Chuyện này nếu truyền ra ở nơi Thần Vực, vậy nhất định sẽ gây ra một trận oanh động. Đến lúc đó, nhất định các Thánh Chủ nơi Thần Vực sẽ bỏ qua những lời không phải cảnh giới Đại Đế không thể vào, bọn họ sẽ điên cuồng tụ tập đi vào Tử Long cổ Khoáng.
Tiên tung đó!
Vết tích do tiên nhân trong truyền thuyết lưu lại, có thể sẽ là cổ kinh hoặc là tiên vận do vị tiên nhân kia lưu lại, ai không muốn tận mắt thấy một lần? Càng đừng nói bên trong Tử Long Cổ Khoáng còn có một lượng lớn Thần Nguyên, điều này không phải nghe nói, mà là sự thật.
Tuy rằng Tử Long cổ Khoáng ở trên lãnh địa bộ tộc Thú Vương, nhưng nếu chuyện này thật sự truyền ra, tất nhiên bộ tộc Thú Vương sẽ không thể ngăn cản những người đó tiến vào.
Linh Nhi tròng mắt chuyển lên chuyển xuống, chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Ô Quận Vương nói xong, khẽ than một tiếng, nửa đùa nửa thật nói với Tần Lập:
- Có điều nói tới Tử Long Cổ Khoáng kia, nếu như có một ngày con đạt tới cảnh giới Đại Đế, vậy cũng có thể dò xét một phen. Con cũng có thể giống như tổ tiên, phát hiện được chút đầu mối, thậm chí thấy được tiên tung, lĩnh ngộ tiên đạo. Nhưng ở trước Đại Đế, không cần nghĩ tới, tạm thời cứ quên sự tồn tại Tử Long cổ Khoáng kia đi đã.
Ánh mắt Tần Lập hơi lóe lên một chút, cười khẽ, không gật đầu. Nếu biết, vậy làm sao quên được? Tin rằng chính bản thân lão sư, không chừng cũng có dự định tiến vào Tử Long Cổ Khoáng thăm dò?
Mọi Ngươi còn nói chuyện một hồi, Ô Quận Vương cho gọi vương giả trẻ tuổi trẻ tuổi Bắc Vực, Tây Vực cùng Nam Cương do ông ta bồi dưỡng vào, để bọn họ nhận biết Tần Lập.
Vương giả trẻ tuổi Nam Cương là một nữ tử dung mạo cực đẹp, nhưng lạnh lùng như băng sương, xuất thân từ một đại tộc tu luyện Nam Cương. Nhưng thú vị là ở chỗ, chính đại gia tộc này cũng không biết một vương giả trẻ tuổi ẩn giấu ở trong gia tộc mình.
Tần Lập phát hiện lúc Ô Quận Vương giới thiệu vương giả trẻ tuổi nữ tính tên Ngọc Châu này, trong lời nói dường như có chút thổn thức, không khỏi âm thầm ác ý nghĩ: Nữ nhân này, không phải chính là hậu nhân lão sư ở Nam Cương chứ?
Nghĩ vậy, ánh mắt Tần Lập quét vài vòng trên mặt hai người Ô Quận Vương cùng Ngọc Châu, cũng không biết là ảo giác hay không, Tần Lập phát hiện hàng mi giữa hai người, dường như thật sự có chút tương tự.
Ô Quận Vương thấy ánh mắt cổ quái của Tần Lập, lại có chút khó hiểu. Bởi vì Tần Lập cũng không nói với Ô Quận Vương chuyện về Liêu Bình Dương, cho nên Ô Quận Vương vô thức cho rằng Tần Lập có ý với Ngọc Châu. Cũng không trách Ô Quận Vương lại nghĩ như vậy, bên người Tần Lập đông đảo hồng nhan, oanh oanh yến yến.
Thiếu niên tung hoành, lại trẻ tuổi anh tuấn thích mỹ sắc cũng không phải chuyện gì sai, chẳng qua Ô Quận Vương vẫn khẽ ho một tiếng:
- Được rồi! Tần Lập, hiện giờ ta giới thiệu cho con người này. Đây là vương giả trẻ tuổi Tây Vực, hắn gọi Kiền Kính, cũng không có danh tiếng gì ở Tây Vực, nhưng lại là nửa bước Thánh Chủ hàng thật giá thật.
- Kiền Kính?
Tần Lập miệng lẩm bẩm, trong lòng nghĩ: Cái tên thật kỳ quái.
Người trẻ tuổi tên Kiền Kính này sắc mặt trầm ổn, không có bất kỳ vẻ kiêu căng gì, bề ngoài cũng chỉ hai bốn hai lăm tuổi vẻ mặt còn mang theo vài phần non nớt chưa rút đi, dáng người cao to, diện mạo rất anh tuấn.
Hắn quay sang Tần Lập khom người:
- Ra mắt công tử!
Trước khi đến đây, Ô Quận Vương đã căn đặn bọn họ: Sau này, Tần Lập là chủ nhân các ngươi. Các ngươi trở thành người truy tùy hắn, là may mắn của các ngươi.
Mấy người này, đều là do Ô Quận Vương âm thầm bồi dưỡng ra, mặt trung thành, khẳng định không có vấn đề.
Đương nhiên nếu như không phải Tần Lập trấn áp Thanh Long Lão tổ gia tộc Thanh Long thần bí, vị cảnh giới Thánh Chủ đại viên mãn này bị trấn chết tươi, lại tiêu diệt gia tộc thần bí.
Sợ rằng mấy người này, cũng sẽ không dễ dàng phục Tần Lập. Mà khi Tần Lập thể hiện ra thực lực siêu cường, những người này mới không có suy nghĩ khác.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Ô Quận Vương giới thiệu cuối cùng, là một người cao to giống như dã nhân. Thân cao quá hai thước, vai u thịt bắp, mặt râu quai nón đầu đầy tóc dài, kết thành bím tóc lung tung.
Vừa mới nhìn, thật sự sẽ cho rằng là dã nhân. Nhưng thực tế, người tên Mạc Bắc này lại rất là trẻ tuổi, còn chưa tới ba mươi, là vương giả trẻ tuổi Bắc Vực.
Khác với mọi người, phía sau lưng Mạc Bắc đeo một cây lang nha bổng thật lớn dài đến hai thước, rất làm người ta chú ý. Lang nha bổng toàn thân đen nhánh, không biết chế tạo bằng chất liệu gì.
- Ra mắt công tử!
Bộ dạng Mạc Bắc nhìn như một đã nhân, nhưng nói chuyện lại không nghe ra được, thậm chí có một loại cảm giác mình đang đối diện với văn sĩ. Phối hợp với hình tượng của hắn, thật làm cho người ta có cảm giác quái dị.
Giới thiệu xong mấy người, mới trầm giọng nói:
- Các ngươi đều là những người trẻ tuổi có được thiên phú tuyệt hảo do ta dùng thời gian vô số năm mới tìm đến. Năm người các ngươi, chỉ cần đi tiếp, tương lai thành tựu Thần Vương cũng không phải nói chơi. Nhưng có một điểm, ta hy vọng các ngươi Nhớ kỷ: Từ giờ trở đi, chủ nhân các ngươi chỉ có một, đó chính là Tần Lập. Hắn muốn các ngươi làm cái gì, các ngươi làm cái đó, nếu như không...
Ô Quận Vương quét nhìn mấy người:
- Ta có thể sáng tạo các ngươi, cũng có thể hủy đi các ngươi. Đây là ta nói trước lời xấu nhất, các ngươi đừng không muốn nghe. Bảo các ngươi đi theo Tần Lập, sau này các ngươi sẽ rõ ràng, đây chính là tạo hóa lớn nhất suốt đời các ngươi.
Tần Lập cười khổ, không thể lên tiếng, thầm than: Sư phụ của ta ơi, đây là ngài tâng bốc ta hay là hạ thấp ta? Tiến vào nơi Thần Vực, ngay cả năng lực tự bảo vệ ta cũng không đảm bảo được, ta lấy cái gì đảm bảo bọn họ sẽ có được thành tựu lớn hơn nữa?
Tuy nhiên lời này Tần Lập không cách nào nói ra miệng được, chỉ có thể nhìn các vương giả trẻ tuổi năm đại lục này gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Các vị không phụ ta, ta tuyệt sẽ không phụ các vị!
- Nguyện nghe công tử sai phái!
Có thể tu luyện đến cảnh giới này, ngoại trừ thiên tư tuyệt hảo, khẳng định trí tuệ cũng cực cao. Các vương giả trẻ tuổi này đều rất rõ ràng lựa chọn của mình có ý nghĩa gì. Nhưng bọn họ là do Ô Quận Vương bồi dưỡng ra, không có Ô Quận Vương, sẽ không có bọn họ ngày hôm nay. Cho nên coi như là báo ân, bọn họ cũng sẽ đáp ứng.
Càng đừng nói, hôm nay uy danh Tần Lập đã truyền khắp thế giới.
Hô Diên Kiêu Dưởng hắc hắc cười nói với mấy người Ngọc Châu vừa nhận biết Tần Lập:
- Có phải là trong lòng ít nhiều có chút không tình nguyện hay không? Hắc, không bao lâu nữa, các ngươi sẽ biết quyết định của mình sáng suốt cỡ nào.
Ngọc Châu mặt không thay đổi, lạnh lùng liếc Hô Diên Kiêu Dưởng, không nói một lời.
Kiền Kính khóe miệng khẽ co giật, cũng không lên tiếng. Đối mặt Tần Lập, hắn sẽ cung kính, sẽ khách khí, nhưng đối mặt với vương giả trẻ tuổi như hắn, trong lòng hắn lại tràn ngập chiến ý.
Mạc Bắc hắc hắc ngây ngốc cười, lấy tay gãi gãi đầu tóc rối bù, cũng không nói gì.
Hô Diên Kiêu Dưởng có chút không nhịn được, hắn vốn muốn tâng bốc giúp Tần Lập, lại không ngờ tới mấy vương giả trẻ tuổi này đều có kiêu ngạo của mình, lại không bán mặt mũi cho hắn.
Trong lòng vừa nghĩ, Hô Diên Kiêu Dưởng trực tiếp tế ra cổ Chuông Hoang cổ, trong phòng lập tức tràn ngập khí tức Hoang cổ.
Ngọc Châu, Kiền Kính cùng Mạc Bắc, ánh mắt lập tức sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, tiếp đó lại lộ ra ánh mắt hâm mộ. Đều là vương giả trẻ tuổi, nửa bước Thánh Chủ làm sao không cảm nhận được đây là một món trọng bảo?
Ngay cả Ô Quận Vương đều phái giật mình, bởi vì thứ đồ này, chính ông ta cũng chưa thấy qua.
Hô Diên Kiêu Dưởng đắc ý yênh vang khoe khoang:
- Thế nào? Thứ tốt chứ? Hâm mộ không?
Nhìn bộ dạng Hô Diên Kiêu Dưởng nhảy tới nhảy lui, Hạ Văn Vũ quay đầu sang một
bên, ra vẻ ta không nhận biết hắn. Các nàng Thượng Quan Thi Vũ không nhịn được che miệng cười trộm.
Mạc Bắc giống như dã nhân lại nói rất thật:
- Hâm mộ thì ngươi có thể cho ta không?
- Đương nhiên không được.
Hô Diên Kiêu Dưởng mắt trợn ngược, thầm mắng cái tên này không ngốc chút nào, lại còn coi người ta là kẻ ngu nữa.
- Vậy không hâm mộ đâu.
Anh chàng dã nhân này vẻ mặt tiếc nuổi, nói một câu làm cho Hô Diên Kiêu Dưởng rất phiền muộn.
Ô Quận Vương nhìn sang Tần Lập hỏi:
- Đây là con lấy được?
Tần Lập gật đầu cười nói:
- Bảo vật gia tộc Thanh Long, xem ra bọn họ từng tìm được di tích Hoang cổ. Chỗ Văn Vũ cũng có một thanh bảo kiếm đại thần Hoang cổ từng dùng...
Tần Lập vừa nói, Hạ Văn Vũ há miệng, một thanh kiếm nhỏ xanh lục dài một tấc xuất hiện trước mặt mọi người. Thân kiếm nho nhỏ tán ra sát ý lạnh thấu xương, làm cho nhiệt độ trong phòng hạ thấp xuống.
Ba người Ngọc Châu cùng Kiền Kính, Mạc Bắc một lần nữa ngây ngốc, không ngờ tới hai vương giả trẻ tuổi đến từ Đông Hoang thực lực xấp xỉ bọn họ, lại đều có một món trọng bảo.
Nếu như không có nó, nếu giữa năm người luận bàn, hắn là sẽ đánh ngang nhau. Nhưng nếu tính thêm hai kiện bảo vật này...ba người bọn họ, cũng không phải đối thủ của hai người.
Có thể nhìn ra, hai người này cực kỳ thán phục Tần Lập. Lẽ nào...hai kiện chí bảo này, đều là do Tần Lập cho bọn họ?
Ô Quận Vương gật đầụ nói:
- Thời đại Hoang cổ, Giới Hạ cùng là nơi cực mạnh ở Giới này. Đáng tiếc, sau này thiên đạo thay đổi, ngay cả cảnh giới Thánh chủ cũng không thể đánh ra toàn lực ở Giới Hạ nữa.
Tần Lập nhớ tới bảo tháp màu đen của Thanh Long Lão Tổ, trong lòng run sợ, gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc đó đánh một trận với Thanh Long Lão Tổ, thiếu chút nữa tạo thành tổn thương khó có thể phục hồi với thế giới này. Đáng tiếc kiện bảo bối trong tay Thanh Long Lão Tổ.
Ba người Ngọc Châu cùng Kiền Kính Mạc Bắc đem ánh mắt có chút dại ra rời khỏi cổ Chung Hoang cổ cùng thanh kiếm màu xanh lục, nhìn về phía Tần Lập giống như xem một con quái vật.
Ở sâu trong nội tâm, bọn họ đều là vương giả trẻ tuổi ngạo mạn cứng đầu, cho đến giờ mới tính là chân chính phục rồi.
Tru giết Thánh Chủ!
Điều này ở trong lòng bọn họ, đó là một chuyện không dám tưởng tượng. Nhưng chẳng những người ta làm được, còn lấy được hai món bảo bối từ trận doanh đối phương, mà ngay cả bọn họ cũng phải đỏ mắt hâm mộ.
Khuôn mặt lạnh như sương của Ngọc Châu nhìn thoáng qua các nàng Thượng Quan Thi Vũ, trong lòng thở dài một tiếng. Thẳng đến lúc này, ở trong lòng nàng mới chính thức thừa nhận địa vị chủ nhân Tần Lập.
Bởi vì bất kỳ người nào cũng nghĩ, có thứ tốt khẳng định phái cho ngươi thân cận nhất bên mình, đây là lẽ thường lòng người.
Nhưng Tần Lập lại không, hắn đua bảo vật tốt nhất, cho ngươi thích hợp nhất.
Chỉ riêng lòng dạ này, cũng đủ nói rõ đây là một người có thể làm chuyện lớn, có thể dẫn đắt bọn họ đi lên trình tự càng cao hơn.
Lúc Ô Quận Vương dẫn bọn họ tới, cũng đã tùng nói:
- Ta chỉ có thể cho các ngươi tiến vào cảnh giới Thánh Chủ. Còn hắn lại có thể dẫn các ngươi đi xa hơn...