DUYÊN ĐỊNH TAM SINH – ĐẾ SƯ


Editor: QingWei
Khi bóng đỏ lao tới, thanh kiếm của Lý Thanh La đã đâm thẳng vào cơ thể Mạnh Vân Lâu.

Nhưng chàng như không cảm thấy đau, tay chàng cố chấp vẫn giữ chặt nàng.
“Ngươi còn giữ ta lại làm gì?” Nàng mơ hồ nhìn chàng, nhìn máu đỏ tươi của chàng từng chút một thấm ra ngoài cơ thể.
“Bởi vì nàng là A La.” Chàng mỉm cười trả lời.
Chàng cười tươi, giọng nói của chàng tựa như cứu nàng khỏi rào chướng ma quỷ.
Nỗi sợ bao trùm, cùng với suy nghĩ dần sáng tỏ, nước mắt điên cuồng rơi xuống, hết thảy mọi thứ rối loạn cả lên.
Toàn thân Lý Thanh La run rẩy ôm lấy Mạnh Vân Lâu, nghiến răng, nàng không thốt nên lời, điều duy nhất nàng biết là nàng dùng kiếm đâm chàng, Lý Thanh La đã dùng kiếm đâm Mạnh Vân Lâu.
“Đừng sợ, đừng sợ, A La, thật sự không cần lo lắng.” Chàng vỗ vai nàng, giống như trấn an một đứa trẻ đang sợ hãi: “Ta không sao, A Cửu đi gọi phụ vương rồi, đừng quên, ông ấy là người mạnh nhất Thiên giới này, ông ấy sẽ khiến ta không sao, thật sự.

Ta cam đoan với nàng đó.”
Lý Mộng La đứng ngây người, nhìn hai người gắt gao ôm nhau, cảm giác bản thân như đang bị kìm hãm trong một giấc mộng dài.
Mạnh Vân Lâu tựa người vào bậc thềm.
“A La, lại đây.” Chàng vẫy tay với nàng.
Lý Thanh La ngồi xuống bậc thềm, nheo mắt nhìn chàng, nước mắt lạnh ngắt chảy dài trên khuôn mặt nàng.


Chàng thở dài lau đi.
“Sắp làm mẫu thân rồi, sao nàng còn…”
Đè chặt bàn tay đang áp lên má nàng, Lý Thanh La khóc không thành tiếng.
“Mấy người đó đều nói sai rồi, A La, thật ra, lần đầu chúng ta gặp gỡ là trong ký ức phủ đầy bụi của nàng, khi đó, phụ thân nàng giấu ta ở trong một cái hang động sau hoa viên, không ai biết đến ta, khi đó, mỗi ngày ta đều ở trong đó, nơi đó cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ta tưởng mình sắp phát điên rồi, nhưng nàng đã tới.”
“Khi đó, nàng tám tuổi, ta mười một tuổi, nàng tóc tai bù xù khóc to, không nhịn được, ta hỏi nàng, muội khóc cái gì? Nàng khóc càng to hơn, vừa khóc vừa nói với ta, phụ thân nàng không muốn thành thân với nàng, khi đó, bộ dạng nàng thật hỏng bét, nước mắt, tóc, nước mũi đều bết trên mặt, nhưng nàng vẫn cố tình hỏi ta nàng có xinh không? Ta nhớ lúc đó, ta đã cười rất vui vẻ, đó là lần đầu tiên ta cười vui vẻ đến thế sau khi mẫu thân ta qua đời.”
“Ta luôn cho rằng bản thân đã quên cách cười, ta cũng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ biết cười nữa, cho nên, khoảnh khắc đó thật quý giá đối với ta.”
“Sau đó, ta đã nói một câu mà chính ta cũng không ngờ tới, ta nói nếu phụ thân muội không lấy muội thì ta cưới muội thế nào? Nói xong, bản thân ta cũng giật nảy, nhưng, ta không hối hận.”
“Có biết nàng trả lời ta thế nào không, lúc đó, nàng suy nghĩ rất lâu, hỏi ta khi ta lớn lên có anh tuấn, có đối tốt với nàng giống như phụ thân của nàng không? Ta nói nhất định có, sau đó nàng nói, vậy được, chúng ta định rồi nhé, chờ sau khi huynh lớn lên trở thành một chàng trai anh tuấn ta sẽ gả cho huynh.

Ngày đó, chúng ta cứ vậy mà ước định thành thân, những ngày sau đó, nàng mang những món ngon, đồ chơi tốt đến cho ta, còn không ngừng dặn dò ta luôn phải nhớ thành thân với nàng sau khi ta lớn lên.”
“A La, nàng mãi mãi không biết nàng chính là tia sáng trong khoảng thời gian trưởng thành u tối của ta.

Ta luôn nhớ khi ta lớn lên ta sẽ cưới nàng, nàng xem, ta không có nuốt lời phải không?”
Lý Thanh La không thể không gật đầu, nàng đặt tay chàng lên bụng mình, khó khăn nói hay phát ra âm thanh.
“Không có, chàng không có nuốt lời, chàng không chỉ lấy ta, mà chúng ta còn có con.”
Đặt tay lên bụng trên nàng, khuôn mặt Mạnh Vân Lâu mới giãn ra, tiếp tục nói.

“Sau này, ta trở về Thiên Cung, ta liền thỉnh cầu phụ vương tới nhà nàng cầu thân, lúc đó, ta không biết nàng đã không còn là nàng, nữ tử xinh đẹp gọi Vân Lâu ca ca kia không phải nàng, nhưng ta lại một mực cho rằng đó là nàng, sau khi ta bừng tỉnh mọi chuyện, ta chợt nhận ra, nữ tử cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông ở cung Tử Vi đó rõ ràng đang ở trước mặt ta, nhưng trái tim vẫn cảm thấy trống rỗng.”
“Xin lỗi, A La, ta đã nhận nhầm người.

Nhưng Mộng La là ta nợ nàng ấy, khi ta biết người Mộng La sắp gả là một tên ngốc ở Long cung, ta đã thỉnh cầu phụ vương thoái hôn, đồng thời cũng đáp ứng với Mộng La, không nói chuyện này ra.”
Nói đến đây, giọng của Mạnh Vân Lâu không thể tiếp tục, hơi thở của chàng dần trở nên nặng nề.
“Ta hiểu rồi, Vân Lâu.

Chàng đừng nói nữa.” Lý Thanh La lao đến, vùi đầu vào ngực chàng: “Vân Lâu, ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ chàng, ta biết ta sai rồi.”
Lý Mộng La lặng lẽ xem, nhìn Vân Lâu ca ca của nàng ta ôm chặt người kia trong lòng, như lấy được bảo bối, thì ra, hết thảy đều là do bản thân nàng ta tự mình đa tình.
Tại đây, trong ba người, nàng ta đã trở thành người bị lãng quên, luôn như vậy.
Mộng La, Lý Mộng La, cái tên quá thích hợp, mọi thứ hết thảy chỉ là hồi mộng tưởng của riêng nàng ta mà thôi.

Lý Mộng La bất giác cười, dùng hết sức lực cười điên cuồng.
Rất lâu sau, Lý Thanh La bị tiếng cười đó đánh tỉnh, đó là âm thanh thê lương nhất trên đời, giống như đang khóc lại đang cười.
Vung tay một cái, Lý Mộng La từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Mạnh Vân Lâu, trong mắt ngập oán hận.
“Thì ra, từ đầu đến cuối, ta chỉ là một kẻ thế thân, năm tám tuổi ta đóng vai Lý Thanh La để an ủi mẫu thân, diễn một hồi ta thật sự nghĩ mình là Lý Thanh La thật, chàng biết không? Điều ta ghét nhất trên đời này chính là ba chữ Lý Thanh La, không ai lại thích đi làm thế thân, không ai thích giấu mình đi đóng vai kẻ khác.”

“Vân Lâu ca ca, ta tưởng chàng khác với những người đó, nhưng sự thật hóa ra là thế này, Vân Lâu ca ca, chàng, đã tổn thương ta sâu sắc.”
“Cho nên, ta sẽ không để các người sống vui vẻ, các người dựa vào cái gì?”
Sắc mặc Mạnh Vân Lâu đại biến, chàng cố gắng đứng dậy, đồng thời, kéo Lý Thanh La ra sau lưng mình, động tác này càng kích thích nàng ta hơn.
Lý Mộng La ngẩng cao đầu, hướng về phía chân trời ngân hát.
Trong phút chốc, trên đài Nhân Duyên nổi gió mạnh.

Đủ loại chim điểu từ xa bay đến, chúng tụ lại bay vòng trên đỉnh đầu bọn họ, dần dần tạo thành một vòng tròn, vòng tròn hòa với gió mạnh tạo thành lốc xoáy, sức mạnh của lốc xoáy đó đang dần mạnh lên.
Tiếng hát của Lý Mộng La có thể khiến trăm hoa đua nở, có thể gọi trăm điểu.
Lốc xoáy mang theo một lực mạnh mẽ, Lý Thanh La cảm thấy mỗi khối xương trong cơ thể mình đều đang run rẩy, như thể giây tiếp theo nàng sẽ bị hút vào trong vòng xoáy đó, trên thực tế, nàng gần như sắp không thể đứng vững.
Mạnh Vân Lâu cố nén cảm giác đau nhói do vết đâm của thanh kiếm, giữ chặt Lý Thanh La trong lòng mình, dùng hết sức mạnh để tạo ra một kết giới để bảo vệ họ, nhưng vết thương kia đã trói buộc năng lực chàng, kết giới kia bấp bênh.
Chàng cúi đầu, hôn lên môi Lý Thanh La, cố gắng hết sức dây dưa.
“A La, chăm sóc con của chúng ta thật tốt, thật tốt… hãy sống thật tốt, A La, lần này, nàng nhất định phải tin ta, ta sẽ đến tìm nàng, lần sau ta nhất định sẽ không nhận sai nàng, nhất định…”
Nhận ra được chàng muốn làm gì, Lý Thanh La trong lòng vô cùng hoảng loạn, nàng liều mạng nắm lấy tay chàng, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng, đừng… Vân Lâu, ta cầu xin chàng đừng, ta xin chàng…”
“Vân Lâu, nếu chàng muốn đi, hãy đưa ta đi cùng.” Nàng dùng hết sức giữ chặt lấy chàng.

Giờ phút này, nàng bắt đầu hận sự bất lực của bản thân.
Thật nực cười, đường đường là Trưởng công chúa của cung Tử Vi lại không biết chút tiên thuật gì, lúc trước, nàng mãi lo chơi đùa, sau đó nàng mới đề nghị học một chút, phụ thân nàng nói năm tám tuổi ấy nàng bị thương rất nặng, hại đến tiên căn, không thích hợp học tiên thuật.

Cho nên nàng một chút năng lực cũng không có, cho nên, nàng không cứu được phò mã của nàng.
Tay chàng khẽ nới lỏng, nàng bắt lại, nước mắt như bờ đê vỡ vụn làm nhoà mọi thứ, nàng không nhìn thấy rõ biểu cảm của chàng, biểu cảm cuối cùng.

Lý Thanh La chỉ nhớ chàng giống như một chiếc lá lơ lửng trên bầu trời, chàng nói, A La, đợi ta, nhớ kỹ.
Khi nàng muốn lao về phía lốc xoáy muốn đi cùng chàng, nhưng lại bị một lực mạnh mẽ dội ngược trở lại, Lý Thanh La cuối cùng đã hiểu, phò mã của nàng là dùng đập nồi dìm thuyền để bảo vệ nàng.
Lý Thanh La bò tới trước Lý Mộng La, bò tới dưới chân nàng ta, liên tục đập đầu với nàng ta.
“Mộng La, ta cầu xin ngươi, dừng lại đi, ta cầu xin ngươi thả phò mã ra, ngươi đối xử với ta thế nào cũng được, ta cầu xin ngươi để chàng trở lại đi, Mộng La, ta cầu xin ngươi, ta bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho ngươi.”
Lý Mộng La nhìn thấy người đang quỳ dưới chân mình, nàng ta cười giễu, Trưởng công chúa tôn quý trong mắt người khác vẫn không bỏ được tính thấp hèn của mình, nhưng một người như vậy lại có thể đem Lý Mộng La nàng dẫm nát dưới chân.
Nàng ta ngẩng đầu cười lớn, nhìn lốc xoáy đang giương nanh múa vút kia, Vân Lâu ca ca của nàng ta lúc này hẳn đang chật vật trong lốc xoáy kia đi, nhưng không sao, nàng ta sẽ đi cùng chàng.
Giờ khắc này, Lý Mộng La cảm thấy như giải thoát rồi.

Nàng ta nghĩ tất cả đều hoàn hảo.
Thế thân cũng được, nhận sai cũng chẳng sao, quan trọng là bây giờ ba người bọn họ cuối cùng cũng có một kết cục.
Gió tạm ngừng, ngưng tụ lại, trên mặt Lý Mộng La nở nụ cười tươi, cười rạng rỡ hết mức.

Cuối cùng, nàng ta như một cầu vồng bay về phía lốc xoáy.
Lúc này, thật yên tĩnh, lốc xoáy như sao băng xẹt qua bầu trời rồi biến mất ở chân trời.
Lý Thanh La ngồi ngây người, không nói được tiếng nào, đến khi trên trời vang lên tiếng kêu líu lo quen thuộc của Thanh Loan, nó đáp xuống trước mặt nàng, miệng ngậm một ngọc bội màu xanh.
Mùa xuân tháng Ba năm đó, chàng và nàng lén xuống nhân gian, nàng học theo các nữ tử nhân gian mua ngọc bội tượng trưng cho vĩnh kết đồng tâm tặng chàng.
Ngọc bội đó luôn được treo bên hông chàng, chàng nói đó là vật đính ước của bọn họ.
- Hết chương 5-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi