Ô Quận Vương nói tới đó, trong mắt bắn ra tia sáng thù hận:
- Thế thân...Hừ! Chỉ có con cháu hạch tâm gia tộc kia, mới có thể nắm giữ Nhất Thi Cửu Mệnh. Hắc, bị con chém đi một mạng, còn lại tám mạng. Ha ha, gặp lại nữa, tiếp tục chém! Chém đến cái thứ chín, sẽ là chân thân rồi!
- Lại có tới chín cái mạng?
Tần Lập không nhịn được mắng:
- Mẹ nó, mèo chín mạng hay sao?
Ô Quận Vương lại vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tần Lập, con nhất định phải cẩn thận hết mức, bị những người đó nhìn trúng, cũng không phải là chuyện tốt.
Nói rồi, Ô Quận Vương nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Vì sao bọn họ lại nhìn trúng con chứ? Truy tìm bí mật chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn? Muốn tìm lại bản đan phương? Hay là tìm về Ẩm Huyết Kiếm? Mấy thứ này, đáng giá để họ phái ra con cháu hạch tâm sao? Người ứng vận...Người ứng vận ta hiểu được rồi!
Ô Quận Vương nói ra, sắc mặt trở nên khó coi, cắn răng nói:
- Người kia đã tiến vào Đế vương thất trọng, nên muốn xông ra khỏi Giới này!
Tần Lập không quá rõ ràng nhìn Ô Quận Vương, Không biết lời ông ta nói có ý gì.
Ô Quận Vương bình ổn lại tâm trạng một chút, sau đó chậm rãi nói:
- Giới Thượng có Cửu Trọng Thiên bên trong Cửu Trọng Thiên lại có Thập Địa...Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Lập bổng nhớ tới, lúc ở Tây Vực, Thụ Thần Hoang cổ cũng từng nói những lời giống như vậy.
- Thập Địa, ở ngay trên cùng. Bên trên Thập Địa là Chí Cao Thiên, Chí Cao Thiên siêu việt Cửu Trọng Thiên, đột phá Chí Cao Thiên có thể ra khỏi Giới này. Nhưng ở trên Thập Địa lại có một tòa cổ trận, tòa cổ trận này không biết do ai xây lên, cũng không ai biết nó ở chỗ đó có tác dụng gì, có thể là vì ngăn cản người ở Giới này đi ra ngoài, ngăn cản người bên ngoài Giới tiến vào, nói chung, tòa đại trận kia có đại thần thông, không phải ai cũng có thể trấn áp được mắt trận giữa đại trận có thể làm cho đại trận ngừng vận hành chốc lát!
- Vị Bất Tử Chân Thần lão tổ gia tộc ta, lúc ở Đế vương lục trọng từng thăm dò cổ trận Thập Địa. Cũng chính lúc đó, lão tổ cho ra kết luận: nói rằng thời đại Hoang cổ vẫn lạc có thể quan hệ tới cường giả bên ngoài, bởi vì ngài ấy phát hiện cổ trận có dấu vết bị xông vào. Về sau, lão tổ tiến vào cổ trận dùng mười mấy kiện Đại Đế Thánh Binh, trấn áp mắt trận cổ trận trong thời gian ba hơi thở, thành công xông ra đại trận, trở thành Bất Tử Chân Thần, đột phá Chí Cao Thiên mà đi!
Ô Quận Vương chậm rãi nói, trong giọng nói không có ngữ khí hùng hồn khí phách, nhưng Tần Lập lại nghe ra được năm đó vị Bất Tử Chân Thần tổ tiên Ô gia cường hãn cỡ nào.
Đại Đế Thánh Binh, cái tên nghe đã làm người ta trong lòng run sợ, hắn lại dùng tới mười mấy kiện, không lẽ đều là cướp từ các Đại Đế khác?
Điều này Ô Quận Vương không nói, Tần Lập cũng không dò hỏi.
Ô Quận Vương nói rồi, ánh mắt có chút quái dị nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó nói:
- Nơi Thần Vực truyền lưu một lời tiên đoán xa xưa, nói rằng Vực Ngoại Vực Nội, Giới Thượng, Giới Hạ, bốn vùng đất này đều có chung một người ứng vận, giá trị còn cao hơn cả Thánh Binh Đại Đế! Có thể bù đáp lại mắt trận cô trận!
- Con mẹ nó!
Tần Lập thật sự không nhịn được mắng:
- Là kẻ nào thiếu đạo đức như thế, lưu lại cái loại tiên đoán này? Hơn nữa, bọn họ dựa vào cái gì xác định ta là người ứng vận cùng chung bốn vùng đất?
- Ha ha ha ha.
Ô Quận Vương cười thật bất lương:
- Có phải hay không, cũng phải thừ mới biết được.
Tần Lập vẻ mặt hết chỗ nói.
- Để cho ta nghĩ, hình như đại trận kia không bao nhiêu năm nữa, sẽ hoàn toàn sụp đổ tồi.
- Sụp đổ không phải rất tốt sao? Có thể trực tiếp đột phá Chí Cao Thiên?
- Đại trận sụp đổ rồi, Thập Địa sẽ không còn, Chí Cao Thiên...cũng không còn! Giới này, liền triệt để bị phong tỏa!
Khóe miệng Ô Quận Vương nổi lên một tia cười lạnh:
- Người kia nếu trở thành Đại Đế thất trọng, làm sao cam tâm bị nhốt ở Giới này!
- Đó cũng là lời tiên đoán xa xưa?
Tần Lập trợn trắng mắt nói.
- Không, chuyện này ngàn đúng vạn thật. Nếu con nhìn thấy đại trận kia, liền sẽ rõ ràng. Ngay bên ngoài đại trận, có khắc thần văn Hoang cổ, tới được cảnh giới nhất định, liền có thể tự động xem hiểu ý nghĩa trên đó.
Ô Quận Vương chậm rãi nói:
- Chẳng qua lúc đó thực lực con còn không được, muốn bù đắp mắt trận, kém cỏi nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Thánh Chủ mới dùng được. Cho nên, người kia sốt ruột phái ra một người truy sát con, cũng sẽ không chân chính cố ý muốn giết, sẽ thúc đẩy con, làm cho con điên cuồng tu luyện. Cho con động lực tu luyện đến khi con đạt tới cảnh giới Thánh Chủ nếu như không phong ấn bản thân, Giới Hạ sẽ sụp đổ. Cho nên, nếu không phong ấn bản thân, phải tiến vào nơi Thần Vực. Đến lúc đó, bên kia nhất định sẽ có biện pháp dẫn con vào nơi Thần Vực, sau đó bắt lấy bù vào trong mắt trận cổ trận kia.
Ô Quận Vương nói xong, hai mắt chợt ngưng, nói:
- Không tốt. Tần Lập, môn phái của con có thể sẽ gặp họa!
Tần Lập cũng cả kinh, nghĩ tới lời Ô Quận Vương vừa nói, sắc mặt Tần Lập nháy mắt liền tái mét. Nếu như đối phương thật sự muốn làm cho thực lực mình tăng lên thật nhanh, như vậy biện pháp tốt nhất chính cho mình tràn ngập động lực tăng lên thực lực.
Mà thù hận vừa lúc chính là nguồn suối động lực lớn nhất!
- Con phải lập tức hư không hoành độ trỡ về!
Tần Lập không chút do dự, trực tiếp nói.
- Ta cho bọn họ cùng theo con trở về! Ta đi Nam Cương Tây Vực cùng Bắc Vực một chuyến, tìm những người kia cho con. Nếu những người kia biết con tồn tại, vậy vi sư tiếp tục trốn ở đây cũng không có ý nghĩa. Giải quyết xong phiền phức này, chúng ta tiến vào nơi Thần Vực! Dù sao nơi Thần Vực cũng không phải hắn một nhà độc đại, giữa Thập Địa cũng sẽ luôn có chỗ cho chúng ta dung thân.
Tiếp đó lập tức gọi tới một đoàn đồ đệ của mình, kể cả đồ tử đồ tôn căn dặn bọn họ nghe theo mệnh lệnh Tần Lập, sau đó hư không hoành độ đi trước.
Những môn hạ Ô Quận Vương tuy rằng không rõ vì sao sư phụ đột nhiên hạ một mệnh lệnh như vậy, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, yên lặng đứng bên cạnh Tần Lập, chờ mệnh lệnh của hắn.
Nếu như bình thường, Tần Lập có thể còn sẽ khách sáo với những người này một phen, dù là mình có bối phận cực cao, nhưng những người này chưa chắc sẽ chấp nhận mình.
Nhưng hiện giờ đã không còn kịp nữa, Tần Lập liếc mắt đảo qua những người này, trầm giọng nói:
- Ta là Tần Lập, là đệ tử của lão sư. Hiện giờ ta có chuyện gấp, phải trở về Trung Châu, không có thời gian khách sáo với mọi người, cho nên trước tiên bỏ những lời nhàm chán sang một bên.
Tần Lập nói rồi, nhìn thoáng qua đoàn người có già có trẻ này, liền thấy đa số đều đang chăm chú lắng nghe. Hắn không biết, lúc hắn hấp thu khối Nguyên lúc trước, đạo vận phát ra làm cho mọi người được lợi. Hơn nữa hắn là truyền nhân y bát của Ô Quận Vương, dù là trong lòng số ít người có chút bất mãn, cũng tuyệt sẽ không biểu hiện ra vào lúc này.
Trừ khi chính Tần Lập quá khó khăn, không thể phục chúng, bằng không những người này thật sẽ không chủ động gây chuyện...
- Đi theo ta, có thể sẽ trải qua nguy hiểm, thậm chí có thể có nguy hiểm sinh mạng. Hơn nữa, ta không thể đảm bảo các ngươi đi theo ta sẽ như thế nào. Bởi vì, hiện tại ngay cả bản thân ta cũng không đảm bảo được. Nhưng có một điểm ta sẽ cố hết sức, bất cứ chuyện gì, chi cần có thể trợ giúp với các ngươi, ta sẽ không giấu diếm.
Tần Lập chậm rãi nói:
- Nếu có người không muốn đi theo ta, hiện giờ có thể rời đi. Ta sẽ giải thích cùng lão sư, miễn cho tương lai phát sinh xung đột, sẽ không có lợi cho ngươi nào. Nếu như mọi người không có ý kiến, vậy hiện giờ lập tức hư không hoành độ tới Đan Thành đô quốc Đại Chu, tiếp đón vài người, lập tức chạy về Trung Châu!
Sau khi Tần Lập nói xong, những người này đều trầm mặc, không ai rời đi, Tần Lập nhìn ra được, ánh mắt những người này nhìn mình, đa số đều mang theo vài phần tôn kính cùng sùng bái. Tuy rằng rất không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng Tần Lập vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Những người này tuy rằng là thành viên tổ chức do lão sư bồi dưỡng để báo thù, nhưng hiện giờ giao vào tay mình, vẫn còn có thể bảo trì được nội tâm bình tĩnh, đã nói lên trên phương diện tuyển chọn đệ tử, lão sư rất là tinh mắt.
Ngẫm lại cũng phải, trải qua gia tộc bị diệt, nếu như còn không có chút tâm cơ, vậy thì nên tìm cành cây cao tự treo cổ mình cho xong.
Không nhiều lời dư thừa, Tần Lập dẫn theo Nam Cung Tử Lăng cùng đoàn người Hô Diên Kiêu Dưởng hơn ba trăm người, trực tiếp hư không hoành độ tới Đan Thành đế đô Đại Chu.
Đột nhiên có đông đảo cường giả phủ xuống như thế, liền kinh động các lão tổ trong Đan Thành. Khi phát hiện là Tần Lập, các lão tổ trong lòng run sợ vỡ mật, còn tưởng rằng Tần Lập thay đổi chủ ý, muốn tiêu diệt quốc gia này. Bởi vì những người Tần Lập dẫn tới, mỗi một người đều sâu không thể lường!
Tần Lập không nhiều lời, uyển chuyển cự tuyệt Chu Vô Phong lưu hắn lại dự nghi thức tân hoàng đãng cơ, trực tiếp dẫn Bộ Vân Yên cùng Hạ Văn Vũ vương giả trẻ tuổi Đông Hoang, thập tứ hoàng tử Đại Hạ, lấy ra một khối trận bàn vô cùng lớn, hơn ba trăm người trực tiếp biến mất khỏi Đan Thành, hư không hoành độ mà đi.
Các lão tổ hoàng tộc Đại Chu triệt để thở ra một hơi, đồng thời trong lòng đều làm ra một quyết định: sau này, quyết không thể để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội lật đổ một chi Chu Vô Phong này nữa.
Nếu không, một mình Tần Lập cũng đã đủ tiêu diệt toàn Đông Hoang rồi!
Bộ Vân Yên không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, làm hồng nhan tri kỷ bên cạnh Tần Lập, Bộ Vân Yên hết sức rõ ràng, nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, Tần Lập sẽ tuyệt đối không gấp như vậy.
Khoảng cách giữa Đông Hoang với Trung Chầu hết sức xa xôi, ngay cả hư không hoành độ cũng phải dùng đến thời gian hai ngày. Đầu tiên là hư không hoành độ qua biển, sau đó lại một lần hư không hoành độ nữa mới đến nơi cực Tây. Một đoàn người, trực tiếp xuất hiện trên đại thảo nguyên.
Khoảng cách tới Viêm Hoàng Sơn còn hơn ba trăm dặm.
Những người này vừa xuất hiện, vừa lúc thấy được trên bầu trời Viêm Hoàng Sơn không gian vặn vẹo, kiếm khí tung hoành, đang xảy ra đại chiến!
Tần Lập trong mấy hô hấp liền tới bầu trời Viêm Hoàng Sơn, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Dừng tay cho ta!
Sau đó, từng bước từng bước đi tới.
Cơ Ngữ Yên, Thượng Quan Thi Vũ, Lãnh Dao, Triệu Thiên Thiên, Lệnh Hồ Phẫn nguyệt, Xà Xà, ba người bạch viên, Kim Điêu, Linh Ưng, Mặc Ưng, Tào Hồng, khí tức mọi người đều còn đó. Tần Lập thở ra một hơi, khóe mắt lơ đảng nhìn lướt qua một chỗ trên trời cao, tiếp đó trầm giọng nói:
- Người phương nào tới đánh Viêm Hoàng Sơn ta?
Bởi vì Tần Lập phát hiện những người tới đánh Viêm Hoàng Sơn, trang phục đều vô cùng quái dị, căn bản không phải là người môn phái mà mình nhận biết.
Người đối phương cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người, mà chiến đấu cùng bọn họ, lại chỉ có một!
Một tiểu cô nương má phấn mặt ngọc, mà Tần Lập thoạt nhìn rất quen mắt!