Tần Hàn Nguyệt mặt đầy sương lạnh, vẻ mặt kiên quyết đứng thẳng trên mặt đất, không chút e ngại uy nghiêm phát tán từ trên người Tần Hoành Viễn, lạnh lùng nói:
- Chuyện này không có bất cứ đường thương lượng nào nữa!
Lại chuyển thành giọng bi thương nói:
- Cha, con là con gái ngài, Tần Lập nó...là cháu ngoại của ngài mà!
Tần Hoành Viễn mặt không chút thay đổi, hờ hững nhìn con gái mình, khóe miệng hiện lên một mặt cười lạnh lẽo:
- Cháu ngoại? Ngươi lại còn dám nói, ngươi nói nó là cháu ngoại ta? Ngươi cũng biết, năm đó ngươi làm Tần gia ta đánh mất bao nhiêu thể diện? Ngươi có biết hay không, năm đó vì bảo trụ lại mẹ con các ngươi, ta gánh chịu bao nhiêu áp lực? Nhiều lúc ta cũng suy nghĩ, còn không bằng ngươi đừng trở về, mặc kệ chết sống, Tần gia ta chỉ mất tích một đứa con gái mà thôi, mà không phải thêm một đứa con hoang!
Trên mặt Tần Hàn Nguyệt không còn một tia huyết sắc, cắn chặt môi dưới, không cho nước mắt mình chảy ra, nàng bỗng nhiên cười cười, trong nụ cười, tràn đầy đau khổ, thấp giọng nói:
- Con vẫn luôn biết, Tần Lập ở trong lòng của ngài, chẳng bao giờ có được chút địa vị! Nhưng không ngờ tới, ngài lại cũng cho rằng...nó là một...đứa con hoang!
Tần Hoành Viễn dường như cũng hiểu được mình nói có chút quá đáng, hít sâu một hơi, dùng ngữ khí hòa hoãn nói:
- Tiểu Nguyệt, con biết, chuyện này ở trong lòng ta, vẫn như một cái gai! Con có biết, năm đó cha...yêu thương con biết bao nhiêu.
Tần Hàn Nguyệt cười khẽ, trong ánh mắt tràn ngập cô đơn cùng ảm đạm, gật đầu nói:
- Con biết, con đương nhiên biết...Nếu như không xảy ra chuyện kia, con bây giờ, hẳn là...là quý phi hoàng phi rồi...
Sắc mặt Tần Hoành Viễn cứng ngắc một chút, lập tức xua tay nói:
- Chuyện tình quá khứ, không cần nhắc lại, con phải rõ ràng một chút, cha tới tìm con nói chuyện này, không phải là muốn trưng cầu ý kiến của con, mà là nói cho con quyết định của cha! Còn nữa, chuyện này đối với Tần Lập cũng không có chỗ hại nào! Lấy thân phận của hắn, có thể lấy được cháu gái chi trưởng Thượng Quan gia được sủng ái nhất, chẳng lẽ còn chê sao? Lẽ nào con lại chấp nhận, để con trai của con, bị người ta coi thường cả đời? Không nói cái khác, chỉ bằng thế mạnh của lão thất phu Thượng Quan Thiết kia, chỉ cần cọc hôn sự này thành, sau này ai dám khi dễ Tần Lập? Thượng Quan gia người ta cũng không chê thân phận con trai con không quang vinh, con ngược lại muốn bới móc người ta! Cha nói cho con biết, chuyện này, quyết định như vậy rồi!
Tần Hoành Viễn nói xong, đá cửa mà đi, vốn cứ tưởng rằng, đích thân mình tới đây nói chuyện này với Tần Hàn Nguyệt, nàng nhất định sẽ mừng rỡ như điên đáp ứng ngay, con gái Thượng Quan gia người ta sinh ra quốc sắc thiên hương, đương nhiên, nếu như không nhìn màu da...cũng có thể tính như vậy, vẫn sẽ có người đồng ý tới cửa cầu hôn, cũng không phải thật sự không gả ra được! Trong lòng Tần Hoành Viễn không ngừng tự an ủi mình, nhưng mà nghĩ tới con gái mình quật cường, hắn ít nhiều cũng có chút đau đầu, chuyện này không như chuyện khác, làm tốt, Tần gia sẽ lập tức vượt qua Phương gia! Chân chính trở thành đại phú hào thứ hai thành HS! Mà mấu chốt chuyện này, nằm ngay trên người Tần Lập.
Nhìn thoáng qua gian phòng Tần Lập, không có sáng đèn, Tần Hoành Viễn do dự một chút, vẫn đi sang hướng bên kia, quay về phía không khí nói một câu:
- Xem kỹ nàng, đừng để cho nó đi qua đó phá hoại chuyện của ta!
Trong không khí, khe khẽ truyền tới một thanh âm:
- Rõ!
Tần Hoành Viễn đi tới cửa gian phòng Tần Lập, nhấc tay gõ cửa.
Lúc này Tần Lập vừa vận hành xong hai chu thiên, tắm rửa một cái, thần thanh khí sảng, cảm thấy tinh lực tràn đầy không thôi, hắn tin tưởng, nếu như lúc này Tần Vĩnh lại tới đứng trước mặt mình, chính mình cũng có thể đánh bại hắn thật đơn giản!
Gian phòng Tần Lập ở là một phòng kép lớn, lúc này hắn đang ở phòng trong, chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe tiếng đập cửa, Tần Lập cứ tưởng là thị nữ xinh đẹp Tần Tuyết kia, thuận miệng nói:
- Mời vào!
Cửa vừa mở ra, từ tiếng bước chân, Tần Lập liền nghe ra không đúng, quay người lại, chợt phát hiện lại là gia chủ Tần Hoành Viễn, đối với lão nhân nói một cách tương đối thì hơi xa lạ này, Tần Lập không có hảo cảm, cũng không có nhiều ác cảm lắm, hơi khom người nói:
- Không biết là gia chủ đến đây...
Tần Hoành Viễn khoát tay áo, rất tùy ý ngồi xuống, nói thẳng:
- Không cần đa lễ, Tần Lập, trước kia ta không nhìn qua con, đối với con cũng không biết, nói vậy, con cũng biết quan hệ giữa chúng ta, dù sao máu mủ tình thâm, mặc kệ trong lòng ta không muốn thừa nhận cỡ nào, con đều là cháu ngoại của ta, phải không?
Tần Lập cười hơi gượng gạo, không nói gì.
Tần Hoành Viễn nói tiếp:
- Ngày hôm nay tìm con trễ như vậy, là có một chuyện, ta muốn nghe ý kiến của con một chút!
Nói rồi, Tần Hoành Viễn ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Lập.
Tần Lập ngẩng đầu, trên gương mặt mang theo vẻ non nớt, lộ ra một tia mờ mịt phù hợp, nghi hoặc nói:
- Nghe ý kiến của con? Lẽ nào con có thể san sẻ giúp cho ngài được sao?
- Ha ha!
Tần Hoành Viễn vừa nghẹn một bụng buồn bực từ chỗ con gái đi ra liền quét sạch, đồng thời trong lòng ít nhiều có chút tiếc nuối: đây là một hạt mầm ưu tú! Đáng tiếc...không thể để Tần gia sử dụng quang minh chính đại! Nhưng mà vậy cũng tốt, bớt cho ta quanh co lòng vòng.Nguồn truyện:
Truyện FULL- Con thật sự là một đứa trẻ thông minh!
Tần Hoành Viễn đầu tiên khích lệ một câu, nhìn sắc mặt Tần Lập có chút hồng lên, càng thoả mãn, không khỏi có chút hối hận, trước kia đối với đứa trẻ này quá lạnh lùng, có phải có chút quá đáng không?
- Là như thế này, con có nghe nói qua tiểu công chúa Thượng Quan gia hay không?
Trên mặt Tần Hoành Viễn mang theo mỉm cười, ngữ khí ôn hòa hỏi.
Nếu như để người Tần gia khác thấy, sợ rằng sẽ kinh ngạc lọt tròng mắt, gia chủ từ trước đến giờ luôn giữ một bộ dạng nghiêm túc, có lúc nào lại ôn hòa như bây giờ?
Tần Lập nhíu mày, tuy rằng trên mặt giả non, nhưng trong lòng hắn không chút nào cho rằng: Tần Hoành Viễn tìm mình sẽ có chuyện gì tốt, có chuyện tốt nào đến phiên Tần Lập hắn? Quả thật là chuyện cười mà!
Trong trí nhớ, dường như từng nghe hạ nhân Tần gia nói qua, đó là cấm kỵ của Thượng Quan gia tộc, có người nói, Thượng Quan gia tộc có một đứa con gái là yêu ma chuyển thế, tướng mạo cực kỳ xấu xí, nếu không có Thượng Quan Thiết gia chủ Thượng Quan gia hết sức cường thế, sợ rằng đứa trẻ như vậy vừa sinh ra đã bị xử lý bí mật rồi!
Tần Lập còn nhớ, lúc hắn nghe hạ nhân này khe khẽ nói nhỏ, trên mặt còn mang theo thần sắc kinh hoàng, giống như đang hoảng sợ.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tần Lập hơi đổi, trong lòng nói vô sự hiến ân cần, quả nhiên không phải gian tức là tặc!
Trong lúc Tần Lập trầm tư, Tần Hoành Viễn vẫn nhìn biểu tình Tần Lập, lúc này, nhẹ nhàng cười, sau đó nói:
- Tần Lập, con là một đứa bé thông minh, ông ngoại cũng sẽ không nhiều lời với con, bây giờ ông ngoại hỏi con, nếu có một cơ hội, có thể cho con cùng mẹ của con, đều thu được địa vị trên cao! Những ngày nghèo hèn khốn khó, từ nay về sau, sẽ không có liên quan gì đến con nữa! Mọi người đều sẽ không dám tiếp tục cười nhạo con, cũng không dám tới châm chọc con, mà các con, cũng sẽ trải qua loại sinh hoạt xa hoa chân chính! Vinh hoa phú quý, suốt đời đều sẽ hưởng thụ không hết, con...đồng ý không?
Con...đồng ý không?
Trong đầu Tần Lập, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, một thanh niên thân hình cao lớn, vẻ mặt khinh miệt nhìn mình, khóe miệng treo vẻ cười lạnh khinh thường, một chưởng hời hợt, kình lực phát ra đánh lên cọc gỗ rắn chắc mà chính mình đánh năm sáu năm, đã lõm xuống một chút, đánh cho nó thành cặn bã, sau đó nói:
- Đại sư cơ sở, cơ sở...là vô dụng!
Một màn này, đã khắc thật sâu vào linh hồn Tần Lập, tuy rằng đó không phải hắn, nhưng chẳng khác nào tự hắn cảm thụ!
Bỗng nhiên Tần Lập ngẩng đầu, nhìn Tần Hoành Viễn vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh, nhưng đã bị ánh mắt nóng bỏng bán đứng hắn, chậm rãi nói:
- Con nếu nói không, cũng không có tác dụng, phải không?
Tần Hoành Viễn nao nao, lập tức gật đầu.
- Như vậy, có thể để con...gặp mặt cái...người con gái kia chứ?
Trong mắt Tần Lập, bỗng nhiên nổi lên một vẻ cười cổ quái, làn da màu lam? Thú vị.