DUYÊN ĐỊNH TAM SINH – ĐẾ SƯ


Editor: QingWei
Vào ngày mồng một tháng Năm, Tiểu Khương cùng với Tam hoàng tử đến thăm phủ Quốc sư.

Từ khi Chiêu Thục lập thái tử, những năm gần đây quốc thái dân an, Mân quốc sư dần lui khỏi chính sự, nửa năm gần đây ông hầu như ở trong nhà nghiên cứu kinh sách.
Có vẻ Mân quốc sư không hề ngạc nhiên trước sự tới thăm của Tam hoàng tử, bọn họ ngồi ở đại sảnh.

Bàn cờ nhanh chóng được bày lên, nhưng hôm nay, Tam hoàng tử không có chút trạng thái nào, thỉnh thoảng còn mắc vài lỗi nhỏ.
Cuối cùng, Mân quốc sư bảo người hầu dọn bàn cờ đi, hai người đối diện nhau một lát.
“Sư phụ, người nghĩ nàng có trở lại không?” Tam hoàng tử phá vỡ sự trầm mặc đầu tiên, lần này ngài ấy không gọi ông là quốc sư như mọi khi mà gọi là sư phụ.
“Nàng sẽ trở lại.” Mân quốc sư nở nụ cười hiếm có.
“Thật sao?” Tiểu Khương cảm giác được giọng của Tam hoàng tử có chút run: “Nàng thật sự sẽ trở lại sao?”
Nhìn thấy Mân quốc sư gật đầu, Tam hoàng tử như trút bỏ được gánh nặng, cười như một đứa trẻ, lúc đó Tiểu Khương cảm thấy đó không phải là Tam hoàng tử mà hắn ta biết.
Trên đường hồi cung, Tam hoàng tử ghé vào một tiệm trà, ngài ấy mua trà xuân mới ra vào đầu năm nay, Tam hoàng tử khi đó thân thiện hơn bao giờ hết, thân thiện trò chuyện với ông chủ.

Hỏi thăm về khí hậu ở phía Nam, về những chuyện vặt xảy ra ở đó…
Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, Tiểu Khương biết được hàng năm chủ tiệm đều đến phía nam thu mua lá trà.
Rời khỏi tiệm trà, Tam hoàng tử cầm cẩn thận trên tay lá trà.
Ngài ấy nói, Tiểu Khương, lão sư nàng thích lá trà ở tiệm này nhất, lá trà trong cung đều không lọt được vào miệng nàng, Tiểu Khương, ngươi nói xem có phải nàng rất kén chọn không.


Nhưng Tiểu Khương, nàng cũng không kén chọn bất cứ thứ gì khác.
Ngài ấy nói, Tiểu Khương, ngươi nói xem liệu sau khi nàng trở về nàng có nhận ra ta không, phụ vương nói ta khác lúc nhỏ, không, không, Tiểu Khương, lão sư nàng, nhất định sẽ nhận ra ta, ta là ai chứ, ta là Tiểu Lâu của nàng.
Ngài ấy nói, Tiểu Khương, không biết sau khi trở lại nàng có nhận ra ngươi không nhỉ, đến lúc đó, nhìn thấy ngươi nàng sẽ rất vui, xem ra, lúc trước chắc chắn là nàng đã thường bỏ lại ta rồi một mình chuồn khỏi cung.
Ngài ấy nói, Tiểu Khương, lão sư, ngày mai nàng sẽ trở lại.
Nói xong những lời này, đôi mắt của Tam hoàng tử sáng rực như sao trời, ngài ấy hơi ngẩng đầu lên, như đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, từ đầu tới cuối đều là độc thoại.
Lão sư à, Tiểu Khương rất tò mò về vị lão sư ở Hiên Chu kia, có thể thấy, nàng có sức ảnh hưởng đến Tam hoàng tử lớn biết bao nhiêu.
Sau này, Tiểu Khương mới biết được là “nàng” chứ không phải “hắn”*.
*Trong tiếng Trung hắn(他) và nàng(她) đều được phát âm là [tha] nhưng chữ viết lại khác nhau.
Tam hoàng tử trở về Lăng Tiêu các liền đi đến Hiên Chu viên, ngài ấy phân phó người quét dọn sạch sẽ mọi ngóc ngách trong Hiên Chu viên, sai nhóm tiểu tư mang hoa nhài trên cửa sổ, thay mới toàn bộ đèn…
Sau nhiều lần giày vò, ngài ấy tựa vào cửa sổ, hái một đóa hoa nhài trên cửa sổ, đặt ở gần mũi, cười thư thái.
Về tới Đằng Phi viên nơi ở của Tam hoàng tử, từ xa đã thấy Xuân Vị Ương một thân màu đỏ, nàng ta vừa nhìn thấy Tam hoàng tử liền như con nhím xù lông, chỉ vào Tam hoàng tử: “Lâu Sanh Ca, chừng nào thì ngươi thả ta về đây.”
Nàng ta hét lớn, hai mắt trợn to, một thân màu đỏ thật giống như hạt tiêu đang phun lửa.
“Được rồi, Xuân Vị Ương, đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn trở về đi.” Tam hoàng tử hiếm khi vẻ mặt ôn hòa với Xuân Vị Ương, không những thế, ngài ấy còn đặt tay lên má nàng ta, cười đến khuynh quốc khuynh thành: “Ngươi ngoan một chút, tới lúc đó ta sẽ thả ngươi về.”
Xuân Vị Ương hiển nhiên không ngờ Lâu Sanh Ca thay đổi ba trăm sáu mươi độ với nàng ta như vậy, nàng ta có chút sững sờ, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Lâu Sanh Ca, trái tim nàng ta đột nhiên loạn nhịp, vội quay mặt đi, sắc mặt nhanh chóng bay qua hai đám mây đỏ.
Ngày mồng hai tháng Năm, từ sớm Tiểu Khương đã tới phòng của Tam hoàng tử hầu hạ ngài ấy thay y phục, một người đáng lẽ giờ này còn ngủ lại không ngờ đang ngồi ngây ngốc trên giường.
Sau khi thay y phục cho Tam hoàng tử xong, ngài ấy đi tới chính điện giúp Chiêu Lăng vương xử lý tấu chương như thường lệ, chỉ là ngài ấy rõ ràng lơ đễnh, cuối cùng, Chiêu Lăng vương hỏi: “Lý tiên sinh hôm nay sẽ trở lại sao?”
“Vâng, phụ vương, lão sư, nàng nhất định sẽ trở lại.” Tam hoàng tử vội vàng đáp.

Chiêu Lăng vương không nói gì tiếp, phất tay ý bảo ngài ấy trở về đi, lúc này, Tam Hoàng tử như trút được gánh nặng.

Chỉ là…
Chỉ là Tam hoàng tử không chờ được lão sư của ngài ấy, từ sáng sớm cho đến chạng vạng, từ chạng vạng đến trời sụp tối, Tiểu Khương chưa từng thấy Tam hoàng tử như vậy, mới đầu, ngài ấy còn vui vẻ trò chuyện với Lục Châu, Lục Trúc, mới đầu, ngài ấy còn nhẫn nại để Lục Trúc thay ấm trà nóng hết lần này đến lần khác.
Thời gian trôi qua, một đám thị vệ ủ rủ trở về, sắc mặt Tam hoàng tử càng lúc càng khó coi, không, đó càng giống như là hoang mang.
Theo thời gian, toàn bộ Hiên Chu viên như trở nên ngưng đọng, Lục Châu, Lục Trúc cúi đầu một bên, những người khác cũng sợ đến không dám thở ra hơi.
Tiểu Khương cẩn trọng tiến lên: “Điện hạ, người còn chưa dùng bữa tối, hay là…”
“Lui xuống.” Tam hoàng tử lạnh lùng nói.
Mọi người nhìn nhau.

Lục Trúc cũng tiến lên, nhỏ giọng: “Điện hạ, có lẽ tiên sinh có việc nên trì hoãn thôi ạ.”
“Câm miệng.” Lời nói của Lục Trúc như châm thêm dầu vào lửa, Tam hoàng tử đột nhiên bật dậy, nổi trận lôi đình: “Các ngươi lui xuống hết cho ta…”
——
(QingWei: Lâu Sanh Ca giờ đã trưởng thành nên mình đổi xưng hô từ “cậu” sang “hắn” từ đây nhé mọi người~)
Lý Thanh La không ngờ Thanh Loan sẽ thả nàng trên cây, nhưng may mắn là cây ở Hiên Chu viên, bằng không, với khí lực hiện tại, nàng vô pháp đi đến Lăng Tiêu các.
Ba năm qua, Lý Thanh La luôn sống nhờ trong cơ thể của Tiểu Tú, trước khi tới đây, dì đã độ cho nàng một ít tiên khí, nhưng tiên lực của tiên khí kia đang dần tiêu tán.
Nàng không dám chọn quay lại vào ban ngày, vì sợ dọa đến người khác, mọi người ở Chiêu Thục luôn thờ phụng tiên phi trên trời, nhưng rất ít ai có thể chân chính nhìn thấy.

Lý Thanh La vừa thấy Hiên Chu viên không có ai, nàng liền bảo Thanh Loan thả nàng xuống, nhưng Thanh Loan lại thả nàng trên cây, hiện tại, nàng không còn khí sức để gọi Thanh Loan nữa.
Xem xét kỹ vị trí của cây, Lý Thanh La phát hiện cây này chính là cây ngô đồng mà khi nàng vừa đến không lâu đã trồng, vì thích hương thơm của cây ngô đồng, nên Lý Thanh La đã nhờ Lục Trúc đi lấy giống, không ngờ hiện tại đã thành cây cao che trời, à chỉ là, Lý Thanh La âu sầu, làm cách nào để xuống cái cây này đây, cả người nàng hiện giờ mềm nhũn, lại thêm tốn nhiều khí lực, nàng cũng không biết tiên khí dì độ cho nàng còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Đang mỏi vai âu sầu, nàng phát hiện có một thân ảnh nam tử màu trắng đứng dưới tàng cây, thân ảnh đó đang đưa lưng về phía nàng, bóng lưng thon dài.
Lý Thanh La hắng giọng: “Này, người đứng dưới tàng cây ơi.”
Người đó như không nghe thấy, Lý Thanh La kêu lớn hơn: “Này, người đứng dưới tàng cây ơi, ngươi có thể giúp ta được không.”
Thân ảnh đó di chuyển, nhưng đáng tiếc không có quay đầu, Lý Thanh La muốn nghiêng người thỉnh cầu hắn.

Nàng khó khăn di chuyển.
Nàng cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh màu trắng ôm lấy nàng, che chở nàng vô bờ.
Mồng hai tháng Năm, trăng non hiện trên đỉnh đầu hắn, hơi thở quen thuộc chỉ thuộc riêng của ai đó phả vào mặt nàng, tựa một giấc mộng.
Thiếu niên thủy tiên của nàng, đứng dưới vầng trăng non, mỉm cười, trong mắt như chứa đầy ánh sao, theo dãy đèn cung điện treo dưới mái hiên, gương mặt rất anh tuấn hiện ra.
Là thiếu niên thủy tiên của nàng đây mà! Quả nhiên lớn lên thành nam tử anh tuấn.
“Tiểu Lâu…” Lý Thanh La kìm chế để âm thanh không run, từ sáu tuổi đến mười sáu tuổi, mười năm, hắn như khắc vào xương máu của nàng.
Sau những ngày ly biệt, nàng cũng rất nhớ hắn! Cũng không biết sao nàng có thể nghĩ như vậy.
Nàng không nhịn được đưa tay sờ mặt hắn, nàng rất vui, Tiểu Lâu của nàng, vẫn khỏe mạnh.
“Lão sư…” Giọng Lâu Sanh Ca run rẩy không ngừng, thời gian ba năm này quá dài, dài đến mức khiến hắn sợ hãi.
“Lão sư, cuối cùng người cũng trở về rồi.” Lâu Sanh Ca thở một hơi dài.
“Ừ! Ta về rồi đây.” Lý Thanh La cười, nhưng là cười ra nước mắt, nàng có chút xấu hổ: “Tiểu Lâu, chúng ta vẫn muốn ôn chuyện trên cây hả?”
Lâu Sanh Ca bế ngang Lý Thanh La lên, trước hành động đột ngột của hắn, Lý Thanh La không kịp phản ứng, nhất thời nàng không biết nên đặt tay ở đâu.
Lâu Sanh Ca nhướng mày, cầm tay nàng đặt lên vai hắn: “Lão sư, ôm chặt.”
Chỉ trong nháy mắt, Lý Thanh La được ôm từ trên cây xuống dưới tàng cây, thiếu niên ôm nàng đôi mắt sáng ngời rũ xuống nhìn nàng.

“Lão sư, cuối cùng ta đã có thể ôm được người rồi.”
Lâu Sanh Ca mười một tuổi từng nói, lão sư, năm năm nữa, ta sẽ có thể ôm được người.
Lâu Sanh Ca mười sáu tuổi cứ thế ôm Lý Thanh La từng bước một đi về phòng, Lý Thanh La đặt tay lên vai hắn, sự thay đổi này tới quá nhanh, khiến nàng choáng váng không thôi.
Nhìn từ hướng này, hàm dưới của hắn hơi nhô lên, độ cong tuyệt đẹp.

Có sự mạnh mẽ của nam tử kết hợp với quật cường đặc biệt của thiếu niên.
Rất quyến rũ.
Bàn tay đang ôm lấy nàng rất vững vàng, trong vòng tay đó còn có hơi thở nhàn nhạt thuộc về nam tử trưởng thành.
Trong lòng nàng thở dài, Lý Thanh Là ơi, hắn đã không còn là đứa trẻ sợ thủy quỷ nữa rồi, đứa trẻ đó —- đã trưởng thành, Lý Thanh La trong lòng nổi lên chút phiền muộn.
Hắn đặt Lý Thanh La xuống giường, kéo đèn đến gần.

Dưới ánh đèn, Lâu Sanh Ca nhìn kỹ gương mặt nàng, gương mặt đã xa cách ba năm.
Tay hắn chạm lên lông mày nàng: “Lão sư, sao người vẫn giống hệt như năm ta sáu tuổi vậy.”
Lý Thanh La rũ mắt xuống, không biết nên giải thích về gương mặt chưa từng thay đổi cho Lâu Sanh Ca thế nào.

Chẳng lẽ nói với hắn rằng chờ khi con cháu của hắn ngập cả sảnh đường, nàng vẫn sẽ là bộ dáng như vậy.
“Tiểu Lâu, người rất hiếu kỳ à? Nếu người muốn biết, lão sư có thể nói cho người.” Lý Thanh La thấp giọng.
“Không cần.” Lâu Sanh Ca lắc đầu: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là người đã trở lại bên ta.”
Đúng vậy, điều đó không quan trọng, quan trọng là nàng đã trở lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi