DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Năm xưa Tần Lập rời khỏi nơi Thần Vực, nói là rời đi. Kỳ thật coi như là trốn chạy!

Hắn không có thực lực đối đầu với Thông Thiên Đại Đế, còn kém quá xa!

Không thể đối đầu chính diện, hắn có thể làm được, chỉ là rời đi!

Nhưng không ngờ tới, thủ đoạn Thông Thiên Đại Đế lại sắc bén như vậy. Sau khi phát hiện sự uy hiếp của Tần Lập, lại phát động lực lượng toàn bộ Thần Vực, công kích Giới Hạ.

Tuy rằng trận chiến tranh đó Tần Lập đã thắng, nhưng là thắng thảm!

Trận chiến ấy, Tần Lập tổn thất lão sư Hô Diên Bác của mình, tổn thất Hoàng Kim Cung, bản thân hắn càng thiếu chút rơi vào trọn kiếp không quay người lại được. Người sống chỉ cần một hơi, chỉ cần Thông Thiên Đại Đế còn ở trong đại Giới này, như vậy Tần Lập sẽ không buông tha nguyện vọng đánh bại hắn!

Thượng Quan Thi Vũ, Cơ Ngữ Yên, Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên, Lãnh Dao, Lệnh Hồ Phẫn nguyệt, Vĩnh Xuân Thượng Nhân, Xà Xà, Linh Nhi, Diệp Tử Kỳ, Bạch Trung Tuyết, Nam Cung Tử Lăng, Tân Tuyết, mười ba thể tư của Tần Lập.

Ngọc Châu, Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Kiền Kính, Mạc Bắc, năm người truy tùy theo Tần Lập.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phong Tử Ngạc, Trường Mi Lão Nhân, Mạc Thanh Sơn, Diệt Tuyệt Thượng Nhân, Ngao Thương Hải, năm Thần Vương nhất trọng đỉnh hỗ trợ, cộng thêm Tần Lập, nhiều hai mươi bốn người chuẩn bị xuất phát!

Lão vượn Bạch Trung Sơn, Bạch Trung Hỏa, Kim Điêu, Linh Ưng, Mặc Ưng, Mặc Ly, Mặc Thuận, Tử Huyên, Tử Tiêu, Lãnh Hồi, Tào Hồng, Tiểu Hắc, Thải Hồng, Tây Qua, Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Băng, cùng với Tần Hàn Nguyệt cùng Tân Văn Hiên phụ mẫu Tần Lập. Những người này hoặc là Địa Tiên, hoặc là cảnh giới Thánh Chủ bao gồm cả những người mới gia nhập môn phái Viêm Hoàng về sau, tất cả đều nhìn hai mươi bốn người mở ra Tinh Không Cổ Lộ.

Tần Lập quay đầu lại, nhìn mọi người, khoát tay, nói:

- Ta ở Giới Thượng, đánh hạ một mảnh lãnh thổ thật lớn, chờ mọi người!

Trong lòng Tần Hàn Nguyệt ôm Tần Tử Ngọc, tiểu Tử Ngọc hai mắt mở to, ngọng nghịu hô:

- Phụ thân mẫu thân, các ngươi nhất định phải nhanh trở về thăm cục cưng nha!

Thượng Quan Thi Vũ không nhịn được rơi nước mắt, quay mặt đi, chúng nữ cũng không khỏi vành mắt đỏ hồng.

- Tử Ngọc, nhớ kỷ, con là nam nhân! Phụ thân tin tưởng con, nhất định có thể trở thành cường giả!

Tần Lập trầm giọng nói.

- Phụ thân, ngài yên tâm, con nhất định sẽ trở thành cường giả!

Tần Tử Ngọc lớn tiếng đáp.

- Đi!

Tần Lập vung tay lên. Tinh Môn mở rộng, hai mươi bốn người trực tiếp vào Tinh Không Cổ Lộ, một quầng sáng lóe lên, Tinh Không cổ Lộ đã biến mất.

Lúc này, Tần Tử Ngọc mới oa một tiếng khóc ra:

- Bà nội, có phải là ba ba mụ mụ không cần cháu phải không?

Tần Hàn Nguyệt lau khóe mắt, cố gượng cười nói:

- Không đâum chờ cục cưng trưởng thành, là có thể đi tìm ba ba mụ mụ rồi!

Mấy người Bạch Trung Sơn trong lòng đều âm thầm thề: nhất định phải liều mạng tu luyện tranh thủ sớm ngày đột phá đến cảnh giới Thần Vương!

Tần Lập để cho bọn họ không ít Thần Nguyên, tin rằng qua mấy trăm năm nữa, bọn họ nhất định có thể đạt tới cảnh giới càng cao hơn!

Một chỗ truyền tống trận ở Nhất Địa, hào quang bùng lên, Tần Lập mang theo hai mươi ba người xuất hiện ở chỗ này.

Đột nhiên nhảy ra một đám người, dọa sợ đám thủ vệ truyền tống trận Nhất Địa. Vừa định muốn phát ra tiếng cảnh báo, Phong Tử Ngạc trực tiếp hiện ra bản thể, là một con giao long khổng lồ, còn giữ lại hình thái cá sấu, há to cái miệng máu, trực tiếp nuốt trọn đám thủ vệ này!

Ngao Thương Hải bên kia cũng vung tay lên, lực lượng ngũ hành thủy dâng trào, trực tiếp đập mấy thủ vệ khác thành cặn bã!

Tần Lập đạp bước chân trên mặt đất Nhất Địa, trầm giọng nói:

- Tạ rốt cuộc đã trở về!

Linh Nhi tử khi bước trên mặt đất này, đã bắt đầu rơi lệ. Thời gian năm mươi năm, kỳ thật không ngắn nhưng như vậy cũng không thể giảm bớt nửa phần nỗi đau trong lòng Linh Nhi.

Phụ thân của nàng, vô số tộc nhân của nàng, ở trên mảnh đất này bị liên quân Vương tộc Tam Địa cùng Vương tộc Nhị Địa điên cuồng chém giết, có thể nói, toàn bộ Nhất Địa thầm đây máu tươi của Thú tộc.

Trong lòng Linh Nhi, ao có thể không hận?

- Đi Thú Thần Thành!

Linh Nhi khóc một hồi, lau khô nước mắt, vành mắt đỏ hồng nói.

Sau khi Vương tộc Tam Địa cùng Vương tộc Nhị Địa chia cắt Nhất Địa, cũng không xây dựng thế lực ở Thú Vương Cốc. Bởi vì toàn bộ Thú Vương Cốc, lúc Thú Vương tử bạo đã bị san thành đất bằng!

Rất nhiều kho báu, cũng theo Thú Vương tử bạo hóa thành hư ảo. Cho nên, Vương tộc Nhị Địa Tam Địa liền thiết lập tổng bộ của bọn họ ở Thú Thần Thành phồn hoa nhất Nhất Địa.

Những điều này, đều là sau khi Diệp Tử Kỳ gả tới mang theo tin tức cho bọn họ.

Thú tộc Nhất Địa từ sau khi thảm bại, liền triệt để rơi xuống thành phụ thuộc Vương tộc Nhị Địa Tam Địa.

Vốn ở Nhất Địa, rất nhiều loại thịt linh thú tuyệt đối không cho phép ăn, nhưng Thú Thần Thành hiện giờ, ở trong những tửu lâu xa hoa, lại công khai bày bảng hiệu, rất nhiều loại thịt linh thú là món ăn chiêu bài của bọn họ.

Còn có rất nhiều linh thú bị mua bán trở thành nô lệ, trở thành nô bộc của Vương tộc Nhị Địa Tam Địa!

Toàn bộ Thú tộc, sinh tồn vô cùng khó khăn.

Nhóm hơn hai mươi người Tần Lập đi vào Thú Thần Thành, đầu tiên thấy được là ở trên cửa thành, treo một chiếc đầu hổ cực lớn.

Xem ra đã rất nhiều ngày, chiếc đầu hồ đã bị phơi khô, nhưng đôi mắt hổ vẫn đang mở to, nhìn phía xa xăm, dường như đang nói về niềm đau thương vô tận.

- Đáng chết!

Linh Nhi vừa nhìn thấy đầu con hổ lớn kia bị treo trên lầu cửa thành Thú Thần Thành, lập tức sắp rơi vào cuồng bạo.

Chẳng những là Linh Nhi, Xà Xà, Bạch Trung Tuyết, Lệnh Hồ Phi Nguyệt, Phong Tử Ngạc cùng Ngao Thưởng Hải, mấy người xuất thần thú tộc đều đỏ cả mắt. Thú tộc không phải không thể bị giết, nhưng sau khi bị giết còn bị phơi thây như thế, hơn nữa đây vốn là địa bàn thuộc về Thú tộc, đây không phải là nhục nhã, mà là khiêu khích trắng trợn!

Khiêu khích thần kinh tất cả Thú tộc!

Giết một dọa trăm?

Muốn chấn nhiếp tất cả Thú tộc?

Đoàn người Tần Lập cũng không che giấu thân phận chẳng qua sau năm mươi năm, còn có ai lại nhớ rõ Tần Lập từng gây náo động nơi Thần Vực năm đó? Ngay cả trận đại chiến năm đó, sau khi truyền tới nơi Thần Vực, cũng bị các Vương tộc dùng vô số lý do che giấu đi.

Cho nên, thủ vệ cửa thành cũng không nhận ra Tần Lập, đột nhiên thấy một đoàn mỹ nữ oanh oanh yến yến đi tới, ánh mắt nhìn thẳng ra.

Thú Thần Thành khổng lồ, từ khi Nhất Địa bị Vương tộc Nhị Địa Tam Địa chiếm lĩnh, nhân loại nơi này càng trở nên đông hơn, mỹ nữ bọn họ cũng thấy qua, hơn nữa thấy rất nhiều.

Nhưng tràng diện có nhiều mỹ nữ tuyệt sắc như thế tụ một chỗ, chủng tinh phùng nguyệt vây quanh một nam thanh niên, đúng là rất hiếm thấy.

Sợ rằng chỉ có hai vị đại vương tử Nhị Địa Tam Địa được phong đến nơi đây, mới phô trương như thế này?

Chẳng qua hai vị đại vương tử kia, thủ vệ gác cửa thành đều nhận biết. Đoàn người tới đây hôm nay, rất là lạ mặt, hơn nữa mấy người trong số đó nhìn cái đầu hổ lớn treo trên lầu thành, nghiến răng nghiến lợi, còn tưởng là bọn họ có thù oán với con hổ to kia nữa chứ.

Ở Thú Thần Thành này bình thường sẽ không ngăn cản người qua lại, nhưng phía thủ vệ cửa thành tiềm thức cảm thấy những người này khôngbình thường. Vì vậy liền cản lại, nói:

- Các vị, xin chờ một lát, chúng ta cần phải đãng ký...

Xà Xà đang trong phẫn nộ cực độ, liếc nhìn tên thủ vệ này, âm lãnh nói:

- Mắt chó ngươi mù hay sao! Cút ngay!

Thú Thần Thành tổng cộng có bổn cửa thành, toàn bộ tòa thành lớn cũng chỉ Vương tộc Nhị Địa Tam Địa một chia thành hai. Cửa thành bên này, vừa vặn thuộc sỡ hữu của Vương tộc Tam Địa.

- Ngươi nói cái gì?

Thủ vệ cửa thành thường ngày ở tít trên cao., lập tức nổi giận. Nếu không phải người nói là một nữ nhân cực xinh đẹp, hắn sẽ lập tức đập một chưởng tới:

- Ta chính là bàng chi Vương tộc Tam Địa, ngươi dám nói chuyện với ta như thế...

Mặc kệ đoàn người trước mắt này từ đâu tới, nhưng ít ra sẽ không phải Vương tộc Tam Địa. Dù bọn họ có là Vương tộc Nhị Địa, thủ vệ cũng căn bản không sợ bọn họ!

Đừng nhìn hắn chỉ là một thủ vệ cửa thành nho nhỏ, nhưng cửa thành này không phải ai cũng giữ được! Thân là một bàng chi Vương tộc Tam Địa, trong nhà hắn mất rất nhiều sức, mới đưa hắn là một võ giả chỉ có cảnh giới cảnh giới Lôi Kiếp tới đây làm một thủ vệ cửa thành.

Thường ngày, thương đoàn qua lại nơi này ai không phải cúi đầu khom lưng với hắn, sau đó thành thành thật thật hiếu kính chút tiền? về phần Thú tộc...Thú tộc không có nhân quyền!

Thủ vệ càng nghĩ càng giận, nhướng mày chỉ tay về phía chiếc đầu hồ cực lớn ở trên cao, cười lạnh nói:

- Thấy không, Thú tộc kia chính là bởi nói năng vô lễ, mới bị chém giết! Tuy rằng các ngươi là nhân loại, nhưng hiện giờ ta hoài nghi các ngươi có liên hệ với Thú tộc! Đứng yên ở đó, chờ xử lý sau, bây giờ...

Cửa thành rộng lớn, hiển nhiên không chỉ có một mình hắn thủ vệ. Lập tức có mười mấy người xúm tới, trong ánh mắt nhìn về phía đoàn nữ quyến phía sau lưng Tần Lập, đều lộ ra một cỗ dục vọng.

Không ít đang ra vào cửa thành vây xem náo nhiệt ở một bên, đồng thời thổn thức không thôi.

- Ôi! Cần gì phải đắc tội bọn họ chứ, cho chút tiền không phải xong rồi sao! Bâygiờ hay rồi, còn muốn chạy cũng không chạy được.

- Đúng thế, Thú Thần Thành này tới giờ ai dám trắng trợn đắc tội Vương tộc Nhị Địa cùng Tam Địa? Đúng là chán sống mà.

- Đáng tiếc con hổ lớn kia, nghe nói còn là một thú tu cảnh giới Thánh Chủ đó. Kết quả bởi vì tranh cãi mấy câu, trực tiếp bị giết không nói, đầu còn bị treo ở đó, chịu mưa xối gió thổi. Nghe nói có cường giả Hổ tộc can thiệp với đại vương tử Nhị Địa mấy ngày, cũng không thể mang chiếc đầu hổ kia về.

- Những người này xem ra cũng không giống người thường, không chừng là Vương tộc Thánh địa khác thì sao?

- Ai mà biết, dù sao ở Nhất Địa này, chính là do người Nhị Địa cùng Tam Địa định đoạt!

Mọi người vây quanh đều bàn tán, Linh Nhi nhìn thoáng qua Tần Lập, thấy Tần Lập khẽ gật đầu, vì vậy tiến lên, lạnh lùng nhìn thủ vệ cửa thành này:

- Ngươi không cần hoài nghi, mở to mắt chó của ngươi nhìn cho rõ. Lão nương chính là Thú tộc!

Nói rồi, trực tiếp vung tay lên.

Bốp!

Một cái tát vừa to vừa giòn, hung hăng đánh lên mặt tên thủ vệ cửa thành kia. Vị thủ vệ cửa thành cảnh giới Lôi Kiếp này, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, trực tiếp bị hung hăng tát bay, thân thể ầm ầm đụng lên trên vách tường cửa thành.

Rắc rắc!

Một trận xương cốt vỡ vụn vang lên, ngửa cổ ra, đôi mắt tràn ngập sợ hãi cũng khủng hoảng nhìn Linh Nhi, muốn nói lời gì, nhưng không nói ra một lời nào, đầu nghiêng qua, tắt thở bỏ mình!

Mọi người vây quanh phát ra một tiếng thét kinh hãi, lập tức bỏ chạy tứ tán. Trời ạ, đoàn người này thật là đáng sợ, dám ở giữa ban ngày đánh chết thủ vệ cửa thành. Đừng có kéo quan hệ tới bọn họ, đến lúc đó chết cũng không biết chết thế nào...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi