DUYÊN ĐỊNH TAM SINH – ĐẾ SƯ


Editor: QingWei
Lâu Sanh Ca trò chuyện cười đùa trong yến tiệc tối mừng sinh thần lần thứ mười bảy của mình, hắn thậm chí còn không từ chối những người đến kính rượu chúc mừng.
Lâm Bành, Đại Công tử của Uy quốc Tướng quân Lâm gia đụng vai Mộ Dung: “Điện hạ trông rất cao hứng nhỉ.”
Đâu chỉ cao hứng, Mộ Dung đứng lên đi tới bên cạnh Lâu Sanh Ca, lấy đi chén rượu của hắn: “Điện hạ, đừng uống nữa, đi xem thử hôm nay những người đó tặng ngươi cái gì đi.”
Nữ tử thần bí nước khác lắc hông biểu diễn đánh trống đầy mê hoặc, đó cũng là một trong những món quà sinh thần, những món quà như vậy ngày càng tăng theo tuổi của Lâu Sanh Ca.
Lâu Sanh Ca nheo mắt, đánh giá nữ tử đang mặc y phục mỏng tanh đang bày ra tư thế đánh trống khiêu khích, thân hình quyến rũ thấp thoáng dưới lớp xiêm y mỏng tanh, nữ tử thấy Lâu Sanh Ca đang chú ý đến mình thì vẻ mặt càng trở nên kiều mị, ngôn ngữ cơ thể của nàng ta thậm chí còn trắng trợn hơn.
Từng bước một, hắn đi đến gần tượng trưng vinh dự cao nhất đó là nam tử anh tuấn, một người nam tử như vậy có thể nói là giấc mộng tuyệt đẹp trong trái tim của tất cả nữ nhân trong thiên hạ?
Lâu Sanh Ca vén khăn che mặt đen của nữ tử xiêm y đen đang gần trong gang tấc lên, dưới ánh đèn rực rỡ, làn da của nữ tữ đó trắng hơn tuyết, duyên dáng quyến rũ.
Lâu Sanh Ca nâng khuôn mặt nữ tử lên, cười ngạo nghễ: “Món quà này thực sự rất vừa ý của bản điện hạ.”
Hắn kéo tay nữ tử, bỏ lại tất cả những người trong yến tiệc, nghênh ngang mà đi.
Vu Khả Nhân muốn đuổi theo nhưng lại bị Mộ Dung tóm chặt tay: “Khả Nhân, quên Sanh Ca đi, cả đời này, đừng nghĩ đến hắn nữa.”
“Khả Nhân, trên thế gian có một câu, thà đau sớm còn hơn đau muộn, nếu ngươi đi một bước này, ta có linh cảm ngươi sẽ vạn kiếp bất phục*.”
*Vạn kiếp bất phục-万复不劫: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Mặt Vu Khả Nhân trắng bệch ra.
Sau này, nhiều lần Vu Khả Nhân nghĩ nếu như đêm đó Mộ Dung không đã giữ nàng ta lại, vậy thì, liệu linh hồn của người trẻ tuổi quá cố được an táng trong hoàng lăng và được phong làm hoàng phi của Chiêu Thục có phải sẽ là Vu Khả Nhân nàng ta không?
Lâu Sanh Ca kéo nữ tử khiêu vũ vào phòng ở sảnh phụ, vung tay nàng ta, ném nàng ta lên giường, nữ tữ đó cười khanh khách, Lâu Sanh Ca đè lên nàng ta, chặn đôi môi không ngừng cười đó.


Tay vén váy nàng ta lên.
Nhóm người Mộ Dung đã không dưới một lần cho hắn thấy cơ thể nữ nhân quyến rũ như thế nào, không phải hắn không hiểu chuyện tình cảm nam nữ này, ở thâm cung thỉnh thoảng nhìn thấy thân ảnh nam nữ dây dưa với nhau, nghe thấy âm thanh ngây ngất của bọn họ.

Khi hắn mười mấy tuổi, bọn họ đã sắp xếp đủ loại nữ tử xinh đẹp đến bên cạnh hắn.
Nhưng hắn luôn nhớ tới những gì người đó đã nói, sẽ có một ngày, người sẽ gặp một người nữ tử khiến người động tâm, sẽ khiến người cảm thấy vui vẻ, khiến người không biết phải làm gì trước mặt nàng ấy.
Vì vậy, hắn đã chờ đợi sự xuất hiện của người nữ tử đó, thân là hoàng tử nên sẽ có nhiều cảm xúc khó cưỡng, có lẽ hắn sẽ có nhiều hơn một thê tử, nhưng hắn luôn thủy chung kiên trì đem những thứ quý giá nhất, thuần khiết nhất của mình cho người sẽ ngụ ở lòng hắn trong tương lai.
Nữ tử trong lòng liên tục thở gấp, lưỡi nàng ta quấn lấy lưỡi hắn, như thể muốn bắt tới chút cảm xúc đang ẩn giấu trong linh hồn hắn.
Lâu Sanh Ca giật mình, thô bạo thả nàng ta ra, ném chiếc áo của mình lên người nữ tử mặt đang đỏ bừng.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cút.”
Sau khi nữ tử kia rời đi, Lâu Sanh Ca dựa vào giường, rượu trong người bắt đầu bốc hơi qua từng lỗ chân lông của hắn, trong cơn mê man, một vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu hắn.
Hình ảnh đầu tiên là người nữ tử luôn cúi đầu, với mái tóc đen mượt, dưới mái tóc đó là chiếc gáy thanh tú trắng nõn của nàng, vào giữa mùa hè năm đó, bọn họ đang ngồi trong xe ngựa.

Bởi vì thời tiết quá nóng, nên nàng đã cởi áo khoác ra, nàng là người ghét thời tiết nóng bức.
Người nữ tử cầm quạt, quạt quạt một chút, thỉnh thoảng gió từ quạt sẽ làm lộ ra vạt áo lót bên trong của nàng, vạt áo bên trong đó có màu trắng như tuyết, như bạch ngọc tinh xảo nhất.


Hắn ngồi cạnh nàng liền quay mặt đi nơi khác, nhưng hình ảnh đó dường như đã khắc sâu vào tâm trí hắn.
Cửa bị đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp lung linh bước vào, dừng lại trước mặt hắn.
“Là ngươi à, Xuân Vị Ương, ngươi tới đây làm gì?” Lâu Sanh Ca nheo mắt cười dịu dàng với người nữ tử trước mặt.
Vẻ mặt của hắn quá ôn nhu, ôn nhu như dòng sông mùa xuân, Xuân Vị Ương lấy quả cầu mà nàng ta đã vứt bỏ ra, nàng ta nhớ một ngày nọ hắn nhìn thấy một vật thể hình tròn màu đỏ rực trên bộ tranh minh họa, khi đó hắn đã chế nhạo, Xuân Vị Ương, ngươi vừa nhìn đã biết chẳng phải là người khéo tay khéo chân gì, nếu như ngươi cảm thấy bản điện hạ nói sai, thì làm một cái gì đó giống nó để bản điện hạ mở mang tầm mắt đi.
“Lâu Sanh Ca.” Xuân Vị Ương đưa quả cầu cho hắn: “Cái này cho ngươi.

Là ta làm đó.”
Lâu Sanh Ca cầm quả cầu màu đỏ, dây kết ở cuối quả cầu rất tinh xảo, khi lắc sẽ phát ra âm thanh vui tai.
“Lâu Sanh Ca, mỗi năm đều có ngày hôm nay.” Xuân Vị Ương cúi đầu nói.
Hắn nhìn nàng ta, nhìn rất dịu dàng và ánh sáng trong mắt đó khiến trái tim Xuân Vị Ương hoảng loạn.

ngôn tình hài
“Ta đi đây.” Xuân Vị Ương xoay người muốn rời đi.
Bàn tay bị bắt lấy, hắn ở sau lưng nàng ta nói: “Xuân Vị Ương, ta thích món quà ngươi tặng.”
Xuân Vị Ương cảm thấy việc nàng ta nên làm bây giờ là rời khỏi trong phòng thoang thoảng mùi rượu, cùng với người nam tử dựa vào giường anh tuấn không gì sánh nổi kia ngay lập tức, nhưng chân như đang phản lại nàng ta, vất cả lắm hắn mới dịu dàng nhìn nàng ta như vậy, vất vả lắm hắn mới nhẹ nhàng nói chuyện với nàng ta, vất vả lắm hắn mới nói thích món quà mà nàng ta tặng.

Nàng ta quay lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn vào đôi tay đang quấn chặt lấy nhau của bọn họ.

Nàng ta chỉ cảm thấy hai gò má nóng bừng, không kìm được, nàng ta nói.
“Cái này được gọi là tú cầu.

Trong dân gian, nó tượng trưng cho tín vật, các tiểu thư của các nhà sẽ đứng trên lầu thảy nó xuống, người nam tử trong lòng vị tiểu thư đó sẽ đứng dưới đài, tú cầu rơi vào tay nam tử nào, thì cuối cùng người nam tử đó sẽ có nhân duyên mỹ mãn với vị tiểu thư kia.”
Tay Lâu Sanh Ca dừng trên tóc của người còn đang cúi đầu thủ thỉ kể kia, cẩn thận vuốt ve.

Hắn tiến lại gần nàng ta từng chút, gần đến mức ôm nàng ta vào trong lòng.
Xung quanh là hương hoa nhài thoang thoảng.
Hắn nói, Xuân Vị Ương, ngươi thật thơm.
Khi hắn tiến vào cơ thể của nàng ta, sự xé rách đau đớn khiến Xuân Vị Ương hét lên, hắn nỉ non vào tai nàng ta, nói vài câu mơ hồ không rõ.
Cho đến tận đêm khuya, Lý Thanh La vẫn không đợi được Lâu Sanh Ca, năm trước Lâu Sanh Ca luôn đến phòng nàng vào thời khắc cuối cùng, sau đó cùng nhau lắng nghe tiếng trống canh của quan gác báo giờ vang lên trong đêm tối.
Đêm mùa thu mát như nước, Lý Thanh La dựa vào trên ghế mỹ nhân, ngón chân có chút lạnh, một chiếc khăn choàng đặt lên trên người nàng, nàng còn tưởng đó là Lâu Sanh Ca, nhưng khi nàng đưa mắt lên thì thấy là Lục Châu.
Trong cơn mơ màng, Lý Thanh La cảm thấy mình như thể đang ở trong một khu rừng rậm, xung quanh rất im ắng, nàng ngồi xuống dưới tàng cây to lớn, từ giọt sương màu hổ phách ngưng đọng trên cây nàng nhìn thấy dáng vẻ của bản thân, mái tóc đen của nàng cài đóa hoa nhài màu trắng, đong đưa trong nắng sớm mai.
Lý Thanh La hoảng hốt, làm sao có thể là hoa nhài? Rõ ràng đó là hoa tử vi mà!
“Làm sao có thể là hoa nhài? Rõ ràng là hoa tử vi mà! Làm sao có thể…” Lý Thanh La thì thào, bật dậy.
Thân thể vừa động, liền bị một lực nhẹ nhàng đè lại, Lâu Sanh Ca ngồi ở một bên, hai mắt đỏ hoe, trên người còn có mùi rượu.

Vẫn mặc bộ y phục ngày hôm qua khi từ nơi này rời đi.

Bầu trời ngoài cửa sổ hơi hừng sáng, đã là thời khắc bình minh.
“Uống rượu? Uống rất nhiều sao? Những người đó cũng thật là…” Lý Thanh La phát ra bực tức, Lâu Sanh Ca không thường uống rượu.
“Lão sư, xin lỗi người!” Hắn chôn đầu vào đầu gối của Lý Thanh La, cúi đầu nói, giọng nói như một con thú nhỏ.
“Tiểu Lâu, làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì ư?” Trong khoảng thời gian bầu bạn bên cạnh hắn, Lý Thanh La bất đắc dĩ phát hiện bản thân như sắp trở thành con giun trong bụng Lâu Sanh Ca, biết rõ từng tia cảm xúc dao động của hắn.
“Tối hôm qua, không có trở về, ta xin lỗi.” Giọng nói của Lâu Sanh Ca như lộ ra vẻ hối hận vô hạn.
Lý Thanh La mím môi.
Lâu Sanh Ca ngẩng đầu lên, dè dặt thận trọng nói: “Tức giận rồi ư?”
Mở chiếc hòm vuông ra, Lý Thanh La lấy từ trong hòm ra một chiếc vòng tay được bện bằng dây tơ màu đỏ, chiếc vòng được bện có chút vụng về, những hạt châu nhỏ màu nâu ở cuối chiếc vòng là do mẫu thân nàng tặng cho nàng, nghe nói đó là từ thiên thạch vạn năm mài thành.
Đặt chiếc vòng vào tay Lâu Sanh Ca, Lý Thanh La trông vô cùng chán chường, vật nhỏ bé trông như tay nghề thô ráp chẳng hề tương xứng với dáng vẻ cẩm y ngọc đoạn của Lâu Sanh Ca kia xíu nào.
Lâu Sanh Ca vuốt ve vật nhỏ trong tay, trong lòng cảm thấy luống cuống khó hiểu, hồi lâu sau: “Lão sư, đây là người làm sao?”
Lý Thanh La chột dạ: “Xấu lắm phải không? Ta thấy tướng công của Lục Châu đeo rất đẹp, nên ta đã nghĩ Tiểu Lâu khi đeo nó nhất định cũng sẽ rất đẹp, nhưng mà ta lại không có tay nghề tốt như Lục Châu.”
“Lục Châu… Vòng tay của tướng công nhà Lục Châu là Lục Châu làm cho hắn phải không?” Giọng Lâu Sanh Ca run run hỏi.
“Ừ!” Lý Thanh La vẫn ảo não vì chiếc vòng tay xấu xí kia: “Nhưng mà, Tiểu Lâu, hạt châu đính trên chiếc vòng là bảo bối quý đó, ta đã mang từ quê nhà đến, ở quê nhà của bọn ta có một tảng đá vạn năm, tảng đá đó vô cùng quý giá, rất nhiều người cầu mà không được.”
Lâu Sanh Ca cảm thấy rằng những hạt châu của chiếc vòng khiến hắn đau đớn.
Nếu… Nếu như hắn được nhận chiếc vòng đó trước đêm qua thì tốt rồi.
- Hết chương 32-
——–
QingWei: Ôi trời! Lâu Sanh Ca ơi là Lâu Sanh Ca, bao nhiêu thứ không học lại học Ôn Ngôn Trăn rồi! Người thì do mặc đồ giống, người thì tại hương nhài TT.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi