DUYÊN ĐỊNH TAM SINH – ĐẾ SƯ


Editor: QingWei
Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia nhận được rất nhiều lời tán dương sau khi hoàn thành khúc đàn, lúc nàng ta đang hành lễ thì Chiêu Lăng vương gọi nàng ta đến trước mặt.
Chiêu Lăng vương ngồi ở chính giữa phía trên tán thưởng tài nghệ đàn cầm của Mộ Dung Nhị tiểu thư, ánh mắt ông dừng trên người Mân Nhuận Nguyệt, mang theo nụ cười mờ nhạt: “Mân thị vệ quan, ngươi cảm thấy Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia thế nào?”
Trong lòng Mân Nhuận Nguyệt đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn ép buộc suy nghĩ nói: “Xinh đẹp thông minh, trẻ trung mỹ mạo.”
Hắn cố tình đặc biệt cắn hai chữ “trẻ trung” để ám chỉ khoảng cách về tuổi tác giữa Mộ Dung Nhị tiểu thư và hắn.
“Còn Mân quốc sư?” Chiêu Lăng vương chuyển hướng qua Mân quốc sư.
Mân quốc sư thoáng nhìn qua Mộ Dung Nhị tiểu thư.

Trả lời: “Mộ Dung Nhị tiểu thư dung mạo đoan chính, là một thục nữ chân chính.”
Chiêu Lăng vương bật cười, nhàn nhạt nói với lão cung nhân bên cạnh, tuyên.
Lão cung nhân cầm thánh chỉ đi xuống.
Sau khi thánh chỉ đọc xong, sắc mặt Mân Nhuận Nguyệt tái nhợt, hắn liếc nhìn Mân quốc sư, ca ca nhà hắn đang nhìn hắn với ánh mắt mong đợi, sau đó hắn lại nhìn Lý Thanh La ở bên, nàng cũng đang im lặng nhìn hắn, biểu cảm không buồn không vui, vẫn duy trì sự nhàn nhạt thường ngày, như thể mọi chuyện ở thế gian này đều không liên quan đến nàng.
Tim như bị dao cắt.
Hắn cúi đầu: “Tạ vương thượng.”
Vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên trái: “Chúc mừng Mân thị vệ quan có được như hoa mỹ quyến*.”
*Như hoa mỹ quyến-如花美眷: Một gia đình đẹp như hoa.

Cuộc hôn nhân được miêu tả là rất đẹp.
Mân Nhuận Nguyệt vẻ mặt ảm đạm liếc nhìn Lâu Sanh Ca người chúc mừng hắn đầu tiên, hắn tiếp nhận thánh chỉ, quay trở lại chỗ ngồi.
Nhất thời, ở hội trường yến tiệc tiếng chúc mừng không dứt bên tai.
Vu Khả Nhân thầm nhìn Lâu Sanh Ca chuyên chú, từ khi làm đồng học của hắn cho tới nay nàng ta luôn tránh mặt hắn, bởi vì nàng ta biết nam tử thế này rất nguy hiểm, đừng nên có tình cảm với hắn, đừng để ý đến hắn, đừng bị hắn hấp dẫn.

Nhưng mà, mọi chuyện lại không như ý người, càng không muốn để ý đến hắn, lại càng để ý, cho nên, cuối cùng sự việc lại thành ra thế này, biến bản thân thông minh hiểu lễ nghĩa, biến bản thân ôn hòa trong sáng, biến bản thân đoan trang hào phóng, hết thảy mọi thứ đều vì để được xứng đôi với hắn.

Sau đó, trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Người trong lòng nàng ta giờ phút này tâm tình hẳn là rất vui, thần thái phấn khởi, ánh mắt sáng ngời, cảm tưởng như người được hứa cho một như hoa mỹ quyến mới là hắn.

Điều này hoàn toàn trái ngược với người vừa nhận được như hoa mỹ quyến kia.
Tại sao bây giờ người này lại vui đến vậy? Hắn cẩn thận đặt những chiếc bánh ngọt tinh mỹ trước mặt lên đĩa, gọi Tiểu Khương tới, hắn đưa đĩa cho Tiểu Khương, nói nhỏ bên tai hắn, mang cái này cho lão sư, đây là món nàng thích, chỗ nàng không có.
Lâu Sanh Ca lại có mặt tinh tế như vậy từ khi nào, Vu Khả Nhân rót đầy rượu.

Kỳ thật, nàng ta rất thích uống rượu, nhưng để duy trì hình tượng đoan trang hào phóng nên nàng ta không uống.
Không biết có phải vì uống một rượu hay không mà Vu Khả Nhân cảm thấy rất muốn cười, không biết thế nào chỉ là rất muốn cười.

Lâu Sanh Ca đêm nay trông rất kỳ lạ, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.
Đó là lão sư! Cũng may, đó chỉ là lão sư mà thôi!
Sau khi kết thúc được mối quan tâm, Chiêu Lăng vương mang theo quốc sư cùng các đại thần đến thuyền trên hồ Ba Bích để xem ca múa, vài người hậu bối trẻ tuổi ở lại đình Ba Bích lần lượt đến kính rượu chúc mừng Mân Nhuận Nguyệt, Mân Nhuận Nguyệt đêm nay rất thoải mái, hắn không từ chối bất kỳ ai tới.
Mộ Dung Nhị Tiểu thư là mơ ước của nhiều nam tử trẻ tuổi ở hoành thành.
Lý Thanh La không nhịn được nữa, giật lấy chén rượu của Mân Nhuận Nguyệt: “Chúng ta về thôi, Nhuận Nguyệt.”
“Chúng ta?” Mân Nhuận Nguyệt mắt say lờ đờ.
Nữ tử trước mắt như xa như gần, gần đến mức đưa tay ra là có thể ôm ngay nàng vào lòng, còn xa đến mức tựa như cả đời cũng không thể chạm tới.
Không cam lòng, vẫn là không cam lòng! Đã kìm nén nhiều năm như vậy…
Cơn say đã khiến Mân Nhuận Nguyệt đưa tay ra, một lần thôi cũng tốt, tưởng tượng việc vuốt ve khuôn mặt của nàng như người yêu, nhất định phải bắt đầu từ đôi lông mày thanh tú kia, sau đó là lông mi luôn chớp chớp khi vui, che đậy khi buồn, rồi đến chiếc mũi nhỏ nhắn, khá thẳng, đầu mũi nhếch lên, sau đó lại đến môi, môi à! Vô số lần, hắn đã nghĩ về cảm xúc khi chạm vào nó vô số lần rồi, nhất định là mềm mại như một cánh hoa.

Tay của hắn dừng giữa không trung, một nam tử như bạch nguyệt nở nụ cười xinh đẹp nói: “Mân thị vệ quan, ngươi say rồi.”
Phẩy tay, Lâu Sanh Ca ra lệnh cung nhân ở bên đưa hắn trở về.
“Để ta đưa hắn về.” Lý Thanh La đỡ Mân Nhuận Nguyệt đang chao đảo.
Lâu Sanh Ca đứng bên cạnh Lý Thanh La nói nhỏ: “Lão sư, người không thể đi, yến tiệc còn chưa kết thúc đâu.”
“Ta đưa hắn về rồi trở lại ngay.”
Dưới ánh mắt của cung nhân, Lâu Sanh Ca nắm lấy tay Lý Thanh La, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Lão sư, người đừng quên, vị hôn thê của Mân thị vệ quan hiện còn đang nhìn đấy! Còn có, lão sư, người phải nhớ kỹ, từ nay trở đi, Mân thị vệ quan là hôn phu của Mộ Dung Nhị tiểu thư.

Ta không muốn lão sư của Thái tử Chiêu Thục có mặt trong chủ đề bàn tán.”
Lý Thanh La kinh ngạc nhìn Lâu Sanh Ca.

Nàng im lặng trở lại chỗ ngồi mình, Lâu Sanh Ca lặng lẽ thay thế chỗ của Mân Nhuận Nguyệt.
Mộ Dung đưa nhị tỷ đang xấu hổ đỏ mặt vào trong phòng rồi quay lại chỗ ngồi, ánh mắt của Vu Khả Nhân bên cạnh đã dại ra, nàng ta uống cạn một hơi, thở dài, Mộ Dung đổ chén rượu đi thay bằng nước, vị kia bình thường thích ăn mặc đoan trang, giờ phút này chỉ sợ đưa cho nàng ta thuốc đắng, nàng ta cũng cho đó là rượu giải sầu.
Nàng ta cầm chiếc quạt, chiếc quạt đàn hương trong tay rơi xuống, cười ngây ngô với hắn: “Mộ Dung, quạt rớt rồi.”
Mộ Dung nhận lệnh, cúi đầu nhặt quạt lên, ánh mắt Mộ Dung đờ ra, bàn tay của đôi nam nữ đối diện đang dây dưa dưới bàn, người nữ muốn hung hăng tránh ra, nhưng bị người nam gắt gao nắm chặt.
Nhặt chiếc quạt gỗ đàn hương của Vu Khả Nhân lên, hắn nhìn xung quanh, hầu hết mọi người trong đình Ba Bích đều đã ngà say, ánh đèn rọi vào khuôn mặt tái nhợt của nữ tử đối diện, trong khi Thái tử Chiêu Thục cười khẩy cùng với mọi người đang chờ xem phong nguyệt.
Một ca nữ xinh đẹp vừa hát vừa múa.
“Buông ra.” Lý Thanh La nói với Lâu Sanh Ca.
Như thể không nghe thấy, Lâu Sanh Ca tập trung chú ý vào ca nữ đang ca múa kia.
“Lâu Sanh Ca, người buông ra, ta đang tức giận đấy.” Giọng Lý Thanh La trở nên cứng nhắc.
Lâu Sanh Ca quay mặt đi, dần dần buông tay ra.


Ngay khi hắn buông tay, Lý Thanh La rời khỏi hội trường yến tiệc.
Ánh trăng đêm nay thật tuyệt vời, ánh trăng bàng bạc như nước dừng trên cây cầu nhỏ do người làm vườn tận lực tạo ra thật sang trọng và lộng lẫy.

Lý Thanh La tựa vào trụ làm bằng đá cẩm thạch nhìn cung Nguyệt xa xôi, ngày xưa, mỗi lần đến mùa này, chủ nhân của cung Nguyệt đều sẽ mời mười hai vị Tinh quân mang theo gia quyến của mình đến cung Nguyệt làm khách.
Lý Thanh La nghĩ, nàng có nên đến gặp Mân Nhuận Nguyệt không, đứng bên ngoài nơi ở của Mân Nhuận Nguyệt nàng rối rắm suy nghĩ có vào hay không.
Mân Nhuận Nguyệt nằm nghiêng trên cầu, như một pho tượng dưới ánh trăng.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Lý Thanh La bước tới.
“Muốn tản mùi rượu thôi.” Hắn không nhìn nàng, tầm mắt rơi vào vầng trăng sáng trong nước ở dưới cầu, hắn nhặt một viên đá nhỏ ném xuống nước, trăng từ từ tản đi, chờ vòng tròn gợn sóng do hòn đá tạo ra biến mất, mặt trăng lại tụ thành một vòng tròn trên mặt nước dập dờn.
“A La.” Mân Nhuận Nguyệt chỉ vào ánh trăng trong nước: “Ngươi giống như nó vậy, dẫu ta có xua đuổi thế nào cũng không thể đuổi được.”
Lý Thanh La trầm mặc hồi lâu: “Nhuận Nguyệt, tiểu thư của Mộ Dung gia là một cô nương tốt, tiếng đàn không lừa được người, nàng ta toàn tâm toàn ý ái mộ ngươi.”
“Vì nàng ta toàn tâm toàn ý ái mộ ta nên ta phải chấp nhận nàng ta, vậy ta cũng toàn tâm toàn ý ái mộ ngươi thì ngươi cũng nên chấp nhận ta không phải sao?”
Nàng quay đầu, đôi mắt của Mân Nhuận Nguyệt rực lửa nhìn nàng.
Lý Thanh La sửng sốt, đây là lời nói thẳng thắng nhất mà Mân Nhuận Nguyệt từng nói với nàng, thường ngày hắn luôn nhẹ nhàng bày tỏ tình cảm của mình, nhưng hắn chưa bao giờ động đến hai chữ kia.
Mân Nhuận Nguyệt đặt tay lên tóc nàng, mượn mùi rượu còn chưa vơi đi, hắn cảm thấy nếu bây giờ không nói, thì có lẽ sau này hắn sẽ không còn cơ hội nói nữa.
“A La, chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi, đi đến phía nam mà ngươi thích, cùng nhau ngắm hoa thủy tiên ngươi thích, ngắm thần mộc ngàn năm, ngắm thiên nga dừng chân ở sông Xuân, ngắm dòng sông dài dưới ánh chiều tà.”
Nước mắt lành lạnh rơi xuống, giọng Lý Thanh La run nói: “Nhuận Nguyệt, ngươi quên ta tới đây để làm gì rồi ư?”
Nàng cảm thấy tình cảm của người nam tử trước mắt này nặng như núi đè, Lý Thanh La, ngươi thật tham lam! Chỉ vì để giải tương tư trong lòng, mà dụ dỗ một Mân Nhuận Nguyệt tốt như vậy.
Nên làm gì bây giờ? Nên làm thế nào mới tốt đây?
Mân Nhuận Nguyệt lùi lại vài bước: “Phải rồi! Ta đã quên mất điều đó.

Ta nghĩ, là ta không tự lượng sức.

Vừa thấy ngươi đến tìm ta, ta liền nghĩ ngợi lung tung.”
Ngước mắt lên, vầng trăng tròn vành vạnh vẫn đang lơ lửng trên không, vắng vẻ lạnh lùng, hắn không khỏi cười thảm: “Đều tại ánh trăng.”
Nói xong, hắn cúi đầu, bước chân đi dọc theo cây cầu.


Mân Nhuận Nguyệt từ trước đến nay không bao giờ đi như thế, Mân Nhuận Nguyệt luôn ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp, hiên ngang bước đi.
Trong nháy mắt, Lý Thanh La đau đớn trong lòng, nàng chạy tới, ôm sau lưng hắn, vùi mặt vào lưng hắn nức nở: “Nhuận Nguyệt, ta chết ngàn vạn lần cũng không hết tội.”
Đây là lần đầu tiên nàng ôm hắn! Có thể có được thời khắc như vậy hắn cũng nên thấy đủ đi thôi, hắn nói với giọng khàn khàn: “Lý tiên sinh, thật ngốc.

Ngươi đáng chết vạn lần vì tội của mình sao?”
Lý Thanh La tiếp tục chôn đầu vào lưng hắn: “Kết thân với Mộ Dung gia thực sự khiến ngươi buồn đến vậy ư? Nàng ta xinh đẹp như hoa, nói không chừng ngươi sẽ yêu nàng.”
“Lý Thanh La.” Mân Nhuận Nguyệt sững người: “Nếu như ngươi tới để đảm đương vai trò thuyết khách, thì miễn đi.”
“Nhuận Nguyệt.” Lý Thanh La thở dài một hơi: “Nếu ngươi thật sự không muốn, thì ta có thể giúp ngươi từ chối cuộc hôn nhân này”.
Về tới Hiên Chu viên, Lục Châu và Lục Trúc đang quét dọn phòng.
“Sao lại thế này?” Một mớ hỗn độn, mảnh bình hoa vỡ, sách vương vãi khắp nơi.
Lục Trúc bĩu môi hướng về phía nội thất.

Lý Thanh La đi vào nội thất.
Lâu Sanh Ca đang nằm trên giường của nàng, đưa lưng về phía nàng, nàng thở phì một hơi, đêm Trung thu này yên tĩnh không nổi thật mà!
“Tiểu Lâu, Tiểu Lâu.” Đẩy đẩy hắn, không hề có phản ứng.
Nàng cúi thấp người lại gần hắn ngửi, quả nhiên, hắn đã uống không ít, Lý Thanh La còn chưa kịp đứng thẳng người đã bị một lực kéo xuống, khi nàng khôi phục tinh thần thì nàng đã nằm sấp trên ngực hắn.
“Lão sư là chó à?” Lâu Sanh Ca cười nhẹ, trong hơi thở có mùi rượu.
Lý Thanh La đẩy hắn ra, Lâu Sanh Ca thở mạnh, giọng khàn: “Làm vỡ bình hoa lão sư thích, làm hư bộ sách lão sư thích, xin lỗi người, nhưng là lão sư chọc ta trước.

Người không nên tránh tay của ta.”
Hắn vùi đầu vào hõm vai nàng: “Ta hi vọng đây là lần cuối, lão sư.”
- Hết chương 30-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi