- Tòa thành thị này thật là xa xưa, mỗi một khối đá trên tường thành, giống như đều lộ ra khí tức từ viễn cổ.
Bộ Vân Yên khẽ giọng nói.
Chu Vô Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy, một tòa thành vô cùng xa xưa!
Trong giọng nóim tràn ngập cảm khái.
- Hiện giờ chúng ta đi nơi nào?
Tần Lập thuận miệng hỏi, kỳ thật chuyện Tần Lập muốn làm nhất là phải đi phía Đông Nam, đi xem cái tên tự xưng là nhi tử Hậu Thổ đại thần Hoang cổ kia.
Lão đầu bếp nhỏ giọng nói:
- Đi xem người nhà của ta.
Tần Lập cùng Bộ Vân Yên gật đầu, đây cũng là chuyện phải làm. Lão đầu bếp đi ra ngoài hhiều năm như vậy, cũng nên về nhà xem thử.
Hai người đi theo lão đầu bếp, bước về phía trung tâm Đan Thành, càng tới gần hoàng cung, người đi trên đường càng ít, đồng thời bắt đầu có cấm vệ cung đình đi tới lui tuần tra.
Lão đầu bếp cũng không có thay đổi dung mạo, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía hoàng cung.
Tới nội thành, người bình thường đã không vào được nữa. Cửa nội thành đứng hai hàng cấm quân trang bị hoàn mỹ, thỉnh thoảng sẽ hành lễ với xe cộ ra vào.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Bên trên những xe cộ này, không có ngoại lệ đều mang theo dấu hiệu hoàng tộc Đại Chu, lão đầu bếp vẻ mặt ung dung đi tới nội thành.
Cấm quân vừa muốn đứng ra chất vấn, lão đầu bếp lấy trong người ra một khối lệnh bài, cấm quân này đều ngẩn ra, khoảng khắc cứng ở đó, không ai dám động một chút. Thậm chí cấm quân vốn đang đánh giá lão đầu bếp, cũng đều nhanh cúi đầu, khom người hành lễ.
Lão đầu bếp bước chân không ngừng, dẫn theo Tần Lập cùng Bộ Vân Yên đi vào trong.
Thẳng đến khi bóng người lão đầu bếp đi xa, cấm quân này mới dám ngẩng đầu lên, trong đó một người kinh hô:
- Thủ lĩnh, người kia là ai vậy? Làm sao lại có lệnh bài của Hoàng thượng?
Thủ lĩnh cấm quân kia nhìn phương hướng mấy người lão đầu bếp biến mất, trầm giọng nói:
- Có thể là siêu cấp cung phụng được bệ hạ mới chào mời đến. Người như thế, các ngươi ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc, đắc tội bọn họ, một cái tát chết ngươi, cũng không biết tới đâu nói lý lẽ.
Các cấm quân khác đều gật đầu đồng ý thật sâu, vẻ mặt hâm mộ nhìn phương hướng lão đầu bếp biến mất, trong lòng đều thầm nghĩ: Thực lực cường đại đúng là trâu bò mà, lệnh bài Hoàng đế cũng có thể lấy ra được.
Sau khi đi vào nội thành, Tần Lập không nhịn được hỏi:
- Những cấm quân này, lẽ nào không có một ai nhận ra ngươi sao?
Lão đầu bếp khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt trầm trọng nói:
- Những cấm quân năm đó lúc ta còn tại vị, dù là còn sống đến bây giờ, cũng đã sớm bị người ta thay đổi rồi. Người của hắn, đều là bí mật bồi dưỡng ra, nào nào có cơ hội nhận ra ta?
Tần Lập ngẫm lại, cũng đúng là như thế, tuy nhiên vẫn còn bội phục lá gan của lão đầu bếp.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Tần Lập. lão đầu bếp cười khổ nói:
- Chủ nhân, nói thật chứ, ngài có sợ không?
- Ta Đương nhiên không sợ!
Tần Lập nói.
- Vậy không phải được rồi sao, ta cũng không sợ. Nội tình hoàng thất không phải có thể dễ dàng sử dụng, mà không đụng tới nội tình, ta sợ bọn họ làm gì?
Lão đầu bếp tùy ý nói.
Ở trong nội thành, cũng vô cùng khổng lồ, ba người đi ngược về hướng Tây, dọc theo một con đường lát đá, đi thẳng một hướng.
Lão đầu bếp nói:
- Bên trong nội thành Đan Thành, đều là người trong hoàng tộc ở lại. Đương nhiên, cũng có rất nhiều con cháu hoàng tộc không thích ở đây, mà ra bên ngoài có trạch viện của mình. Nhưng mà người nhà của ta, ha ha, hắn là ở chỗ đó, Chu Vô Tình không dám giết bọn họ, nhưng đồng dạng cũng không dám thà bọn họ ra bên ngoài.
- Sợ người ta chỉ trích hắn?
Bộ Vân Yên hỏi.
Lão đầu bếp gật đầu, nói:
- Càng sợ người nhà của ta tạo phản.
Nói rồi, giải thích:
- Làm một siêu cấp hoàng triều xa xưa, lực kêu gọi của hoàng tộc thật là khủng bố. Nếu như đứa nhỏ của ta muốn, hắn thậm chí có thể chia cắt một quốc gia. Chỉ là thúc thúc hắn, sẽ không cho hắn cơ hội đó.
Lúc nói, ba người đi tới trước cửa một trạch viện rất lớn, trên cửa viện cao lớn viết ba chữ: Hải Vương Điện.
Chữ viết cứng cáp, hùng hồn mạnh mẽ.
Bức hoành phi có vẻ xa xưa, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được không xa xưa bằng cửa viện này.
- Trưởng tử của ta gọi là Chu Hải, năm đó ta phong là Hải Vương.
Chu Vô Phong nhỏ giọng giải thích.
Ngoài cửa viện đứng bốn cấm quân cung đình, một thân khí chất dũng mãnh, nhìn thấy Chu Vô Phong liên nao nao, đều cảm thấy khuôn mặt này dường như rất quen thuộc, nhưng tuyệt đối không gặp qua hắn ở hoàng thành. Nhưng có thể đi vào trong nội thành, hiển nhiên không phải người bình thường.
Trong đó, một cấm quân khom mình hành lễ, sau đó nói:
- Xin hỏi các vị...là người nào?
Lão đầu bếp không nói gì, khối lệnh bài sáng lên, bốn cấm quân toàn thân run lên, vội vàng cúi đầu, khom người hành lễ.
- Các ngươi lui ra trước, ta muốn vào trạch viện xem một chút.
Chu Vô Phong nhàn nhạt nói một câu, trực tiếp muốn đi vào.
- Tiên sinh...
Cấm quân kia vẻ mặt hơi khó nói:
- Tuy rằng tiên sinh mang theo lệnh bài của bệ hạ, nhưng mà trong trạch viện này...chỉ có một đôi cô nhi quả phụ, hơn nữa bệ hạ có lệnh, trừ khi cầm ngự phê do ngài tự tay cầm bút, mới có thể đi vào, nếu không...
- Cái gì?
Thân thể Chu Vô Phong khẽ run lên, giọng nói cũng khẽ run run, ánh mắt mạnh bắn ra hai đạo tinh quang, nhìn thẳng vào cấm quân này:
- Người nói trong viện này chỉ còn lại một đôi cô nhi quá phụ?
Tuy rằng Chu Vô Phong không tuôn ra khí thế cường đại nào, nhưng cổ áp lực này cũng đủ khiến bốn cấm quân này cảm thấy khó có thể hít thở.
- Đúng...Đúng vậy, Tiên sinh, lẽ nào tiên sinh...không biết...tình hình ở nơi này hay sao?
Cấm quân kia gian nan nói hết lời, mặt đã nghẹn tím ngắt.
Chu Vô Phong thở ra một tiếng, thu liễm khí thế, trầm giọng nói:
- Ta đã nhiều năm không trở về. Ta hỏi ngươi, Tuyên phi cùng Hải Vương vốn ở nơi này, cùng các công chúa Thần Vương khác, đều đi nơi nào rồi?
Bốn cấm quân nghe vậy đều sững sờ, có chút ngây ngốc nhìn lão đầu bếp.
- Nói mau!
Lão đầu bếp một lần nữa phóng ra áp lực.
Bốn cấm quân này lập tức cảm giác hô hấp không xong, giống như có tảng đá nặng ngàn cân đặt ở trên người.
- Bọn họ...Bọn họ từ rất nhiều năm trước, đều đã chết rồi!
Một cấm quân gian nan nói.
Bùm!
Thân thể cấm quân này đột nhiên nổ tung, máu tươi lập tức nhuộm đỏ bầu trời.
Bùm bùm bùm!
Ngay sau đó, toàn bộ ba cấm quân giữ cửa khác đều thân thể nổ tung, máu tươi bay khắp bầu trời, một cỗ máu tanh tràn ra.
Tần Lập đã sớm thả ra khí tức bảo vệ Bộ Vân Yên, nếu không thì đừng nhìn Bộ Vân Yên là một võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, cũng sẽ không thể chống lại được khí thế lão đầu bếp phát ra ở trong trạng thái nổi điên.
Tần Lập khẽ than một tiếng. Kỳ thật trước khi tới đây, Tần Lập cũng đã nghĩ đến loại kết cục này, dường như không ai có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi nhà hậu đãi kẻ địch với mình có thể phồn thịnh. Nhất là nhà đế vương vô tình, chuyện nhổ có tận gốc thật quá thường thấy.
Nhưng mà thấy Chu Vô Phong bộ dạng rất tự tin, Tần Lập cũng sẽ không nhẫn tâm đả kích hắn. Hiện giờ xem ra, đúng như mình đã suy đoán, người cả một đại gia đình đều đã chết, chỉ còn lại một đôi cô nhi quá phụ, những người đã chết đều sẽ là tử vong bình thường hay sao? Điều này không cần hỏi, Tần Lập sẽ không tin, Chu Vô Phong cũng không tin. Nếu không, hắn cũng không thể nào nổi giận trực tiếp dùng khí thế hủy diệt bốn cấm quân kia.
Có chết hay không, đúng lúc này ở sâu trong đại viện Vương phủ này, truyền đến một trận quát mắng.
Một giọng nghe như phụ nữ trung niên, đang lớn tiếng quát mắng:
- Tiểu tiện nhân, ta đã nói với ngươi thế nào hả? Lúc không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy ta ngủ trưa, ngươi có nghe vào hay không?
Bốp!
Một tiếng tát tai thanh thúy, truyền vào tai mấy người.
Nếu đổi thành người thường, căn bản không nghe ra được bên trong Vương phủ nhà cao cửa rộng truyền ra âm thanh gì. Nhưng mà ba người là cảnh giới gì? Bộ Vân Yên kém cỏi nhất cũng là Lôi Kiếp đỉnh, hai người Tần Lập cùng lão đầu bếp đều là tuyệt thế đại năng cường đại.
- Không được đánh mẹ ta!
Một giọng trẻ con non nớt vang lên, giọng nói này nghe ra hết sức suy yếu.
- Tiểu nghiệt chủng, ngươi cho là ngươi còn có thể sống lâu được sao?
Giọng nói chói tai sắc nhọn kia lại vang lên.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, truyền tới tiếng một nữ tử trẻ tuổi kinh hô:
- Đồng nhi, Đồng nhi, con làm sao vậy, con đừng dọa mẹ, hu hu...Các ngươi không được đánh Đồng nhi, muốn đánh thì đánh ta đi.
- Tiểu tiện nhân còn dám mạnh miệng, tát ả cho ta!
Giọng nữ tử trung niên kia hống hách tới cực hạn.
Chỉ thấy sắc mặt lão đầu bếp, lúc này đã hoàn toàn tái mét. Trong khoảng khắc, trong cổ họng lão đầu bếp phát ra một tiếng rít gào như dã thú, thân hình biến mất tại chỗ.
Tần Lập ôm lấy Bộ Vân Yên, cũng theo sát phía sau.
Lão đầu bếp nháy mắt đi tới nơi xảy ra chuyện, nhìn thấy một màn làm hắn mắt muốn nứt ra. Một thiếu phụ rất trẻ tuổi đang té trên mặt đất, trên mặt rõ ràng một dấu tát, khóe miệng cũng tràn máu, gắt gao che chở cho một đứa bé trai bề ngoài chỉ mới bảy tám tuổi.
Đứa bé trai đầu gối bị trầy, đang chảy máu, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn ngập vẻ quật cường, ánh mắt ngậm lệ, nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Đứa bé còn an ủi khuyên mẹ đang bảo vệ mình:
- Mẹ, mẹ đừng sợ, cùng lắm thì chết. Ta là hậu đãi đế vương, làm sao lại sợ đám cẩu nô tài này.
- Tiểu súc sinh, nghiệt chủng ngươi tính là hậu đãi đế vương chó má gì. Ta xem hôm nay ngươi thật là chán sống rồi, hôm nay ta xem phải dạy ngươi một trận nên thân.
Một nữ tử trung niên vẻ mặt dữ tợn, hung dữ quát với bé trai này, hồn nhiên không thấy được trên đầu đã đứng một nam nhân trung niên nổi giận cùng cực.
Bốp!
Lão đầu bếp không sử dụng đến nguyên lực gì, cũng không phóng ra khí tức nào, chỉ một cái tát đơn thuần đánh lên trên mặt phụ nữ trung niên kia. Một cái tát đánh bay ra xa mấy thước, té lăn trên đất, mấy người đi theo phía sau phụ nữ trung niên này giống như hóa đá ngây ngốc ở đó, nhìn người vừa giáng xuống từ trên trời.
Lão đầu bếp toàn thân run run, nhìn đứa bé trai quật cường ở dưới đất, diện mạo gần như khắc ra từ một khuôn với nhi tử Chu Hải của mình.
Chu Vô Phong lệ già tung hoành, giọng run run nói:
- Đứa nhỏ, con đừng sợ, ta tới cứu con đây!
Đứa bé trai chớp chớp mắt, nhìn Chu Vô Phong, cũng bị Chu Vô Phong biểu hiện vừa nảy dọa hơi sợ. Tuy nhiên đứa bé này hết sức thông minh, nhìn thấy Chu Vô Phong đánh nữ ác nhân kia, vì vậy vùng vẫy, không để ý đầu gối chảy máu, rất lễ pháp hành lễ với Chu Vô Phong, giọng non nớt hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh là ai?