ngẩng cao. như muốn xẻ rách trời cao. đi qua hư không, lẻn thẳng chín tầng trời!

Đây là một cái long mạch chân chính!

Môn phái Ô Long Sơn ở ngay trên Long Thủ Phong.

Thiên địa linh khí nơi này sung túc đến mức làm cho người ta không thể tin nồi có thể tùy ý thấy được các loại thiên tài địa bảo. Trên núi hết sức an tĩnh, cũng không có loại cảnh tượng nổi giận như người bên ngoài tường tượng.

Trên mặt mồi người đều hết sức binh tĩnh lạnh nhạt, nên làm gì thì làm đó, chỉ có một số ít người có vẻ vội vàng đi từ dưới chân núi lên trên.

Bên trong một căn lầu nhỏ trên Long Thủ Phong, một cô gái áo trắng, yên lặng ngồi ở trong phòng, vẻ mặt không vui không buồn, không nhìn ra được bắt kỳ dị thường nào. đây chính là Cơ Ngữ Yên mất tích lúc trước!

ở đối diện nàng, là một vị công tử trẻ tuổi bề ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi, diện mạo tuấn tú. đầu đội buộc tóc kim quan, mặc TSm trắng thêu kim long, ngồi ở nơi đó cười dài nhìn giai nhân tuyệt mỹ đối điện.

- Cơ cô nương, cân nhắc nhiều ngày như vậy. cô có suy nghĩ rõ ràng chưa?

Công tử trẻ tuổi này nói băng giọng hết sức ôn hòa. không ngông nghênh, cũng không cố gắng trầm thấp, nghe thật rất êm tai.

Cơ Ngữ Yên vẻ mặt binh tĩnh nói:

- Suy nghĩ cái gì? Không có gì để suy nghĩ. Ta đã nói rồi. ta là nữ nhân của Tần Lập, sống là người của chàng, chết là quy của chàng ấy. Nam Cung công tử. ngài không cảm thấy ngài làm như vậy có chút đê tiện vô sỉ hay sao? Dùng một nữ nhân như ta đi uy hiếp người khác, đây là phong cách ô Long Sơn các người?

Người thanh niên anh tuấn gọi Nam Cung công tử kia cười cười, không hề để ý tới lời châm chọc của Cơ Ngữ Yên. lạnh nhạt nói:

- Thật có chút để tiện vô sỉ. chẳng qua vậy thì có quan hệ gì? Từ trước đến nay lịch sử đều là do kẻ thắng viết lại. tựa như bộ tộc tử đồng xâm lấn Trung Châu năm đó, nếu như tử đồng thật sự thắng lợi. vậy hiện giờ thế giới này chính là thế giới của tử đồng, về phần chính nghía cùng tà ác. ở trong mắt ta không là chó má gì cả.

- Ngươi có vẻ rất thành khẩn, chẳng qua ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi.

Cơ Ngữ Yên cười nhạo:

- Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết: ngươi thất bại. ngươi rất không cam lòng, ngươi nghĩ rằng mình mạnh hơn Tần Lập rất nhiều lần nhưng ngươi...Ha ha.

Cơ Ngữ Yên nói đến đây, đột nhiên im miệng không nói.

- Ta thế nào?

Nam Cung công tử nhìn lướt qua Cơ Ngữ Yên. hai mắt ngừng lại trên bộ ngực đầy đặn của nàng một lát. trong lòng thẩm nghĩ: cô gái cực phẩm như vậy, làm sao có thể buông tha? Trọng yếu nhất, là nữ nhân này...Nàng là một Địa Tiên đại năng đó! Nếu không có bí thuật ô Long Sơn phong tòa kinh mạch của nàng lại. dù ngay cả mình muốn hàng phục nàng chỉ sợ cũng phải khó khăn rất lớn.

- Ngươi là một phế vật. ngươi không đám chiến đấu chính điện với Tần Lập, ta nói không sai chứ.

Cơ Ngữ Yên dường như cũng không sợ hãi người thanh niên anh tuấn trước mắt này, lời nói không chút khách khí

- Chậc, cô không sợ ta bị cô làm phẫn nộ. ở ngay đây trực tiếp mạnh mè xâm phạm cô

sao?

Trong mắt Nam Cung công tử. rốt cuộc hiện lên một tia đâm loạn.

- Ngươi dám sao?

Khóe miệng Cơ Ngữ Yên lộ ra ý cười tràn ngập trào phúng, nói:

- Ngươi không có lá gan này! Có thể thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng thiên tính của ngươi lại cực kỳ nhu nhược! Ngươi thà rằng cố nén việc hai thủ hạ tâm phúc bị nam nhân của

ta giết, cũng không dám quang minh chính đại đi tìm hắn trả thù. mà phái đi những Thái thượng trưởng lão thọ nguyên không còn nhiều trong môn phái. Nam Cung Hiên, nếu ngươi thật sự là một nam nhân liền đi khiêu chiến chính diện nam nhân của ta đi!

Bốp!

Một tiếng giòn tan vang lẻn trong căn phòng yên tĩnh này. Nam Cung Hiên đứng đó. sừng sờ nhìn tay phải của mình.

Cánh tay này trắng noãn thon dài. trơn bóng không có một chút vết tích!

Nếu như không nhìn chủ nhân cánh tay này, thậm chí mọi người sẽ vô thức cho rằng đây là tay của một nữ nhân.

Người đánh sững sờ ở đó. có chút không thể tin được cái tát vừa rồi là do chính hắn luôn tự coi mình là một nam nhân nho nhã nhất ô Long Sơn đánh ra.

Người bị đánh, lại vẫn bình thản lạnh nhạt ngồi ở đó, trên khuôn mặt trắng nõn hơi phiếm hồng. Cơ Ngữ Yên thậm chí ngay cả hơi thở cũng không hỗn loạn.

Đúng vậy. một cái tát này không nặng, ngay cả dấu tay cũng không lưu lại. Nhưng phản ứng của Cơ Ngữ Yên cũng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi làm cho Nam Cung Hiên sững người, có chút không thể tin được.

Vẻ mặt Cơ Ngữ Yên bình tĩnh nhìn Nam Cung Hiên, giọng nói cũng binh tĩnh đến mức làm lòng người run sợ:

- Nam Cung Hiên, ngươi là nam nhân đầu tiên ra tay đánh ta. ngươi quả nhiên không phải một nam nhân. Người như ngươi, còn muốn ta gả cho ngươi, ha ha...Đừng nói ta là nữ nhân của Tần Lập. dù là không phải, ta cũng tuyệt không muốn sinh ra bất kỳ liên quan gì tới người như ngươi! Hiện giờ ngươi có hai lựa chọn: thứ nhất là lập tức giết ta. giết người diệt khâu, tiếp tục phô bày tác phong ô Long Sơn các người, thứ hai là thả ta. khẳng định ta sẽ trà thù ngươi, nhưng chỉ trả thù một mình ngươi! Có thù oán với ta. cũng chỉ có một mình ngươi, ta sẽ không liên lụy tới toàn bộ ô Long Sơn các ngươi.

Nam Cung Hiên nghe xong lời nay, hơi thở phập phồng hai cái. đôi mắt bắn ra hai đạo quang mang hung ác. lạnh lùng nhìn Cơ Ngữ Yên. chậm rãi nói:

- Nếu như...hai lựa chọn này. ta không chọn cái nào cà?

- Vậy ngươi chờ đó. cả ô Long Sơn các ngươi sẽ Bởi quyết định sai lầm này mà máu chảy thành sông.

Cơ Ngữ Yên bình tĩnh nói. giống như đang kể rõ một sự thật. mà không phải uy hiếp.

- Ha ha ha.

Nam Cung Hiên bỗng nhiên cất tiếng cười to. khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo, trên mặt không có một chút ý cười, giọng nói tràn ngập hàn ý:

- Tốt. tốt. phi thường tốt! Cơ Ngữ Yên. cô quả nhiên là nữ nhân của Tần Lập. ngay cả uy hiếp người cũng Lý lẽ hào hùng như vậy, làm cho ô Long Sơn máu chảy thành sông? Tốt lắm. Nam Cung Hiên ta ngồi chờ ở nơi này. ta muốn xem ô Long Sơn ta làm sao máu chảy thành sông!

Nam Cung Hiên nói xong, vung tay rời đi. cánh cửa gồ nặng nề phát ra một tiếng nổ lớn. cắt đứt một luồng ánh sáng bên ngoài vừa chiếu vào trong.

Tiếng bước chân xa dần Cơ Ngữ Yên ngồi đó, mím môi, ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt. Đôi tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chút đau đớn để cho Cơ Ngữ Yên từ từ bình tĩnh lại.

Hai hàng lệ theo khóe mắt chảy xuôi xuống, nhưng nàng vẫn cứ luôn giữ vừng vẻ mặt của mình dù là khóc cũng phải kiêu ngạo ngẩng mặt lên. tùy ý cho nước mắt xẹt qua khuôn mặt tinh xảo.

Không phẫn nộ? Làm sao được!

Từ nhỏ Cơ Ngữ Yên đã là thiên chi kiều nữ. thực lực một đường tăng tiến vùn vụt. ngắn ngủi hơn trăm năm liền đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, trở thành đại năng chân chính.

Lại bị một nam nhân uy hiếp mình gả cho hắn. tát một bạt tai. không phẫn nộ mới kỳ quái!

Nhưng Cơ Ngữ Yên vẫn cố nén. nàng biết Tần Lập tuyệt đối sẽ tìm đến đây. Mềm yếu cùng nước mắt chỉ để lại cho nàng, lúc gặp được chàng thì phải mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi