DUYÊN HAY NGHIỆT, CỐT CHỈ MỘT CHỮ ÁI


CHƯƠNG 14
“Muôn tâu hoàng thượng, xin người lại cho xuất binh ra biên cương, chuẩn bị thu phục Nguyên Quốc.”
Tả thừa tướng quỳ ngoài điện Thừa Càn mà hô lớn. (Điện Thừa Càn là nơi ở của vua á.)
Các đại thần phía sau cũng đồng loạt hô theo. “Xin hoàng thượng suy xét.”
Lý công công đứng ngoài day day hai bên thái dương. Mấy đại thần này, thực sự quá cứng đầu, đã quỳ ở đây nguyên một buổi chiều rồi. Không những thế lại còn liên tục hô lớn. Khiến người ta muốn điên đầu.
Đã ba ngày trôi qua, Hàn Băng luôn không muốn đề cập đến chuyện đó. Dù các đại thần có dâng tấu xớ, y cũng quyết không chịu xuất binh. Vì vậy nên các đại thần do tả thừa tướng đứng đầu mới nghĩ ra cách quỳ trước điện Thừa Càn mà tâu lớn.
Nhưng lão thiên khéo trêu ngươi. Lúc này, hoàng thượng của bọn họ thực sự đang…
“Hạ Mẫn, AAAAAA… há miệng ra ăn chút cháo nào.” Hàn Băng đưa thìa cháo đến gần miệng hắn, miệng y cũng tự động há ra làm mẫu.
Ánh mắt có chút kinh thường, Hạ Mẫn liếc y. “Ta không phải là tiểu hài tử.”
“Vậy đổi kiểu khác.” Hàn Băng rút lại thìa cháo, chỉnh lại tư thế, bày ra bộ dáng ân cần, điệu bộ ôn nhu. “Mẫn Mẫn, ngươi ăn một chút cháo, có vậy cơ thể mới khoẻ mạnh. Nào, để ta giúp.” Y đưa thìa cháo đến môi hắn.
Ánh mắt Hạ Mẫn càng thêm kinh thường. “Ta không phải là nữ nhân. Cũng không phải bệnh sắp chết.”
“Được được… Ngươi không thích liền đổi.” Hàn Băng lại thu lại thìa cháo, lôi trong ống tay ra một chiếc khăn lụa đỡ phía dưới thìa cháo. “Mẫn Mẫn, ăn một chút, ngươi như vậy làm ta muốn đau lòng chết. Ngươi có nghĩ đến ruột ta đau như cắt khi nghĩ đến bát cháo này ngươi…”

Hắn chưa kịp nói xong, Hạ Mẫn đã quay mặt đi. Ánh mắt lúc này không thể xếp vào loại kinh thường bình thường. “Ta không phải tướng công ngươi còn ngươi cũng chẳng phải nữ nhân mà uốn éo đến buồn nôn như vậy.”
“Ân… Ngươi không thích ta liền…”
Chưa đợt y nói xong, hắn đã giật lấy bát cháo, một hơi uống hết. Hắn không muốn bị tên kia bày đủ trò tra tấn lỗ tai nữa.
“Như vậy có phải tốt không?” Hàn Băng đỡ lấy bát cháo từ tay hắn, vuốt qua lưng hắn rồi đỡ hắn dựa vào đầu giường. (aaaaaa…. Mấy lão gào khản cổ ở kia trong khi anh đang bên này dỗ vợ… Aizz…. Ta bắt đầu thương mấy lão già bên kia rồi.)
Nhưng mà, khi Hàn Băng vừa quay đi đặt bát cháo lên bàn, Hạ Mẫn đã vọt ra khỏi giường, chạy ra ngoài sân mà nôn ra tất cả. Y cũng hoảng sợ mà chạy theo.
“Mẫn…” Y từ từ vuốt lưng hắn.
“Ngươi… -nôn- hỗn đản… -nôn-….”
“Ta xin lỗi… Xin lỗi…” Hàn Băng luôn miệng xin lỗi. Nhưng xét cho cùng, quy ra y đang xin lỗi vì cái gì a?
Sau khi nôn đến không biết trời đất là gì, Hạ Mẫn vô lực tiếp nhậnchén nước từ tay Hàn Băng, tùy tiện để y đỡ mình vào trong phòng.
“Mẫn… Ta…” Nhìn bộ dáng hắn, y đau lòng muốn chết. Hận sao người chịu tất cả cực khổ này là Hạ Mẫn chứ không phải y. (Anh thụ đi, e chế thuốc cho anh dựng dục cho biết cảm giác –)
Hắn không nói gì, nằm xuống giường nhắm mắt một lúc.

Hai người cứ như vậy yên lặng trong phòng, không để ý đến bên ngoài, một bóng đen khẽ phi thân xuống từ nóc nhà, nhẹ nhàng tiếp đất không tiếng động, vượt tường, nhanh chóng biến mất sau tán cây.
Hạ Mẫn nằm một lúc, chậm rãi lên tiếng. “Chuyện biên ải thế nào rồi?”
Hàn Băng khẽ nhíu mày không đáp. Hắn cũng biết là đã lỡ miệng, cũng không dám nói gì thêm.
Hắn bây giờ thực sự mệt muốn chết, tiện miệng hỏi chứ không có ý muốn bận tâm. Hắn vốn là nam tử hán, tuy cơ thể không săn chắc rắn rỏi, nhưng cũng là một đấng trượng phu. Nay lại lấy thân nam tử dựng dục như nữ tử. Không những vậy còn phải chịu cơn nghén nặng giày vò khiến hắn phiền muộn vô cùng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Hàn Băng, nghĩ đến hài tử, nghĩ đến cảnh một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau không khỏi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Để được như vậy, chút mệt mỏi này có là bao.
Hắn chợt nghĩ về phụ thân hắn. Liệu lúc mang thai hắn, phụ thân hắn có nghĩ như vậy không. So với phụ thân, chẳng phải hắn đã quá hạnh phúc. Phụ thân một mình mang thai, cũng một mình gắng sức sinh hạ hắn. Hiện giờ hắn có Hàn Băng bên cạnh, tuy có lắm lúc phiền toái nhưng vẫn là được y chăm chút từng chút một, coi như quốc bảo mà nâng niu giữ gìn.
Khoé môi hắn không nhịn được khẽ cong lên thành một nụ cười.
Thấy vậy, Hàn Băng sủng nịnh cười. “Mẫn Mẫn, trộm nghĩ cái gì mà cười vui vậy? Nói ta nghe.”
Hạ Mẫn mở mắt ra nhìn y. “Không có gì đâu.”
Y đưa tay véo nhẹ mũi hắn. “Còn muốn giấu ta?”
“Không có gì thật mà.”
“Ngươi không muốn nói thì thôi vậy.” Hàn Băng giả bộ không vui quay mặt đi.

Hạ Mẫn cũng chẳng có ý dỗ hắn, liền nhắm mắt từ từ ngủ.
Hàn Băng căng tai ra nghe ngóng mà không thấy thanh âm Hạ Mẫn liền quay lại. Phát hiện ra hắn đã ngủ mất trong lòng không khỏi ấm ức, lấy tay chọc chọc vào má hắn. “Dám ngủ sao.” rồi sau đó y cũng lặng lẽ rời đi. Khi ra không quên cho thêm than vào chậu lửa hồng.
Khi y về đến nơi, đám đại thần kia đã tự giải tán từ lâu. Bốn bề vắng lặng yên tĩnh. Thấy y, lão công công vội ra bẩm báo chuyện ban chiều. Y nghe xong không khỏi đắc ý mà cười vang. Chiều nay quả thực y hời lớn, vừa không phải nghe đám triều thần lảm nhảm nhức óc mà còn được ở bên Hạ Mẫn. Y quả thực cao hứng vô cùng.
—-
Một nữ tử độ trung niên nhưng thần sắc vẫn còn vô cùng tươi trẻ ngồi trên ghế, bàn tay xiết chặt nhìn bóng đen đang quỳ dưới đất cách đó không xa.
“Nói. Nói lại một lần nữa.”
Thân ảnh kia khẽ run rẩy “Bẩm nương nương… Hoàng thượng quả thực thường xuyên qua lại Phủ sứ giả.”
Tả thừa tướng ngồi bên nữ nhân tỏ vẻ vô cùng giận giữ. “Chiều nay, có phải hoàng thượng cũng ở phủ sứ giả?”
“Dạ phải.” Bóng đen cúi thấp đầu.
Tả thừa tướng trên cao không khỏi đấm mạnh tay vào ghế. “Quả thực quan hệ giữa tên sứ giả đó và hoàng thượng không tầm thường.”
“Tả thừa tướng, bình tĩnh lại.” Nữ tử khẽ nhấp ngụm trà. “Còn điều gì quan trọng nữa không?”
“Bẩm nương nương, hình như tên sứ giả bị bệnh.”
Hai người ngồi trên cao không khỏi giật mình nhổm người lên. “Mau nói rõ.” Thừa tướng có chút mất kiên nhẫn. Hôm qua nhìn sắc mặt của tên sứ giả có chút bất thường nhưng cũng không nghĩ là bị bệnh nặng.

“Bẩm thừa tướng, ba hôm trước, Lâm thái y có được triệu riêng đến phủ xứ giả, mấy hôm nay tiểu nhân còn chứng kiến hắn nôn rất nhiều.”
“Truyền Lâm thái y.” Nữ tử hướng bên ngoài hô lớn, rồi vươn tay vẫy một cung nữ lại gần, phân phó gì đó mà nghe xong cung nữ lập tức rời đi.
Một lúc sau, Lâm thái y được triệu vào, quỳ trước mặt nữ tử mà hành lễ.
“Lâm thái y. Hôm trước, hoàng thượng có triệu ngươi vào xem bệnh sứ giả phải không?” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghi.
Mới đề cập đến vậy, người Lâm thái y đã ra một thân mồ hôi lạnh. “Bẩm nương nương… Phải ạ…”
“Vậy ngươi xem ra bệnh gì?”
Người Lâm thái y lúc này đã có phần run rẩy. “Bẩm nương nương, xứ giả chỉ là bị cảm mạo.”
“Cảm mạo thôi hà cớ chi ngươi phải run sợ vậy? Còn gì giấu giếm bản cung còn không mau nói thật.”
Hắn nhanh như cắt quỳ rạp dưới chân, đầu đã chạm sâu xuống đất. “Bẩm nương nương… Thần không có gì dám giấu giếm.”
Một cung nữ tiến vào, tay cầm một túi vải đưa nữ tử. “Ngươi thực sự nói thật?” nói rồi nàng cũng ném túi vải đó đến trước mặt hắn.
Nhận ra đó là túi vải mà nương tử hắn luôn mang theo mình, hắn có phần hoảng hốt, liều mạng dập đầu. “Bẩm nương nương, xứ giả thực sự đang mang thai.” Đăng bởi: admin


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi