DUYÊN HAY NGHIỆT, CỐT CHỈ MỘT CHỮ ÁI


CHƯƠNG 44
Hàn Băng nhìn Hạ Mẫn vẫn đang quỳ, mặt hắn cúi xuống, không ai rõ chính hắn đang nghĩ gì.
Đám đại thần bình ổn lại, chậm rãi quan sát từng chút thay đổi trên nét mặt y.
“Còn không mau tạ ơn…” Lý công công lại gần nhắc khéo hắn.
Hạ Mẫn vẫn bất động.
Hài tử giãy ra khỏi tay hắn, lao tới ôm cổ phụ thân.
Hàn Băng đã nói vậy, giờ hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài tuân lệnh. Hắn cắn môi bật ra từng chữ. “Tạ ơn hoàng thượng.”
Hàn Băng nở nụ cười, đỡ hắn dậy, cúi xuống bế hài tử lên rồi dắt theo Hạ Mẫn vào trong trướng.
Đám đại thần cũng chỉ nhìn nhau một lúc rồi ai nấy lại về chỗ của mình. Ngoài trời bây giờ chỉ còn lại một mình Ngôn Kỉ Hàn. Hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời, tay khẽ nắm lại chặt hơn. Người đó đã trở về, hắn vẫn chưa chết.
Hàn Băng ôm nhi tử ngồi lên giường, Hạ Mẫn cũng ngồi kế bên y.
Hài tử ngước con mắt trong veo nhìn Hạ Mẫn, rồi lại nhìn Hàn Băng. “Bá bá…”
Nó chưa kịp nói xong đã bị Hàn Băng đưa một ngón tay lên che miệng. “Cha. Gọi ta một tiếng cha.”
Nó ngẩng mặt nhìn Hạ Mẫn bên cạnh. Hắn cười ôn nhu gật đầu.
“Cha.” Giọng con trẻ non nớt vang lên làm lòng y khẽ se lại.
Khoé mắt không nhịn được mà trào nước mắt. Y đợi tiếng gọi này lâu lắm rồi vậy mà mãi đến giờ mới được nghe nên không tránh khỏi xúc động. Y thơm lên mái đầu nhi tử cười hạnh phúc.

Lão thiên quả không phụ lòng, những thứ là của hắn lại một lần nữa trở về với hắn.
Y kéo Hạ Mẫn vào, dang tay ôm cả hai.
Lý công công bước vào, Hàn Băng cũng không vội buông tay.
Hạ Mẫn thì phản ứng lại, gạt tay y ra.
Hàn Băng điều chỉnh lại tư thế nhìn người vừa phá hoại chuyện tốt của y. “Lý công công, có chuyện gì vậy?”
“Bẩm hoàng thượng, đại hoàng tử đã đến lúc đi ngủ.”
Hàn Minh ngước mắt nhìn Lý công công rồi nhìn Hạ Mẫn làm nũng. Bây giờ còn chưa ăn bữa tối, vì sao lại bắt hắn đi ngủ.
Hàn Băng nghe xong suýt bật cười, Hạ Mẫn tâm tư vẫn bình ổn, không có biểu hiện gì hết.
Lý công công dắt Hàn Minh đi ra, mặc cho nó liên tục nhìn Hạ Mẫn cầu cứu.
Màn cửa vừa buông xuống, Hàn Băng đã nhào qua ôm lấy Hạ Mẫn. Đó chỉ đơn thuần là ôm, không hề có đan xen dục vọng hay bất kì thứ gì khác.
Y thương xót nhỏ giọng. “Hạ Mẫn, ngươi thật gầy.” Y nắm lấy bàn tay hắn.
Tay hắn lạnh ngắt, từng ngón tay trắng trẻo ngọc ngà hồi trước nay đã trở nên chai sạm đi. Y nhìn mà đau lòng, đem tay hắn ủ vào lồng ngực, liên tục thổi hơi sưởi ấm.
Hạ Mẫn cũng không rút tay ra, chỉ nhìn y một hồi.
“Mau, ta giúp ngươi tắm rửa.” Y bế bổng hắn, giúp hắn thoát y phục vào trong dục dũng.
Cơ thể gầy ốm của hắn cũng vì thế mà bày ra trước mắt y. Lướt qua mấy chiếc xương sườn nhô ra trước ngực, y tự tránh chính mình sao lại cứ đinh ninh hắn đã chết mà không đi tìm kiếm, để hắn sống khổ cực như vậy.

Y tiến lại, hôn lên môi hắn. Hạ Mẫn không đáp lại cái hôn nhưng cũng không chối bỏ, để y thoải mái xục xạo trong khuôn miệng.
Một lần như vậy rồi lại thêm một lần, y cuối cùng phát bực mà buông hắn ra. “Hạ Mẫn hôn ta.”
Hắn nhìn y, vẽ ra nụ cười giả tạo, tiến đến, ôm cổ y, từng chút một đưa môi đến, hôn khắp đôi môi, lần mò vào bên trong.
Hàn Băng điên cuồng áp hắn xuống phía dưới, hôn môi nồng nhiệt.
Sau khi không chịu được nữa, y thả hắn ra. Để hắn nằm tựa vào ngực mình. Y lặng lẽ quan sát, đôi mắt luôn tràn đầy sức sống của hắn giờ đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt vô hồn, không tiêu cự.
“Hạ Mẫn, nhìn ta.”
Hắn theo hiệu lệnh nhìn y, nhưng trong mắt không còn chút cảm xúc.
“Ngươi làm sao vậy hả? Quy ra là ngươi làm sao?” Y nhíu mày.
“Ta đã chết rồi.”
Hàn Băng sững người.
“Không phải sao?” Hắn cười nửa miệng.
Y im lặng.
“Tiếc nhỉ, ngươi không giết được ta.” Hắn cười nhạt.
Y vẫn im lặng, lòng đau như cắt.

“Nay ta nằm trong tay ngươi rồi. Bắt ta chết, ta chỉ có nước chết.”
Y giữ chặt hai tay hắn vào thành dục dục, đưa môi mình đến, hôn thật sâu rồi cắn nhẹ vào môi hắn trước khi rời đi. “Ta chưa từng muốn giết ngươi.”
Hắn cười. “Có ai giết người mà lại tự mình thú nhận đâu.”
Y giữ cằm hắn, bắt hắn nhìn mình. “Nghe ta. Ta chưa từng muốn giết ngươi.”
Hắn cũng không giãy ra, cứ như vậy nhìn y. Trong con ngươi chất cảm xúc không rõ ràng.
Vừa nãy, khi quỳ xuống, hắn đã nghĩ rất nhiều. Hàn Băng đã muốn giết hắn một lần, không gì đảm bảo sẽ không có lần hai.
Thấy hắn lâu vậy mà vẫn chưa phản ứng, y thả hắn ra. Tâm tư chùng xuống cực điểm.
Y ôm hắn vào lòng, vỗ về. “Ta không giết ngươi. Ta không biết hung thủ là ai nhưng ta sẽ quyết tìm ra kẻ đó.”
Hạ Mẫn cười nhạt. Từ lần chết hụt, hắn đã hạ quyết tâm, ngoài chính mình cùng hài tử sẽ không tin tưởng bất kì một ai hết.
Hàn Băng thơm dọc theo cổ hắn xuống phía dưới, nước nóng bốc hơi lên nghi ngút làm cảnh vật càng thêm phong tình.
Sau khi tẩy rửa xong xuôi, Hàn Băng bế Hạ Mẫn lên, đặt hắn nằm trên giường, chính mình thả rèm xuống.
Mân mê da thịt trắng mịn mà lâu rồi mình chưa được nhìn thấy, Hàn Băng cảm giác trong tim thật khác lạ. Hôm nay quả là một ngày may mắn với y. Cả hai người quan trọng nhất với y đều đã quay về bên cạnh.
Hàn Băng cúi xuống thơm lên xương quai xanh của hắn, bàn tay tuồn xuống phía dưới, vô thức đặt lên bụng hắn. Lúc hắn rời bỏ y, hắn đang mang thai, bây giờ đã qua lâu rồi, nhưng y vẫn chưa quen được.
Y cúi xuống hôn dọc từ cổ xuống bụng, dừng lại liếm vòng quanh cái rốn nhỏ.
Hạ Mẫn mắt nhìn mông lung phía trên.
Hắn thực sự một chút hứng thú cũng không có, tất cả xung quanh như quay cuồng đảo lộn.
Bốn năm sống thật yên bình, hắn không ngờ rằng sẽ có ngày được tái ngộ.

Lúc xa nhau hắn luôn ngày nhớ đêm mong, đến lúc dạy nói cho hài tử cũng cố tình dạy chữ “cha” trước. Nhưng đến lúc này, khi gặp mặt, cảm giác hận lại như mặt nước không hẹn nổi sóng. Bao nhiêu thứ cứ như vậy quay vòng vòng quanh hắn.
Yêu hay hận? Hắn với y là yêu hay là hận? Hắn làm sao có thể hiểu được đây.
Y với hắn là yêu hay không yêu? Hắn cũng không rõ.
Những ngày này về sau hắn sẽ sống như thế nào đây? Đối với y sẽ là loại cảm xúc nào? Yêu hay hận?
Y cố ý thay đổi thân phận của hắn để giữ hắn bên mình mãi mãi. Hắn biết. Nhưng Hàn Băng y đã muốn giết hắn như vậy, bây giờ sao lại có thể muốn giữ hắn lại bên mình? Để hành hạ hắn sao? Để thấy hắn ngày đêm tràn ngập trong đau khổ?
Hàn Băng, ngươi sao lại nhẫn tâm đến vậy? Tại sao?
Hàn Băng nhìn ánh mắt chất đầy tâm tư của Hạ Mẫn. Y biết hắn đang khổ tâm chuyện gì. Y cũng không trách chuyện hắn nghĩ y giết hắn. Chính là y dán tiếp giết hắn.
Xe là do y chuẩn bị, chuyến đi là do y sắp xếp. Không muốn hiểu lầm cũng thật khó.
Y cúi đầu, trong lòng cũng đầy những buồn khổ. “Hạ Mẫn.”
Hắn nhìn y không đáp.
“Ngươi nói xem, ta với ngươi là duyên hay nghiệt?
Chuyện chúng ta là phải hay trái?
Ngươi với ta là yêu hay không?
Chỉ ngươi mới biết được.”
Y nhìn hắn, yên lặng một hồi rồi nói tiếp. “Nếu chuyện tình chúng ta là con đường dài vạn bước, chỉ cần ngươi tiến một, ta sẽ nguyện vì ngươi đi hết chín trăm chín mươi chín bước còn lại.
Chỉ cần ngươi đưa tay, bất kể là duyên hay nghiệt ta sẽ nguyện cùng ngươi đi trọn con đường.” Đăng bởi: admin


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi