DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Như vậy, Bất Tử Chân Thần gia tộc Thần Vương khi xưa, hắn phá Giới phi thăng là chuyện như thế nào?

Lúc này, phía chân trời cực xa đột nhiên truyền tới một giọng nữ nhu hòa:

- Tiểu tử kia, đánh đủ rồi chưa, ngươi thật muốn đánh tan cả nơi Thần Vực này hay sao?

Chân trời xa xôi, một chiếc xe lóe lên ánh vàng chói mắt, do tám con Kỳ Lân xanh lục kéo đi, một trận tiên nhạc êm dịu vang lên, chiếc xe từ xa đến gần, nhìn như chầm chậm, thực tế đã nhanh tới mức tận cùng, thoáng cái đã tới!

Nếu như tên lùn xanh Thứ Long Ngạn cùng đoàn người Tần Lập trở về, nhất định sẽ nhanh chóng bỏ trốn, Tiên Thi! Lại gặp Tiên Thi!

Mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng đã thấy qua cỗ xe lóe lên ánh vàng này, thấy vậy không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ nhìn chăm chăm chiếc xe kia, lẩm bẩm:

- Trời ạ, Tiên Thi, làm sao nó tới đây được, lại còn nói chuyện? Không phải nó...chỉ có thể hoạt động ở Tử Long Cổ Khoáng thôi sao?

- Tiểu tử kia, nói xấu sau lưng người ta là không tốt nha.

Giọng nữ nhu hòa kia lại vang lên.

Mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng hai mặt nhìn nhau, không ngờ thì thầm nhỏ như vậy, đối phương cũng có thể nghe được.

Tần Lập cũng hết sức cảnh giác, lần trước lúc gặp Tiên Thi, hắn cảm giác bên trong chiếc xe vàng kim kia ẩn chứa một cỗ khí tức nguy hiểm. Lần này gặp lại, cổ khí tức nguy hiểm kia lại biến mất không thấy.

Nói cách khác, lần này đối phương cố ý thu liễm khí tức của mình.

Hơn nữa, Tần Lập cũng không tùy tiện gọi ra hai chữ Tiên Thi này, Thi, Đại Bỉểu đã chết, đối phương lại mở miệng nói chuyện tùy tiện gọi hai chữ này, rõ ràng là một loại không tôn trọng.

Cho nên, Tần Lập áp dụng sách lược im lặng xem diễn biến, hắn muốn nhìn xem tồn tại siêu nhiên ở bên trong Tử Long Cổ Khoáng, đi đến đây là vì chuyện gì.

Tám con Kỳ Lân xanh lục đi đến chỗ cách đoàn người Tần Lập mấy chục thước, vững vàng dừng lại. mang theo một cỗ uy áp mơ hồ. Những người ở đây, đều có một loại cảm giác: uy áp trên tám con Kỳ Lân xanh lục kia, một khi bộc phát ra, như thế sẽ đáng sợ như núi lửa phun trào!

Chiếc xe vàng kim lóe ra hào quang, như một mặt trời cỡ nhỏ, bên trong lại truyền ra tiếng nói nhu hòa:

- Tần Lập, ngươi không cần phải lo lắng, ta tới đây không phải vì tìm ngươi gây sự. Ta là tới giúp ngươi.

- Giúp ta?

Tần Lập có chút không hiểu được, trước đừng nói mình có cần sự trợ giúp hay không, hắn căn bản không nhận biết đối phương mà!

- Đúng vậy, giúp ngươi.

Tiếng nói nhu hòa rất khẳng định, nói:

- Ngươi không cho rằng chính ngươi có chút lỗ mãng hay sao? Hay là ngươi cảm thấy Lâm Thông Thiên kia tự giữ thân phận địa vị rất cao, sẽ không tùy tiện ra tay với ngươi?

Tiếng nói ngừng một chút, nói tiếp:

- Nếu như nghĩ như thế, vậy thì ngươi sai rồi. Cho đến giờ Lâm Thông Thiên không phải là kẻ chờ người khác đánh tới cửa, mới có thể phản kích lại. Một lần trước, năm mươi năm trước là các ngươi trốn đủ nhanh, nếu không thì các ngươi tuyệt đối không thoát khỏi tay hắn. Hắn theo sát sau đó, phái Liên quân Thần Vực đánh Giới Hạ, không phải đã nói rõ hắn có loại thói quen này hay sao? So với loại uy hiếp như ngươi, hắn thà rằng buông tha cơ hội phá Giới phi thăng, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Ta biết, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn!

Tần Lập nhàn nhạt nói.

- Ồ? Ha ha ha ha! Tần Lập, cái tên tiểu tử ngươi thật là có tự tin. Ngươi có biết rằng, bằng vào cảnh giới của ngươi hôm nay, muốn chiến thắng Thông Thiên Đại Đế thì rõ ràng là người si nói mộng! Cảnh giới Đế vương, nhiều chia làm bảy trọng, mỗi một trọng đều cách nhau rất xa. Lâm Thông Thiên đã là Đế vương thất trọng đỉnh, còn ngươi tối đa cũng chỉ là tam trọng thôi? Thật sự chống lại hắn, ngươi không hề có bất cứ cơ hội gì!

- Ngươi là ai? Vì sao phải giúp ta?

Ánh mắt Tần Lập hơi lóe lên, nhìn chiếc xe vàng kim trước mắt.

- Ta là ai? Hì hì, thời đại siêu cổ có người gọi là Tiểu Tiên Tử, về sau thế giới siêu cổ tan vỡ, ta cũng ngủ say. Khi ta tỉnh lại lần nữa, mọi người gọi ta là Tiên Hậu, ngươi cũng gọi Tiên Hậu là được, về phần vì sao giúp ngươi, điều này...

Tiếng nói nhu hòa kia như có chút khó xử, hơi dừng một lát, sau đó nói:

- Nói cho đơn giản, Bất Tử Chân Thần lão tổ gia tộc Thần Vương năm xưa, ở thời đại của hắn, được xưng là...Tiên Vương! Hiện giờ, ngươi hiểu rồi chứ?

- Cái gì?

Ngọc Châu bên cạnh Tần Lập, vẻ mặt kinh dị hô lên, đôi mắt vốn bình tĩnh tràn ngập không thể tin nổi. Nữ nhân trước mắt cho rằng là Tiên Thi, lại cùng gia tộc Thần Vương có sâu xa như thế? Vậy thì vì sao, gia tộc Thần Vương còn bị diệt?

- Tiểu cô nương, cô rất kỳ quái, phải không?

Tiên Hậu khẽ thở dài, tiếng thở dài này bao hàm tang thương cùng tịch mịch vô tận:

- Ta cảm giác được, trong thân thể cô chảy huyết mạch gia tộc Thần Vương. Đúng thế, ta, chính là...Lão tổ mẫu gia tộc Thần Vương, Tần Lập, bây giờ ngươi đã rõ, vì sao ta phái giúp ngươi rồi chứ?

Trời ạ!

Mọi người đều bị nữ nhân này nói dọa ngây ngốc. Dựa theo khí tràng của nữ nhân này, nàng hoàn toàn không cần phải nói dối gạt người. Nhưng chân tướng sự thật, làm cho người ta cảm giác không thể tin nổi.

- Năm đó, lão tổ Bất Tử Chân Thần gia tộc Thần Vương Ô Trường Thiên còn là thiếu niên, thực lực chỉ có cảnh giới Địa Tiên, lại to gan lớn mật xông vào Tử Long cổ Khoáng tìm kiếm bảo vật. Đụng phải một cổ thi Hoàng Giả lưu lại từ thời đại siêu cổ, thiếu chút nữa bị Cổ Thi Hoàng Giả kia chém giết, vừa vặn ta gặp được, cứu hắn ra. Sau đó, ta theo hắn đi Cửu Địa...

Từ những lời Tiên Hậu sâu kín kể lại, đoàn người Tần Lập rốt cuộc hiểu được gia tộc Thần Vương năm xưa làm sao quật khởi được.

Làm một người thời đại siêu cổ, có được đại thần thông, thực lực Tiên Hậu hùng mạnh tự nhiên không cần nghi ngờ. Lúc thời đại siêu cổ tan vỡ, Tiên Hậu phong ấn chính mình, rơi vào ngủ say. Sau vô số năm, Tiên Hậu tỉnh lại, một thân thực lực cũng không còn được một phần mười trước kia. Đây, là cái giá phải trả cho việc tự phong ấn chính mình, Mặc dù là thế, thực lực Tiên Hậu ở nơi Thần Vực này vẫn đứng trên đỉnh cao!

Nàng cùng lão tổ Bất Tử Chân Thần gia tộc Thần Vương Ô Trường Thiên yêu nhau, Tiên Hậu lấy ra toàn bộ bảo vật của mình, đem một Ô gia vốn bình thường vô cùng, mạnh mẽ chế tạo thành một gia tộc Thần Vương huy hoàng hùng mạnh.

Cũng đem Ô Trường Thiên lão tổ gia tộc Thần Vương, đẩy lên cảnh giới Đế vương đỉnh.

Nhưng mà, lúc này giữa hai người lại sinh ra vết rách!

Tiên Hậu trải qua trận biến đổi kinh thế thời đại siêu cổ, cho rằng chỉ cần có thể sống, sinh hoạt ở thế giới này, chính là hạnh phúc lớn nhất. Nhưng mà, Ô Trường Thiên lúc đó đang lúc ý chí hăng hái, ngạo nghễ thiên hạ, lại không cho là như vậy. Hắn cảm thấy, người sống một đời, phải có điều truy cầu.

Cho nên, Ô Trường Thiên kiên trì muốn thông qua truyền tống trận Thập Địa, phá Giới ra ngoài. Một khi có thể phá vỡ Giới này, như vậy thực lực của hắn nhất định có thể cao hơn một bước, thành tựu Bất Tử Chân Thần.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nhưng Tiên Hậu lại rõ ràng, thần thú thời đại siêu cổ, thậm chí là nhân loại thời đại siêu cổ, cảnh giới Bất Tử Chân Thần cũng không tính là một cảnh giới khủng bố cỡ nào.

Hơn nữa, Bất Tử Chân Thần cũng không có khả năng đạt đến bất tử chân chính!

Đặc biệt lúc đó gia tộc Thần Vương đã đạt đến một đỉnh cao, nếu như Ô Trường Thiên vừa đi, gia tộc Thần Vương khẳng định thịnh cực mà suy.

Hai người khắc khẩu rất nhiều năm, đến cuối cùng ai cũng không thuyết phục được ai. Ô Trường Thiên trực tiếp dùng rất nhiều di bảo siêu cổ, lại thêm một chiếc Thiên Vương Lệnh do Tiên Hậu đưa cho hắn, mở ra truyền tống trận Thập Địa, phá Giới phi thăng, thành tựu Bất Tử Chẩn Thần.

Tiên Hậu thương tâm, rời khỏi gia tộc Thần Vương, trở về Tử Long cổ Khoáng.

Hai nhân vật đỉnh phong gia tộc Thần Vương, như thế biến mất, để cho Lâm Thông Thiên một cơ hội lớn lao. Lâm Thông Thiên trộm được thân vật, thu gom đại số mệnh thiên hạ, thành tựu cảnh giới Đế vương, hủy diệt gia tộc Thần Vương.

Lúc Tiên Hậu biết chuyện này, gia tộc Thần Vương đã bị diệt sạch. Người yêu Tiên Hậu đi xa gia tộc bị diệt, lúc đó từng muốn trực tiếp tiêu diệt Lâm Thông Thiên. Chẳng qua suy tính ra gia tộc Thần Vương còn tồn tại hậu nhân, liền đè nén chuyện này xuống, muốn chờ hậu nhân gia tộc Thần Vương đi tìm Lâm Thông Thiên báo thù. Bởi vì đã không có Thiên Vương Lệnh siêu cổ, Lâm Thông Thiên căn bản không cách nào giống như Ô Trường Thiên năm xưa, phá Giới phi thăng!

Lúc này Tiên Hậu mở cửa xe, hiện ra dung mạo phương hoa tuyệt đại, xuất hiện trước mắt mọi người, ánh mắt nhu hòa nhìn Ngọc Châu cùng đoàn người Tần Lập:

- Hiện giờ, các ngươi hẳn đã rõ ràng, vì sao lúc các ngươi đi vào Tử Long Cổ Khoáng chưa từng gặp phải nguy hiểm gì rồi chứ? Trừ các ngươi ra, bất cứ kẻ nào tiến vào Tử Long Cổ Khoáng có thể sống được rồi đi, đều tính là may mắn. Không có ai có thể tới nơi đó, mang đi dù chỉ một mảnh lá cây!

Lúc này Ngọc Châu lệ rơi đầy mặt, đứng giữa trời cao quỳ xuống, nức nở nói:

- Ngài thật là lão tổ mẫu sao? Ngọc Châu bái kiến lão tổ mẫu!

Tiên Hậu như một tiên nữ bước lên một bước, không thấy nàng có động tác gì, đã tới trước người Ngọc Châu, ôn nhu nói:

- Đứng lên đi, đứa nhỏ, con là hậu nhân gia tộc Thần Vương, ta sẽ làm cho con trở nên càng mạnh hơn!

Tiên Hậu nói rồi, nhìn thoáng qua Tần Lập, mở miệng nói:

- Đứa nhỏ của ngươi cùng Ngọc Châu, phải đặt nó họ Ô. được không? Tần Lập. đây là chuyện duy nhất ta cầu ngươi!

- Ấv...Tiên Hậu, ta...Ta cùng Ngọc Châu...

Tần Lập muốn nói Ngọc Châu không phải nữ nhân của mình.

Lại bị Tiên Hậu cắt lời:

- Ta làm chủ, gả nàng cho ngươi. Lẽ nào ngươi cho rằng, hậu nhân gia tộc Thần Vương ta không xứng với ngươi sao?

Giọng nói Tiên Hậu vẫn nhu hòa như trước, nghe rất êm dịu, không mang theo một tia khói lửa, nhưng Tần Lập lại cảm nhận một tia áp lực lớn lao từ trong đó.

Tính tình Tần Lập trước giờ thà gãy chứ không cong, vừa định từ chối, bỗng nhiên thấy từ trong ánh mắt Tiên Hậu một tia cầu xin, trong lòng Tần Lập mềm nhũn. Đây...cũng là một nữ nhân đáng thương mà!

Từ thời đại siêu cổ sống tới ngày nay, cuối cùng đã sống bao nhiêu năm? Không ai biết, nhưng đời này nàng đã trải qua rất nhiều gập gềnh. Nhất là người yêu đi xa. Không biết tung tích, gia tộc bị diệt, lại phải ẩn nhẫn không phát, một mình cô độc ở trong Tử Long cổ Khoáng, chỉ làm bạn với những cổ thi Hoàng Giả. Đúng thật là, rất không dễ dàng.

Tần Lập nhìn thoáng qua Ngọc Châu, thầm nghĩ nếu nàng từ chối, Tiên Hậu hẳn sẽ không phản đối được? Nào không ngờ tới. Tần Lập gặp phải, lại là đôi mắt xấu hổ ẩn ẩn đưa tình của Ngọc Châu...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi