DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Tần Lập tiện tay vẽ ra một đạo kiếm khí dài, chém rách không gian, trực tiếp chém lên trên bàn tay lớn kia, xẻ nó ra làm hai đoạn. Kiếm khí không suy yếu, tiếp tục chém về phía vị nửa bước Thánh Chủ Lương gia, làm cho hắn hoảng sợ lui ra sau, nháy mắt rời khỏi bầu trời thành HS!

Bảo kiếm tràn ngập lãnh quang bên này, cũng chém tới trước mặt Tần Lập, Tần Lập quét nhìn sang, thấy một được tia cười lạnh trên khóe miệng vị nửa bước Thánh Chủ Từ gia.

Tần Lập nhàn nhạt hừ một tiếng, vươn tay trái, trực tiếp chụp lên trên bảo kiếm đối phương tế ra!

- Trời ạ! Hắn điên rồi sao? Dám dùng tay không chụp lấy bảo kiếm của đối phương!

- Đó là bảo vật bản mạng đó, hắn dám dùng tay không chụp lấy, lễ nào tin tưởng vào cơ thể mình như vậy?

- Tần Lập này thật là sâu không thể lường mà!

- Ha ha! Lần này náo nhiệt rồi, xem hai gia tộc Bắc Vực làm sao xong chuyện này!

Người vây xem đều bàn tán, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào Tần Lập không chóp một cái.

- Nhãi ranh, muốn chết!

Vị nửa bước Thánh Chủ Từ gia kia khóe miệng ẩn vẻ cười lạnh, hừ lạnh một tiếng. Thanh bảo kiếm đầy Lãnh quang kia một lần nữa tuôn ra quang mang chói mắt, chém về phía cánh tay trái Tần Lập vươn ra!

Bốp!

Tần Lập hung hăng vỗ một chưởng lên trên bảo kiếm, phát ra một tiếng giòn tan, giống như đánh lên trên mặt người, lại khiến cho thân thể rất nhiều người không khỏi run lên!

Tiếp đó, bàn tay Tần Lập khép lại, trực tiếp nắm lấy thanh kiếm này trong lòng bàn tay!

Ngay lúc Tần Lập vỗ một chưởng lên thân kiếm, vị nửa bước Thánh Chủ Từ gia bên kia liền phun ra một ngụm máu, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tần Lập. Hắn không dám tin nổi, thân thể người thanh niên này lại mạnh mẽ như thế!

Tần Lập chụp lấy bảo kiếm, lưỡi kiếm sắc bén không tạo ra được một chút tổn thương với hắn. Ngón cái Tần Lập đặt trên thân kiếm, thoáng dùng sức một chút.

Rắc!

Một tiếng giòn thanh thúy, nhưng lại giống như một cái búa tạ hung hăng đánh vào trong lòng vị nửa bước Thánh Chủ Từ gia, chủ nhân thanh bảo kiếm kia! Bảo kiếm do hắn dùng nguyên thân bản mạng nuôi dưỡng, lại bị Tần Lập trực tiếp bẻ gãy!

Một ngụm máu đỏ tươi lại phun ra từ miệng hắn, vị nửa bước Thánh Chủ liền bị nội thương nghiêm trọng, căn bản không cách nào tiếp tục chiến đấu được!

Tần Lập chỉ phất tay đối phó hai người nửa bước Thánh Chủ thực lực siêu cường, một người bị bức lui, một người trọng thương. Thực lực như thế, ngạo nghễ vạn vật, độc bộ thiên hạ!

Triệt để trấn trụ người Lương gia cùng Từ gia, gần như mọi người đều cảm giác được có một hơi lạnh mọc lên sau lưng bọn họ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh!

- Nhớ kỷ, mặc kệ kẻ nào, còn dám không để ý sống chết của ngươi thường mà đánh nhau ở nơi này, ta sẽ tự tay chém giết!

Tần Lập giọng bình thản, nhưng mang theo đó là sát khí vô tận, lướt nhìn người Lương gia cùng Từ gia, nói:

- Còn không nhanh cút đi!

Người hai nhà đều cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng không ai đám nhảy ra đối nghịch với Tần Lập lúc này, Chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn Tần Lập, sau đó từ từ thối lui.

Lời Tần Lập nói truyền khắp toàn thành HS, bình dân bách tính thành HS mau mắn sống sót thấy là Tần Lập đã đến, đều phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Bởi vì Tần Lập chẳng những cứu bọn họ, còn luôn là truyền kỳ toàn thành HS!

Tất cả cư dân thành HS, đều lấy hắn làm kiêu ngạo!

Tần khoát tay với bên dưới, sau đó truyển lời nói khắp thành HS:

- Ta là Tần Lập, ta chuẩn bị mở ra Thần Miếu! Người muốn xem, đi theo ta!

Oanh!

Những lời Tần Lập nói giống như một ngọn núi lửa bỗng nhiên phun trào, đốt cháy toàn thành HS. Ngay lúc này, có không biết bao nhiêu người lăng không bay lên.

Dù là vừa rồi chiến đấu kích liệt như vậy, những người này cũng không đi ra, càng không tham dự. Nhưng Tần Lập vừa nói những lời này, tất cả bọn họ đều xuất hiện!

Tần Lập rất rõ ràng, dù là mình không nói mấy câu này, chỗ Thần Miếu cũng sẽ không thiếu đi mấy người. Mà tuy rằng vừa rồi mình đã dùng thủ đoạn máu tươi trấn áp người hai gia tộc Bắc Vực này, nhưng rất khó đảm bảo những võ giả kia sẽ không tiếp tục làm hại thành HS. Biện pháp tốt nhất, chính là làm bọn họ rời khỏi thành HS như vậy thì thành HS mới khôi phục lại bình tĩnh ngày thường.

Tần Lập nói xong, cũng không xuống dưới chào hỏi A Hổ, bởi vì A Hổ còn phải trấn an các gia đình thành HS bị tổn thất. Hiện giờ danh vọng A Hổ ở thành HS như mặt trời giữa trưa, rất nhiều chuyện cần hắn đứng ra mới trấn giữ được.

Tần Lập cấp tốc bay về phía Thần Miếu bên kia, mấy người Nam Cung Tử Lăng theo ở sau, ở đằng sau, là một đoàn mấy ngàn người, tất cả đều lăng không phi hành, tràng diện cực kỳ đồ sộ. Trong đó, cũng bao gồm người đại tộc Lương gia cùng Từ gia Bắc Vực vừa lui xuống.

Đến giờ bọn họ mới biết được, tên sát thần như ma đầu kia lại chính là Tần Lập, nhân vật mấu chốt mở ra Thần Miếu, có rất nhiều truyền thuyết về Tần Lập, nhưng Bắc Vực cách Trung Châu quá xa xôi, rất nhiều người Nam Cương cùng Bắc Vực hiểu rất ít về Tần Lập.

Đi đến đây, nghe được các truyền thuyết về Tần Lập, đa số cũng cho là nói quá truyền sai. Là tuyệt đỉnh đại năng, đối với một người trẻ tuổi không đến bốn mươi tuổi mà nói, đã là thành tựu rất giỏi rồi, làm sao có thể đến thực lực Thánh Chủ?

Chẳng qua sau hôm nay, sợ rằng không có người nào dám nghĩ như vậy nữa. Lúc Tần Lập chém giết đại năng Lương gia cùng Từ gia, loại hời hợt này, tất cả nửa bước Thánh Chủ đã theo không kịp!

Nhưng hai nhà đại tộc Bắc Vực này, cũng vì thế mà hận Tần Lập, quyết định sau này có cơ hội, nhất định phải trả thù này.

Bọn họ nghĩ như thế nào, Tần Lập căn bản không quan tâm, cũng không thèm để ý. Không đến cảnh giới nửa bước Thánh Chủ xuyên qua Tinh Môn sẽ bị trọng lực bóp méo khủng bố kia trực tiếp xé thành bụi bặm vũ trụ!

Không sợ chết, thì cứ đi theo mình vào trong đó!

Tần Lập một lần nữa nhìn thấy Thần Miếu chọc thủng chín tầng trời trong lòng không tránh khỏi có chút thổn thức. Từ khi Thần Miếu hiện thế, mình từng bước từng bước đi tới hôm nay, vẫn đều cố gắng giãy khỏi bàn tay nắm chặt số mệnh mình. Nhưng vận mệnh của hắn, dường như đã bị định trước từ khi sinh ra được, căn bản không thể nào thay đổi!

Ở nơi Thần Miếu, đã tụ tập không dưới mấy vạn người từ rất lâu!

Nhìn từ xa xa, biển người đông nghịt!

Có thể thấy lần này Tần Lập muốn mở ra cánh cửa Thần Miếu, gây ra oanh động mãnh liệt cỡ nào!

Mấy vạn người này, cũng không có bao nhiêu người thực lực yếu, kém cỏi nhất cũng là cảnh giới Phá Toái Hư Không. Nguyên nhân rất đơn giản, đa số những người này đều là đến từ Đông Hoang, Nam Cương. Tây Vực cùng Bắc Vực. Nếu như không tới cảnh giới Phá Toái Hư Không, vậy thì căn bản không thể tiến hành hư không hoành độ.

Nhìn thấy rất nhiều người đang tới, lúc đầu những người này còn tưởng rằng lại có mấy đại thế lực cùng nhau kéo tới. Nhưng thấy dẫn đầu là một người trẻ tuổi, lại dẫn theo bốn nam hai nữ, trực tiếp bay về phía cánh cửa Thần Miếu!

Mặc dù trước cửa Thần Miếu vây quanh chừng mấy vạn người, nhưng trong phạm vi một trăm năm mươi thước từ cánh cửa Thần Miếu, lại giống như một vùng cấm, rất là trống trải không có một người nào!

Cũng không phải là không ai muốn đến gần đó, mà là theo người ngày càng đông, Thần Miếu cũng dân tản mát ra một cổ áp lực khủng bố. Tới bây giờ, coi như nửa bước Thánh Chủ, muốn tới gần phạm vi một trăm năm mươi thước cũng đã cực kỳ khó khăn.

Quả nhiên Tần Lập vừa tới gần biên giới một trăm năm mươi thước kia, liền cảm giác được một cổ áp lực khủng bố ập thắng vào mặt. Quay đầu lại, nói với mấy người Nam Cung Tử Lăng:

- Các ngươi chờ ở đây!

Tần Lập nói rồi, bước lên bậc thang đi tới Thần Miếu. Mỗi một bước, loại áp lực khủng bố này sẽ tăng gấp đôi, tới lúc còn lại năm mươi thước, Tần Lập đã phái tuôn ra oai lực Thánh Chủ mới có thể đối kháng áp lực khủng bố do Thần Miếu sinh ra.Nguồn: http://truyenfull.vn

Thần Miếu này tuyệt đối vô cùng cùng thần kỳ, áp lực khổng lồ như vậy, trong thiên địa xung quanh nó lại không sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào, giống như nó đã trấn áp hoàn toàn một vùng thiên địa này!

Tới mười thước cuối cùng, Tần Lập phải hoàn toàn phóng ra khí tức Thánh Chủ của mình, khó khăn lắm mới đứng vững trước cổ áp lực này, trong lòng không khỏi kinh ngạc khó hiểu. Lần trước lúc Thần Miếu hiện thế, tuy rằng cũng có áp lực, nhưng không có áp lực nặng khủng bố như bây giờ, làm sao lúc này lại trở nên khác thường như vậy chứ?

Tần Lập nghĩ mãi không hiểu được, đi từng bước tới trước cửa Thần Miếu, sau đó nhìn hoa văn thần bí trên Thần Miếu lộ ra thê lương viễn cổ, trong lòng bỗng nhiên có cảm ứng. Bản thân Tần Lập cũng đã đột phá Thánh Chủ nhị trọng, lúc hắn đột phá thì Ô Quận Vương còn nói qua: Tần Lập có thể chống lại Thánh Chủ nhị trọng.

Nhưng trên thực tế, cũng vẫn còn xem thường thực lực chân chính của Tần Lập. Dù là Thánh Chủ đại viên mãn, cũng chưa chắc là đối thủ của Tần Lập.

Lúc đó, Thanh Long Lão tổ không phải Thánh Chủ đỉnh cấp tam trọng hay sao? Còn không phải bị tiểu thế giới của Tần Lập trực tiếp trấn áp đến mức thần hình câu diệt!

Còn chịu đựng trọng áp từ Thần Miếu đi đến đây, sau đó nhìn hoa văn thần bí trên cánh cửa Thần Miếu, Tần Lập cảm giác lý giải về đạo của mình, đột nhiên sâu sắc hơn vài phần!

Mơ hồ, lại có dấu hiệu muốn đột phá đến tam trọng, trở thành Thánh Chủ đỉnh cấp!

Tần Lập cả kinh, đây thật không phải chuyện đùa. Thần Miếu này rốt cuộc là do người nào xây dựng, từ xưa đến nay vẫn là một bí ân rất lớn, không ai có đáp án.

Lẽ nào, Thần Miếu này thật sự do tiên nhân xây lên, cũng lưu lai môt tia tiên vân trên đó?

Tần Lập tĩnh lặng đứng đó, cảm ngộ một tia đạo vận rõ ràng này. Gần như mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập gánh áp lực khủng bố kia, đi đến trước cửa Thần Miếu, sau đó trơ mắt nhìn thân hình hắn chợt sáng chợt tối. Rõ ràng đứng ở đó, nhưng giống như bước đi giữa chiều không gian, làm người ta không cảm nhận được hắn đang tồn tại!

- Người này, thật không phải người phàm mà!

Một vị lão tiền bối trong đám đông cảm khái nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi