DUYÊN HAY NGHIỆT, CỐT CHỈ MỘT CHỮ ÁI


CHƯƠNG 53
“Bẩm hoàng thượng.”
“Ân?” Hàn Băng đứng trước gương đồng, chỉnh chu lại y phục trên người. Y muốn đến gặp Hạ Mẫn. (=.= năm năm rồi mà vẫn nồng đậm như hồi mới yêu. Ta ngửi thấy mùi quảng cáo Bảo Xuân. Hắc hắc)
“Bẩm hoàng thượng, có kết quả bên phủ nội vụ.”
Hàn Băng chìa tay, cũng không buồn quay lại nhì lão. Lão thận trọng đặt tờ giấy lên tay Hàn Băng. Y tuỳ tiện mở ra đọc, mắt đột nhiên trợn tròn, nhìn mấy chữ trên mẩu giấy. “Thuốc phá thai?”
Này là có ý tứ gì? Có người biết Hạ Mẫn có thai? Nhưng thực không đúng. Y còn chưa cả biết việc hắn có thai thì ai biết? Y lắc lắc tờ giấy trong tay, mắt chợt loé lên một tia trấn động. Triệu thái y đã bắt mạch cho Hạ Mẫn sáng hôm đó nhưng lại không biết Hạ Mẫn có thai. Điều này là không thể. Nếu nói mang thai một tháng mà chẩn sai thì còn chấp nhận được, này đã mang thai hai tháng, mạch tượng là không thể lẫn đi. Vậy vì sao? Người nấu bát dược này là ai? Triệu thái y? Nhưng lão không có lí do làm vậy. Hay lão để lọt tin tức? Điều này… Nhưng nếu như vậy là Triệu thái y biết Hạ Mẫn có thai mà không báo với y là sao? Hạ Mẫn đã qua một lần mang thai… không có lí một chút cũng không biết. Y đột nhiên ngẩng đầu. Không phải là thuốc do Hạ Mẫn cho sắc đi.
Không được, phải cùng hắn hỏi cho rõ. Y cấp tốc chạy đến Hạ Chi cung thì gặp người của Hiền phi đang đứng ngoài. Nàng tại sao lại đến đây? Y nhíu mày.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.” Hàn Băng bước vào, thấy Hạ Mẫn cùng Hiền phi đã đồng loạt đứng lên. “Thần thiếp Thần phi (Hiền phi) tham kiến hoàng thượng.”
Thấy Hàn Băng gắt gao nhìn hai người, Hiền phi một chút hơi run, nghĩ chính mình đang làm kì đà liền thưa một tiếng rồi lui khỏi.
Hạ Mẫn nhìn y, lòng tràn đầy hối lỗi, chủ động tiến lại. Nhưng Hàn Băng lại đối với hắn giữ khoảng cách. Y đập tay lên bàn, để lại mẩu giấy. “Đọc đi.”
Hạ Mẫn chưa hiểu gì, tay nhấc mẩu giấy lên xem. Mắt hắn mở to. “Hàn… Hàn Băng…”
“Là ngươi cho người chế dược phải không?”
“Hàn Băng… ta…”

“Ta hỏi ngươi, chỉ cần trả lời đúng hay sai.”
Hắn im lặng một hồi lâu, cúi đầu. “Đúng.”
Hàn Băng nghe được chữ này, toàn thân không rét mà run cầm cập “Vì sao? Hạ Mẫn, vì sao? Ta đối với ngươi có gì tệ bạc.” Y giữ vai hắn lay mạnh, đôi mắt đã đỏ ngầu, thoạt nhìn như một con dã thú hung bạo nhưng đáy mắt lại là bi ai không nói nên lời.
“Nhưng…”
“Là ngươi cố tình để sảy thai phải không?” Y gầm gừ.
“Không, ta không…” Hắn lắc đầu quầy quậy.
“Im miệng cho ta.” Y tiến đến, hung bạo hôn chặt môi hắn. “Ngươi là của ta, vì sao lại muốn bỏ đứa con của ta? Ngươi với ta là yêu hay không yêu?”
“Ta…”
“Tại sao? Hạ Mẫn, ngươi căm ghét ta đến vậy sao? Ngươi không muốn bên ta đến vậy sao?” Y lôi hắn đến bên giường, đẩy ngã hắn. “Vì sao?” Y điên cuồng hôn khắp dọc cái cổ trắng có vẻ xanh xao.
“Hàn Băng…” Hạ Mẫn chưa bao giờ cảm giác bất lực như bây giờ, hắn càng cố đẩy người kia ra lại càng bị y giữ chặt.
Phải, hắn công nhận là hắn làm, nhưng y cũng cần cho hắn giải thích. Vì sao? Hắn cũng muốn hỏi vì sao y không muốn nghe hắn nói.
“Hạ Mẫn…” y tiến đến cắn thật mạnh lên cổ hắn, để lại một vệt máu dài.
Đến giờ hắn không còn chịu được nữa, đẩy y ra, tát thật mạnh vào má y. “Hàn Băng, tỉnh đi.”
Hàn Băng ngồi dưới đất, thần trí hỗn loạn cùng hoảng sợ vô cùng. Người y yêu nhất, vì cớ gì mà lại muốn bỏ hài tử của hai người?
Hạ Mẫn đứng đó, nước mắt đã trào mi, cảm giác chán ghét bản thân vô cùng. Hắn tiến đến, ôm lấy thân hình kia, đầu dựa lên hõm vai, ôn nhu mà vỗ về. “Hàn Băng, bình tĩnh nghe ta nói. Ta lúc đầu đúng là có muốn bỏ hài tử. Lúc đó ta không minh bạch ta có yêu ngươi hay không.” Nước mắt hắn rơi xuống, ướt đẫm bả vai kia. “Nhưng sau khi mất nó, ta mới biết ta cần nó đến nhường nào, ta yêu ngươi đến nhường nào.”
“Mẫn…” Hàn Băng ngước đôi mắt đã đong đầy nước lên nhìn hắn.
Hắn ôm chặt thêm, ghé vào tai y thì thầm. “Tin ta… Linh Hiên tộc không động tình không thụ thai.”
Mắt y chợt loé tinh quang, miệng nở nụ cười. “Là thật?”
Hạ Mẫn đưa trán tới, chạm lên trán hắn khẽ gật đầu.
Hàn Băng bật cười, một giọt nước mắt theo khoé mi chảy xuống. Y ôm Hạ Mẫn vào lòng, gia sức mà hôn hắn. “Ta xin lỗi.”
Hắn cười lắc đầu. Y di đến vùng thắt lưng, mân mê cái nút đằng sau muốn cởi ra. Hạ Mẫn như nhớ ra gì đó, bối rối giữ tay y lại. “Hàn Băng, ta không được…”
Lúc này, y mới nhớ ra, đỏ mặt. “Xin lỗi, ta… ta không cố ý.” Y lại nhìn thấy vệt máu trên cổ hắn mà cảm thấy hối lỗi, đưa tay lên lau nhẹ.

“Không sao.” Hắn cười ghé môi đến, hôn lên môi y.
“Ngươi càng ngày càng giỏi dụ dỗ.” Y cười, bế bổng hắn lên giường, để hắn bán nằm dựa vào thanh giường. “Tiểu An Tử, chuẩn bị nước nóng cùng túi da.”
“Ân?” Hạ Mẫn có chút khó hiểu nhìn y.
Y chỉ cười, một lúc sau thì tiếp nhận nước nóng cùng túi da từ tay Tiểu An Tử.
Y giặt qua khăn, lau nhẹ vết thương ở cổ cho Hạ Mẫn. “Đau không?”
Hạ Mẫn cười lắc đầu.
“Cứng đầu.” Y lau nhè nhẹ sau đó tiến đến mà lau người cho hắn.
Hắn có chút ngại ngùng mà cầm tay y lại. “Ta tự làm được.”
“Tắm chung đều đã tắm qua, còn ngại ngùng cái nỗi gì?” (tên mặt dày, mặt siêu dày)
Hạ Mẫn cúi đầu, đối với việc kia vẫn tồn tại một chút ngượng ngùng.
Hàn Băng kêu lấy thêm một chậu nước nữa, cẩn thận đổ nước vào túi da.
“Ngươi định làm gì?” Hạ Mẫn nhíu mày.
Y áp cái túi đã được bịt kín lên mặt hắn. “Ấm không?”
Thời tiết đầu hạ có chút nóng nực. Hắn đẩy cái túi ra. “Nóng.”
“Vậy tốt rồi.” Y chậm rãi đặt nó lên bụng Hạ Mẫn. “Tốt hơn không?”

Hạ Mẫn cảm giác vật ấm ấm được đặt trên bụng mình làm cơn đau luôn âm ỉ có vẻ đỡ hơn rất nhiều. Nhưng quan trọng hơn, hắn thấy lòng mình ấm lên rõ rệt.
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi chúng ta về sau sẽ có thêm thật nhiều tiểu hài tử.”
“Ân, phải có.”
—–
“Hồng nhi, chuyện bên Hạ Chi cung thế nào?” Kỉ Hàn bán nằm dựa vào thành giường lơ đễnh hỏi.
“Bẩm nương nương, hoàng thượng vừa làm loạn bên đó.”
Hắn nhíu mày nhìn người kia một chút rồi bật cười. Hạ Mẫn, coi ngươi cùng Hàn Băng về sau sẽ thế nào.
Nhìn Kỉ Hàn một lúc, cung nữ mới ngập ngừng lên tiếng. “Nhưng hiện giờ…”
Hắn có chút mất hứng, nhíu mày nhìn người kia. “Hiện giờ làm sao?”
“Bẩm nương nương, bên đó không thấy còn động tĩnh gì nữa.”
Hắn cũng không đáp nữa, mắt chăm chú nhìn lưu tinh vút qua bầu trời đêm huyền ảo, tay khẽ thắt nút góc chăn dưới tay. Người ta nói lúc nhìn thấy lưu tinh mà thắt được một chiếc nút điều ước sẽ trở thành hiện thực. Hiện tại hắn đã thắt được nút, liệu lão thiên có giúp hắn hoàn thành tâm nguyện? Đăng bởi: admin


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi