DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Nữ tử hắc y lập tức ngậm miệng lại, vẻ rất đáng thương nhìn Tần Lập, cầu xin:

- Tiểu huynh đệ, ta biết ngươi là người tốt. Xin ngươi nể tình ta đã là phế nhân, để cho ta gặp hắn một lần đi. Thời gian của ta đã không nhiều, không tin ngươi có thể dùng thần thức cảm giác kinh mạch cơ thể ta một chút. Ta không lừa ngươi. Ta...ta chỉ muốn trước khi chết, có thể thấy hắn một lần, cầu ngươi đó...

Nữ tử hắc y nói xong, nước mắt theo hai má chảy xuôi xuống dưới.

Tần Lập mặt không đổi sắc, thả thần thức tra xét thân thể nữ tử hắc y một phen, phát hiện nữ tử này quả nhiên không nói sai. Đan điền của nàng, đã hoàn toàn bị phế bỏ, không chỉ như vậy, trong thân thể hắc y nữ tử này dường như còn trúng một loại kịch độc, khiến kinh mạch thân thể nàng không ngừng héo rút, khi nào kinh mạch hoàn toàn phong bế, lúc đó là lúc nàng ta tử vong.

Thật độc ác.

Tần Lập cảm thán một tiếng trong lòng, trong đầu nhớ tới ánh mắt oán độc của Lãnh Khinh Tuyết, không kìm nổi lắc đầu. Đối với thân tỷ tỷ của mình đều có thể như thế, trong lòng người như vậy, sẽ quan tâm đến ai đây?

- Thế nào? Tiểu huynh đệ, ta không lừa ngươi chứ? Ngươi...ngươi chỉ cần cho ta gặp hắn một lần, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.

Nữ tử hắc y nói rồi dường như sợ Tần Lập không tin, nói tiếp:

- Tuy rằng thời gian ta đảm nhiệm chưởng giáo chí tôn của Thánh Nữ Hồ không lâu, nhưng trong tay cũng có vài món chí bảo. Chỉ cần ngươi cho ta gặp hắn một lần, ta liền nói cho ngươi nơi chôn đấu mấy thứ kia. Ta...ta có thể thề với trời.

Tần Lập khẽ thở dài một tiếng, trên thực tế trong lòng Tần Lập cũng không thật sự oán hận lão đầu bếp, nếu không hắn cũng không cùng nữ tử hắc y Lãnh Khinh Mi này nhiêu lời, trực tiếp phá vỡ cấm chế giết ra ngoài. Cho Thánh Nữ Hồ một trận long trời lỡ đất sau đó phủi mông chạy là được.

Lão đầu bếp vì nữ nhân của mình, bán đứng Tần Lập, cũng thật bình thường. Dù sao thời gian hắn quen biết lão đầu bếp cũng ngắn ngủi, tính ra cũng chưa nói có giao tình thâm hậu gì. Tuy rằng Tần Lập không thể làm ra loại chuyện này, nhưng cũng biết đây là thường tình của con người.

Tựa như lúc Cơ Ngữ Yên bị nhốt ở Ô Long Sơn, Tần Lập giận dữ đè chết toàn bộ người ở Long Thủ Phong Ô Long Sơn, có thể nói mọi người đều tội ác tày trời sao? Hiển nhiên là không!

Bán thân Tần Lập cũng không cho rằng mình là người lương thiện, người tốt gì, cho nên hắn cũng không hận lão đầu bếp.

- Cô chờ một chút!

Tần Lập nhìn thoáng qua Lãnh Khinh Mi, sau đó đi tới bức tường đá trước mặt, trong tinh thần thức hải xuất hiện thuyền buồm lớn màu vàng, Tần Lập ngưng thần, tế ra thuyền buồm lớn màu vàng này, mạnh mẽ trực tiếp đánh về tường đá.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang, cấm chế trên tường đá bị đánh thành cặn dễ như trở bàn tay, hoàn toàn là bạo lực phá vỡ cấm chế. Nếu chậm rãi nghiên cứu cũng có thể mở ra, nhưng Tần Lập không có kiên nhẫn đó. Trời mới biết nữ nhân ác độc Lãnh Khinh Tuyết kia sẽ làm ra điều gì.

Tần Lập đối với thái cổ thần thông mình thi triển ra, khống chế rất tốt, cũng không thương tổn đến lão đầu bếp ở đối diện. Nhưng căm tức lão ta hại mình, cho nên hắn vẫn khiến cho mảnh vụn tường đá hóa thành bụi phấn, đánh về phía lão đầu bếp.

Lão đầu bếp cũng đang ở bên này tường nghiên cứu cấm chế, nào nghĩ đến Tần Lập hung mãnh như vậy, căn bản không chút phòng bị, lập tức bị mảnh vụn hóa thành bột phấn trong nháy mắt ập vào đầy đầu đầy mặt, thân thể cũng bị cổ lực lượng đánh bay chạm vào tường đá phía sau.

Ầm...

Lão đầu bếp đánh lên tường đá vô số cấm chế phía sau, ngã thất điên bát đảo, vừa định nhúc nhích lại nghe thấy một giọng nói lạnh băng:

- Đừng nhúc nhích. Nhúc nhích một chút ta sẽ giết ngươi.

Lão đầu bếp cảm thấy vết hầu truyền đến một hơi lạnh băng đến tận xương tủy, lập tức cười khổ nói:

- Tiểu tử. Là ta có lổi với ngươi, ngươi muốn giết cứ giết đi.

- Vô Phong!

Một tiếng kêu bi thiết thê lương như tiếng đổ quyên khóc vang lên.

Thân thể vốn buông lỏng của lão đầu bếp đột nhiên cứng đờ, vội lau bụi phấn trên mặt, lớn tiếng nói:

- Khinh Mi, là nàng sao?

Nói rồi, liền định đứng dậy.

- Đừng kích động. Lão già, chúng ta trước tiên tính xong nợ, rồi mới cho ngươi gặp người tình của ngươi!

Tần Lập hắc hắc cười lạnh. Tuy rằng hắn có thể không hận lão đầu bếp, nhưng không có nghĩa là dễ dàng tha thứ cho lão như vậy. Đời trước nếu không phải bị người bán đứng, làm sao hắn có thể đi tới thế giới này?

Từ xương cốt, Tần Lập đối với hành vi bán đứng này có thể nói là căm thù tận xương tủy. Mặc dù hắn cùng lão đầu bếp không có ước định gì, là do hắn không đủ cảnh giác. Mặc dù hắn có thể hiểu được hành vi của lão đầu bếp, vì nữ nhân của mình, bị bức bất đắc dĩ. Nhưng cũng không có nghĩa là Tần Lập dễ dàng buông tha lão.

Lão đẩp bếp lập tức không nhúc nhích, thành thật tựa vào tường đá, cười khổ nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi nói đi. Ngươi muốn cái gì, hoặc là ngươi muốn ta làm gì?

Tần Lập đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ:

- Lãnh Khinh Mi cùng lão đầu bếp quả nhiên có gian tình. Lúc cầu người đều nói rất hay, mở miệng là tiểu huynh đệ. Không gọi tiểu tử kia, vật nhỏ kia nữa sao?

Tần Lập nhìn thoáng qua lão đầu bếp, trong lúc nhất thời hắn còn không nghĩ ra muốn được ưu đãi gì từ lão đầu bếp. Tuy nhiên...thực lực lão già này cũng không tâm thường, đại năng Địa Tiên bình thường khẳng định không phải đối thủ của lão.

Cảnh giới Địa Tiên này đồng dạng chia làm nhiều cấp bậc, cảnh giới cao, cảnh giới thấp, nắm giữ bí thuật Thái cổ, thần thông Thái cổ, diễn biến dị tượng Thái cổ...Thực lực những người này, có chênh lệch rất lớn.

Trong lòng nghĩ thầm, Tần Lập đánh giá trên dưới lão đầu bếp. Lão đầu bếp bị Tần Lập nhìn xem có chút sợ hãi, tuy nhiên một là lão hiện tại bị Tần Lập không chế, lão biết Tần Lập không có sát ý với mình, nhưng nếu phản kháng vậy không biết trước được. Thứ hai là lão đuối lý, đời này chuyện đầu tiên làm trái với lòng, còn bị người bắt tại trận, thế cho nên lúc Tần Lập nói lão đầu bếp cũng không phủ nhận, trực tiếp thừa nhận.

- Lão đầu bếp. Như vậy đi, bên cạnh ta, còn thiếu một người hầu...

Tần Lập nói xong, mắt nhìn không chóp vào lão đầu bếp.

- Ngươi...ngươi không thể như vậy. Ngươi có biết hẳn là...

Bên này giọng nói Lãnh Khinh Mi bỗng trở nhiên phẫn nộ:

- Vô Phong. Chàng không thể đáp ứng hắn. Cho dù chết, ta cũng không muốn chàng bị làm nhục.

- Khinh Mi. Nàng không cần phải nói.

Lão đầu bếp nói xong một câu rồi vung tay lên, hơi nước trong không khí ngưng kết. "Hoa" một tiếng, từ trên đầu hắn đổ xuống, rửa trôi tất cả bụi phấn trên mặt trên người, lập tức thân thể lão đầu bếp bốc lên một luồng hơi nóng, trong nháy mắt hong khô quần áo.

Sau đó mới nhìn Tần Lập, nghiêm túc nói:

- Ngươi thật sự muốn lão bất tử ta đây, làm người hầu của ngươi? Ngươi có biết, ta có bao nhiêu cừu gia? Ta không muốn lừa ngươi. Nếu như ngươi muốn ta giúp ngươi giết người hoặc là làm chuyện gì, ta đều sẽ lập tức đáp ứng. Nhưng ngươi khiến ta đi theo bên cạnh ngươi...ngươi sẽ có nguy hiểm!

Tần Lập nghe xong lời này, không kìm nổi nở nụ cười:

- Lão đầu bếp, không nói gạt ngươi. Mỗi ngày ta đều nguy hiểm, cừu gia của ta, vị tất ít hơn ngươi. Đến hiện tại, không phải ta vẫn sống tốt?

Lão đầu bếp nhìn Tần Lập thật sâu, bỗng nhiên nở nụ cười, gật gật đầu nói:

- Cũng đúng. Tiểu tử ngươi đơn thân độc mã dám xông lên Thánh Nữ Hồ này, không biết phải nói ngươi không biết không sợ hay là nên nói ngươi hậu sinh khả úy đây. Tóm lại, lá gan của ngươi rất lớn, cũng sắp vượt qua lão nhân gia ta. Được. Ngươi đã không sợ, một lão nhân sắp chết như ta sợ cái gì? Ta đáp ứng ngươi.

Tần Lập tiện tay thu hồi Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, có một số người, lời hứa đọng trên miệng giống như cứt chó, không đáng một đồng. Nhưng có một số người, một lời hứa nặng tựa ngàn vàng.

Lão đầu bếp chính là loại người thứ hai, Tần Lập tự tin điểm ấy sẽ không nhìn lầm. Đổi là người bình thường, cho dù là hãm hại mình một lần cũng sẽ không thống khoái thừa nhận dù sao cũng không có chứng cớ.

- Vô Phong, làm sao chàng có thể đáp ứng?

Giọng nói nhu thuận bi ai của Lãnh Khinh Mi trong phòng nghe ra hết sức bi thương.

Lão đầu bếp thở dài, chậm rãi đi tới phòng giam kia, nói:

- Ta năm xưa, đã sớm chết đi. Ta hiện tại chỉ là một lão đầu bê tha, cùng ai chẳng được? Hắc, vật nhỏ Tần Lập này, thực lực so với ta còn mạnh, tiền đồ không thể tính được. Đi theo người như vậy, không mất thể diện của ta.

- Ôi...

Bên kia truyền đến tiếng thở dài sâu kín, không thèm nhắc lại.

Lão đầu bếp quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Lập, nói:

- Tiểu chủ nhân. Giúp ta mở cửa này đi chứ?

Tần Lập không còn gì để nói, thầm nghĩ:

- lão già này, làm sao giống như là ta đi theo lão vậy?

Tần Lập cũng biết tính tình lão đầu bếp chính là như vậy, cũng không để bụng, đi tới trước hàng song sắt khắc đầy trận pháp, phất tay nói với Lãnh Khinh Mi:

- Cô lui ra phía sau, đến góc tường kia đi. Tránh bị thương.

Lãnh Khinh Mi không thể so với lão đầu bếp đa dày thịt béo, thân thể cứng rắn. Lãnh Khinh Mi hiện tại chỉ là một người thường hoàn toàn, thân thể suy nhược yếu đuối, Tần Lập thật sự sợ không khống chế được, làm bị thương nàng ta, vậy lão đầu bếp còn không tìm hắn liều mạng?

Lãnh Khinh Mi nghe lời lui đến góc phòng, chỉ là một đôi mắt cực đẹp nhìn không chớp vào lão đầu bếp, dường như chỉ chớp một cái là lão đầu bếp sẽ biến mất vậy.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong lòng Tần Lập thở dài một tiếng:

- Nếu đã như vậy. năm xưa hà tất phải vậy chứ?

Tần Lập cầm Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trong tay. Vừa rồi thi triển bí thuật thần thông Thái cổ một lần, ở trong khoảng thời gian ngắn Tần Lập không muốn lại thi triển lần nữa. Bởi vì một lần thi triển, sẽ tiêu hao gần như hoàn toàn trống không tinh thần thức hải của hắn, nếu lại thi triển, vậy tự thân sẽ bị thương.

Tần Lập đưa một luồng Tiên Thiên Tử Khí rót vào trong Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, thân kiếm màu máu của Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm dần dần bị một tầng tử khí bao trùm, Tần Lập khép hờ hai mắt, lập tức mở mạnh ra, thi triển kiếm thứ năm Sát Thần trong Duy Ngã Cửu Kiếm. Một kiếm hung hắng chém lên hàng song đầy trận pháp cấm chế!

Keng...

Một tiếng kim loại chạm nhau vang lên, toàn bộ hàng song cửa bị một kiếm này của Tần Lập chém đứt chéo.

Tẩt cả trận pháp cấm chế bên trên bị một kiếm uy thế kinh người này trực tiếp phá vỡ, ngay cả một điểm gợn sóng cũng không nổi lên, liền mất hết tác dụng.

Sau khi Tần Lập chém ra một kiếm, trên mặt rốt cục lộ ra thần sắc mỏi mệt, phất tay với lão đầu bếp:

- Cấm chế đã bị phá. Còn lại, tự ngươi làm nốt đi.

Tần Lập nói xong, từ trong nhẫn lấy ra mấy viên đan dược. Lát nữa chỉ sợ còn phải đối mặt địch nhẩn cường đại, Tần Lập cần làm cho mình nhanh chóng khôi phục đến trạng thái lý tưởng nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi