DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Bộ tộc Thú Vương, ngoại trừ Thú Vương ra còn có Thập Đại Trưởng lão. Thập Đại Trưởng Lão này đều là hạng người thực lực mạnh mẽ kinh nghiệm già dặn, trong đó Lục truớng lão là hậu duệ Thôn Thiên Ma Thú.

Truyền thuyết ở thời đại Hoang cổ, Thôn Thiên Ma Thú là một loại thần thú Hoang cổ, lấy trời làm thức ăn cắn nuốt thiên đạo pháp tắc, không được các loại thần thú Hoang cổ khác dung thứ, rơi vào giết chóc hủy diệt.

Đến sau này, Thôn Thiên Ma Thú biến mất khỏi thế giới, nhưng hậu duệ của chúng vẫn tồn tại được. Hậu duệ Thôn Thiên Ma Thú mất đi năng lực cắn nuốt bầu trời, nhưng các phương diện khác lại cực kỳ mạnh mẽ.

Lục trưởng lão bộ tộc Thú Vương, tuy rằng chỉ có thực lực Thánh Chủ giai đoạn thứ ba, nhưng chống lại Thần Vương vượt qua một đại cảnh giới, vẫn có sức chiến một trận!

Bởi vậy, người này cực kỳ kiêu ngạo khó thuần phục!

Hôm nay võ giả Giới Hạ phi thăng, bởi vì Thú Vương sợ Lục trưởng lão gây ra chuyện cố ý không cho hắn đi theo. Xem những gì xảy ra hôm nay, nếu Lục trưởng lão thật sự đi theo, xem chừng nhất định xảy ra sự cố.

Cho nên, khi Thú Vương phái người đi mời Lục trưởng lão, đảm nhiệm người trung gian làm thông gia với Tần Lập. Lục trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vẻ cười lạnh dữ tợn khinh thường, cái gì cũng không nói, trực tiếp bước đi.

Lúc tâm phúc của Thú Vương hồi báo lại với ông ta, Linh Nhi có chút lo lắng nhìn sang phụ thân. Thú Vương lại khoát khoát tay cười:

- Cứ yên tâm đi, tuy rằng tính tình Lục trưởng lão táo bạo, nhưng không ngốc, ngài ấy biết nên làm như thế nào!

Linh Nhi khẽ than một tiếng, cũng chỉ có thể chờ đợi tin tức bên kia.

Lúc này Tần Lập đang ở trong phòng, vừa rồi áp lực do cường giả Vương tộc Tam Địa tạo ra, mấy người Nam Cung Tử Lăng cũng bị thương có nặng có nhẹ.

Tần Lập lấy ra đan dược, chia cho bọn họ, sau đó mọi người ở trong phòng bàn tính dự định tiếp theo.

Lúc này, ở bên ngoài có người cầu kiến, nói là Lục trưởng lão bộ tộc Thú Vương muốn gặp Tần Lập.

Tần Lập nao nao, hắn không nhận biết Lục trưởng lão bộ tộc Thú Vương, cũng không rõ đối phương muốn gặp hắn vì chuyện gì. Tuy nhiên dù sao hiện giờ cũng ở trên địa bàn của ngươi ta, không gặp thì không tốt. Tần Lập nghĩ vậy, đứng lên nói với mấy người Nam Cung Tử Lăng:

- Các ngươi tạm thời an tâm dưỡng thương, ta đi xem thử.

Lúc Tần Lập đi tới phòng khách, nhìn thấy một người trung niên thân hình cao lớn, diện mạo dữ tợn đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt không kiên nhẫn.

- Người chính là Tần Lập?

Nhìn thấy Tần Lập, người trung niên này trực tiếp đứng lên, vẻ mặt không tốt nhìn Tần Lập, nói:

- Ta là Lục trưởng lão bộ tộc Thú Vương!

Tần Lập gật đầu, khó hiểu nhìn người này, không biết người trước mắt lại có địch ý với mình từ chỗ nào.

- Nghe nói ngươi muốn lấy tiểu công chúa bộ tộc Thú Vương chúng ta?

Lục trưởng lão nghiêng đầu, liếc nhìn Tần Lập, vẻ mặt khinh thường nói:

- Cũng không tự xem ngươi có thân phận địa vị gì, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Hiện giờ ta nói rõ ràng cho ngươi, điều đó không thể nào!

Tần Lập nhìn Lục trưởng lão như xem kẻ ngốc, thầm mắng chẳng lẽ đầu óc người này có vấn đề hay sao? Vừa lên tới liền nói thế này thế nọ, cái gì lấy tiểu công chúa nhà các ngươi, lúc nào ta muốn lấy nàng?

- À, vậy thì không lấy đi.

Tần Lập vẻ mặt bình tĩnh, không có chút phẫn nộ, cũng không phải là Tần Lập cảm thấy phái dựa vào người ta, mà là cảm thấy vị Lục trưởng lão này đầu óc có bệnh.

- Ngươi...

Lục trưởng lão bị tức giận muốn bốc khói, hắn đã chuẩn bị một bụng lời trả đũa, bị Tần Lập nói một câu "vậy thì không lấy đi" làm cho cái gì cũng không nói nên lời, vốn hắn còn muốn chọc giận Tần Lập, ra sức đánh đau cái tên đáng chết này một trận. Nhưng đối phương như thế rõ ràng là hoàn toàn không coi mình ra chuyện gì, đừng nói phẫn nộ, trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn kia, ngay cả một chút biểu tình cũng thiếu thốn...

Chẳng qua, dù sao Lục trưởng lão cũng là Lục trưởng lão, ánh mắt xoay chuyển, tiếp đó cả giận nói:

- Lớn mật! Ngươi nói không lấy là không lấy? Hừ, công chúa bộ tộc Thú Vương ta, thân phận địa vị vô cùng tôn quý, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta còn có mặt mũi gì...

Đến lúc này Tần Lập đã hoàn toàn rõ ràng, vị này không phải tới đây nói chuyện căn bản là tới gây chuyện mà. Vì vậy cười nói:

- Các người vốn cũng không có mặt mũi gì mà? Trước đó Linh Nhi cũng bị gả tới Vương tộc Tam Địa, sao không thấy ngươi có phản ứng dữ dội gì cả. Ha ha, hay là bây giờ cảm thấy mình có bản lĩnh rồi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Tiểu tử, Ngươi dám cười nhạo ta? Ngươi tính là thứ gì, ngươi có thể so sánh với Vương tộc Tam Địa hay sao?

Lục trưởng lão chỉ vào Tần Lập nổi giận đùng đùng nói.

- Ta nào có cười nhạo ngươi chứ, Vương tộc Tam Địa...Ha ha, quả thật là lợi hại, có thể làm các ngươi muốn tận tay đưa Linh Nhi ra cầu thân các ngươi thật có mặt mũi mà!

Tần Lập cười khẩy nói.

- Tiểu tử miệng lưỡi sắc nhọn, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi một chút, cho ngươi biết cái gì gọi là lợi hại!

Lục trưởng lão rống lớn:

- Ngươi có dám đi ra ngoài đấu với ta một trận hay không?

Tần Lập thở dài một tiếng, nhìn Lục trưởng lão hỏi:

- Trước đây ta từng đắc tội Ngươi?

Lục trưởng lão mặt già đỏ lên, lắc đầu như trống, nói:

- Không có, lão tử ta nhìn ngươi không vừa mắt!

- À, là thế sao.

Tần Lập cười cười ý vị sâu xa, ánh mắt lại như lơ đãng đảo qua bàn tay Lục trưởng lão. Tới bây giờ, dù là không có căn cứ, Tần Lập cũng đại loại đoán được vị Lục trưởng lão trước mắt đây là người nào rồi.

Bởi vì Lục trưởng lão cứ luôn vô thức ẩn giấu cánh tay phải ra sau lưng, Tần Lập muốn không đoán được cũng khó.

- Tay ngươi tốt rồi chứ?

Tần Lập đột nhiên hỏi.

- Sớm tốt...

Lục trưởng lão nói được một nửa liền phát giác không đúng, vừa ngẩng đầu, lại thấy Tần Lập đang cười nhìn mình, liền thẹn quá thành giận nói:

- Tiểu tử nhân loại dây dưa lề mề, có dám đánh cùng ta một trận hay không. Nếu không dám, thì quỳ xuống dập đầu chịu thua, lão tử vui vẻ thì tha cho ngươi một đường.

- Ôi! Được rồi, ngươi đã muốn chịu nhục lần nữa, vậy thành toàn cho ngươi là được.

Tần Lập vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dậy:

- Ngươi dẫn đường!

Vương giả trẻ tuổi nhân loại mới phi thăng, muốn luận võ với Lục trưởng lão. Tin tức này không biết làm sao, lại giống như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp toàn Thú Vương Cốc.

Các đại nhân vật có thân phận ở Thú Vương Cốc, tất cả đều nhanh chóng chạy tới diễn võ trường, trên mặt mỗi người đều rất hưng phấn. Hôm nay cũng không có bao nhiêu người bộ tộc Thú Vương có mặt ở hiện trường, cho nên các đại nhân vật bộ tộc Thú Vương đều chỉ nghe nói về toàn bộ quá trình. Cũng hết sức hiếu kỳ đối với cường giả nhân loại Tần Lập trẻ tuổi này, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là dạng người nào, có thể làm cường giả tám Thánh địa khác đều thối lui.

Linh Nhi cùng Thú Vương đã sớm tới đây, ngồi trong bao sương. Các đại nhân vật khác cũng tiến vào sương phòng, bên trong đây đủ các loại điểm tâm hoa quả, ngược lại giống như đang xem một trận đại hội.

- Nhị ca, huynh nói lão Lục cùng Tần Lập kia, ai sẽ thắng?

Tam trưởng lão Thú Vương Cốc hỏi Nhị trưởng lão bên cạnh.

- Điều này...thật là khó nói. Lẽ ra Tần Lập vừa mới phi thăng từ Giới Hạ, dù thực lực có mạnh đi nữa, cũng không thể mạnh hơn lão Lục được. Nhưng các ngươi cũng đã nghe nói chuyện ngày hôm nay, nửa bước Thần Vương cũng bị hắn một kiếm chém đi một cánh tay đó! Đấy là nửa bước Thần Vương, không phải là nửa bước Thánh Chủ! kiếm Kỳ người này, thiên hạ vô song!

Nhị trưởng lão vẻ mặt tán thưởng nói.

Tứ trưởng lão ở cạnh cũng khen ngợi:

- Đúng thế, ta nghe nói đại vương muốn đem công chúa Linh Nhi gả cho Tần Lập. Ta cảm thấy đây là một chuyện tốt, Vương tộc Tam Địa lòng lang dạ thú, Linh Nhi gả cho bọn hắn, ta nghĩ cuối cùng Tương lai đại vương sẽ hối hận.

Ngũ trưởng lão lắc đầu, nói:

- Ta không nghĩ thế, tuy rằng ta cũng không tán thành Linh Nhi gả cho Vương tộc Tam Địa, nhưng Tần Lập này chính là người Thông Thiên Đại Đế đang quan tâm. Hơn nữa, xem ra Thông Thiên Đại Đế cũng không đánh chủ ý tốt gì lên người hắn, bị Thông Thiên Đại Đế nhìn chằm chằm, ở nơi Thần Vực sẽ rất khó đứng vững! Linh Nhi theo hắn, không chừng sẽ liên lụy toàn bộ tộc Thú Vương chúng ta!

- Đại ca, huynh nói sao?

Ngũ trưởng lão nói rồi, chuyển ánh mắt về phía một lão già vẫn nhắm mắt dưỡng thần. Đại trưởng lão bộ tộc Thú Vương, địa vị quyền lực gần với Thú Vương, cũng là một cường giả cảnh giới Thần Vương.

Đại trưởng lão mở mắt, nhàn nhạt nói:

- Liên lụy chúng ta? Dù là không ai liên lụy, hiện giờ chúng ta sống qua ngày tốt lành hay sao? Ta thích tiểu tử Tần Lập này, ừ, cứ thế đi!

Đại trưởng lão ít lời nhiều ý, liền nhắm mắt lại, không nói một lời.

Mấy người khác nhìn nhau, Tam trưởng lão lẩm bẩm:

- Nói cũng phải, hơn nữa nơi Thần Vực lớn như vậy, coi như là Thông Thiên Đại Đế muốn hoàn toàn nắm giữ hành tung một người, cũng không phải chuyện gì dễ dàng!

- Hắc, lão Lục cùng Tần Lập tới rồi!

Tứ trưởng lão hưng phấn hô, ngay Lập tức, mọi người liền yên tĩnh.

Những nhân vật cao tầng bộ tộc Thú Vương ở Thú Vương Cốc, hầu như tất cả đều đi tới diễn võ trường, rất nhiều ánh mắt đồng thời rơi trên người Tần Lập.

Tần Lập cũng cảm ứng được có rất nhiều dao động mạnh mẽ đang quét tới quét lui trên người hắn. Tần Lập cũng không thèm để ý. Đừng nói mấy người bọn họ, dù là Thú Vương cường giả cảnh giới Thần Vương tứ trọng, muốn nhìn thấu hắn cũng gần như không thể nào!

Lục trưởng lão tiến vào giữa sân phát giác bên trong sương phòng bốn phương tám hướng đều là khí tức quen thuộc, lập tức cảm giác mình bị đại vương đùa giởn. Bởi vì rõ ràng bọn họ đã tới nửa ngày, hiển nhiên là dự liệu được nhất định mình sẽ tỷ thí với Tần Lập.

Có điều Lục trưởng lão cũng không để ý, xem thì xem, lát nữa xem ta đánh ngã Tần Lập, các ngươi sẽ phải ngậm miệng lại!

- Tiểu tử, nói đi, muốn đánh thế nào?

Lục trưởng lão cười lạnh nhìn Tần Lập:

- Đấu lực hay là đấu kỹ?

Hả? Thú tộc cũng chia ra kiểu này? Tần Lập có chút buồn cười nhìn Lục trưởng lão:

- Ngươi xem rồi làm đi!

- Đấu lực chính là ngươi đánh ta một cái, ta đánh Người một cái. Lực lượng ai lớn thì thắng, ai không chịu nổi trước là thua!

Lục trưởng lão nói:

- Đấu Kỹ, thì là ngươi và ta không dùng bất cứ năng lượng cùng pháp tắc gì, thuần túy dùng cường độ thân thể cùng kỹ xảo chiêu thức chiến đấu, bởi vì diễn võ trường này không chịu nổi chúng ta dày vò, Tần Lập, ngươi là khách, ngươi chọn trước đi!

- Ta tùy tiện.

Tần Lập vẫn không làm lựa chọn. Trên thực tế, Tần Lập thật sự không để ý điều này.

Lục trưởng lão bĩu môi trong lòng thầm nghĩ:

- Không dám lựa chọn, vừa nhìn là biết biểu hiện chột dạ rồi!

Vì vậy còn giả vờ hào phóng nói:

- Hừ! ngươi là nhân loại, trên lực lượng tự nhiên không bằng hậu duệ thần thú chúng ta. Đấu lực với ngươi, là ta khi dễ ngươi. Chúng ta đấu kỹ đi!

Lục trưởng lão vừa nói ra lời này, trên khán đài xung quanh diễn võ trường vang lên một trận kêu to, Linh Nhi ở trong sương phòng xì một tiếng, khẽ giọng mắng:

- Lục thúc thật là không biết xấu hổ, vậy mà thúc ấy còn nói ra được. Kỹ xảo chiến đấu của thúc ấy, là mạnh mẽ nhất cả bộ tộc Thú Vương mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi