DUYÊN LÀM PHU QUÂN



Editor: Thanh Việt
 
Vào vườn, mới ngồi một lát, đại ma ma bên người của Cam Lâm Quận chúa tới, nghe nói vị đại ma ma này là lão nhân bên cạnh của mẫu thân Quận chúa năm đó, cũng là nô bộc duy nhất chạy theo được, đối với Quận chúa rất cưng chiều, cũng mười phần trung thành, lại nhìn vị ma ma này theo bên cạnh Quận chúa gả vào thương hộ rồi đến khi được tiên đế tìm thấy, liền có thể thấy được bà ta không phải người ngu xuẩn, bằng không tiên đế cũng sẽ không tuỳ ý lưu lại người bên cạnh Quận chúa. Cho nên có thể thấy được Quận chúa phái đại ma ma qua đây là tỏ lòng biết ơn, cũng không bởi vì thân phận mà coi khinh một nhà Kim Phong Hoa.
 

Kim Phong Hoa nghe tin cũng có chút ngoài ý muốn, cái này cùng với suy nghĩ của hắn có chút khác biệt, nhưng nói cho cùng cũng là chuyện tốt, bây giờ trong phòng chỉ có hắn và Tiên Y, còn Trần thị đã dẫn Du nhi đi sương phòng nghỉ ngơi trước. Đối với kế hoạch của hắn, đã tới nơi này Kim Phong Hoa cũng không định gạt nàng, ngồi bên cạnh Tiên Y nói: “Bảo Lưu Li ra bên ngoài gặp vị ma ma kia đi.”
 
Tiên Y khó hiểu, sợ chậm trễ nói: “Đây sợ là không tốt lắm, không bằng để Bích Tỉ đi đi, Lưu Li tuổi còn nhỏ, lại là tam đẳng nha đầu, vạn nhất Quận chúa người ta cho rằng chúng ta khinh thường nàng thì làm sao bây giờ?”
 
Kim Phong Hoa chọc mũi nàng một cái, cười nói: “Người ta chẳng những sẽ không cảm thấy nàng chậm trễ, còn sẽ cảm kích nàng mười phần.”
 

Tiên Y tuy rằng mang thai, đầu phản ứng hơi chậm một chút, nhưng nhìn bộ dạng xấu xa kia của Kim Phong Hoa liền biết trong này có chuyện gì đó, lại nghĩ hắn không thể nào vô duyên vô cớ mang hai nha đầu từ phủ Tam Công chúa ra được, lấy nhiều năm ở chung của nàng cùng Kim Phong Hoa, tên này tuyệt đối là kẻ không có lợi thì không dậy sớm, làm sao tốt bụng mà cứu hai nha đầu khỏi hố lửa, trong này tuyệt đối có mờ ám.
 
“Đừng có nhìn ta như vậy.” Kim Phong Hoa bị đôi mắt nheo lại của Tiên Y chọc cười, vuốt mặt nàng nói: “Chỉ là duyên phận trùng hợp mà thôi, chúng ta không phải đại thiện nhân, tất nhiên muốn có chỗ tốt mới làm rồi.”
 
“Lưu Li là gì của Quận chúa?” Tiên Y hỏi.
 
“Trên đường không phải ta đã nói sao? Quận chúa lúc trước gả cho một người.” Kim Phong Hoa nói tiếp: “Nàng ta và chồng trước còn có một nữ nhi.”
 
“Không phải chứ!” Tiên Y kéo Kim Phong Hoa trợn tròn mắt, thần kỳ như vậy, tiểu nha đầu biến thành bạch phú mỹ*?

 
*Bạch phú mỹ: trắng giàu đẹp.
 
Kim Phong Hoa nhìn bộ dạng của nàng, thật sự nhịn không được, liền ôm nàng vào ngực xoa nhẹ, hô hấp cũng trở nên nóng bỏng, lại chỉ có thể nắm tay, dán mặt lên cổ Tiên Y đến nghiện, trong lòng ngứa ngáy đến không thể ngứa hơn, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: “Chúng ta sinh một đứa đi.”
 
“Nếu là con gái thì làm sao bây giờ?” Lại nói nàng còn muốn một nam một nữ cơ mà.
 
“Nữ nhi thì nữ nhi.” Ánh mắt Kim Phong Hoa hơi tối, ngón tay thon dài đẩy áo ngoài cùng với áo lót trắng thuần bên trong ra, lộ ra ngực bụng trắng nõn, hai điểm đằng trước như ẩn như hiện làm Tiên Y thiếu chút nữa phun máu mũi.
 
Kim Phong Hoa kéo dây cột tóc, mái tóc dài như thác đổ phong lưu đậu lên vai hắn, lại vung tay lên, màn che của giường rơi xuống, nhốt hai người trong một không gian không lớn, nhiệt độ không khí có cảm giác ngày càng lên cao.
 
Tiên Y hoảng sợ, Kim Phong Hoa càng tới gần, nàng càng cảm nhận được hạ bộ ngang ngạnh đang cọ trên người mình, nàng liền biết hôm nay khẳng định là Kim Phong Hoa nhịn không nổi nữa, chỉ là nàng rất muốn biết tình hình khi Lưu Li thấy đại ma ma kia như thế nào, nhưng vẫn nhịn không được nhìn thẳng ngắm nghía khuôn ngực của hắn.
 
“Đẹp không?” Kim Phong Hoa quỳ ngồi trước mặt Tiên Y, cởi bỏ quần áo, hiệu quả nửa cởi nửa che làm Tiên Y cho rằng mình lại xuyên vào thế giới giả tưởng, đúng là đệ nhất yêu nghiệt kiếp trước kiếp này nàng được nhìn thấy.

 
“Ta còn đang có mang ……” Tiên Y nuốt nước miếng, khô khốc nói.
 
Kim Phong Hoa chỉ cười, đặt bàn tay nhỏ của Tiên Y lên vai mình, sau đó dẫn đường từng chút một hướng dẫn nàng sờ xương quai xanh của hắn, sờ ngực của hắn, đặc biệt là tới hạt đậu đỏ kia, còn nhẹ nhàng cọ xát một chút, phát ra tiếng kêu hừ hừ kiều mị say lòng. Tiên Y cảm thấy cả người mình không được tốt lắm.
 
“Giúp, giúp ta…” Hắn thở dài ngân nga khẽ bên tai Tiên Y, liên tục đem tay Tiên Y lướt xuống bụng nhỏ, chậm rãi lướt xuống lướt xuống…
 
Ni mã*! Đầu Tiên Y liền bị oanh tạc, lúc này còn có thể nhịn nữa thì không phải là nữ nhân!
 
*Ni mã: là một câu tiếng lóng chửi bậy, có thể là phiên âm của chữ “animal”, dịch ra là súc vật :v
 
Kim Phong Hoa liếm môi, như ý nguyện nằm trên giường, vứt ánh nhìn câu dẫn cho Tiên Y nói: “Tuỳ nàng muốn làm gì thì làm.”
 
Cuối cùng một chút lý trí của Tiên Y biến thành đậu hũ nát.
 
Cho nên vào lúc buổi tối Tiên Y tỉnh lại cũng là lúc đại hội nhận thân máu chó đã bế mạc thuận lợi, mà tam đẳng nha đầu Lưu Li của nàng cũng trở thành Đại cô nương trong phủ Quận chúa, hoàn toàn là chim sẻ biến thành phượng hoàng, chỉ tiếc sự kiện mang tính lịch sử này từ đầu tới cuối nàng đều không tham dự mà nằm trên giường ngủ. Chỉ có Kim Phong Hoa bò dậy, chạy ra bên ngoài nhận lễ cảm tạ của Quận chúa và giúp Tiên Y cáo tội, nói nàng có thai thân mình không khoẻ, không thể ra chào hỏi.
 
Cái lông! Ai thân thể không khoẻ, rõ ràng lúc trước nàng còn đang rất tốt! Nếu không phải hắn bắt nạt thai phụ, nàng còn có thể ngủ đến mức này? Nàng cảm thấy chắc chắn khi Thạch lão gia lại đây bắt mạch một lần nữa đã nói gì với hắn, bằng không hắn sao có thể nhịn đến bây giờ mới động thủ? Mệt cho nàng còn cho rằng mình có thể bình yên đến khi sinh, kết quả là vẫn bị ăn sạch sẽ!
 
“Đừng nóng giận, chờ ngày mai Lưu Li sẽ đến đây hành lễ với nàng.” Kim Phong Hoa tinh thần sảng khoái ôm nàng nói. 
 
Tiên Y chu miệng nói: “Hành lễ cái gì, nàng ấy hiện tại không còn là nô tỳ nhà chúng ta, hơn nữa, chàng nghĩ Quận chúa sẽ thích con mình lui tới với chúng ta hay sao? Cho dù là nương nhà ai biết nữ nhi mình làm trâu làm ngựa cho người ta cũng sẽ không đồng ý cùng nhà đó qua lại, hận không thể diệt khẩu ấy chứ.”
 
“Làm gì có nghiêm trọng như vậy.” Kim Phong Hoa gõ đầu Tiên Y nói: “Người ta cùng lắm chỉ là Quận chúa mà thôi, lại nói thân phận của nàng ta cũng chưa từng bị người ta lên án, huống chi là nữ nhi của nàng ta, nếu không phải chúng ta, nữ nhi nàng ta đã sớm chết, làm sao còn có thể gặp lại được nữa? Đừng nói trong lòng nàng ta sẽ cảm kích, ngay cả Lưu Li nàng còn không rõ sao, là một nha đầu trung thành từ tâm, dù cho nàng ta thành Đại cô nương phủ Quận chúa cũng sẽ không xa cách với chúng ta, bởi vì đối với nàng ta mà nói, chúng ta càng làm nàng thấy gần gũi hơn là phủ Quận chúa.”

 
Nếu không phải xem trọng phẩm hạnh của nha đầu kia đầu tiên, Kim Phong Hoa lúc đầu cũng sẽ không đưa Lưu Li vào phủ làm nha đầu, bồi dưỡng nàng ta trung thành, nếu thật sự là một nữ tử ham hư vinh, phỏng chừng hắn sẽ đi đường khác, năm đó Mộng Cơ có thể thay thế nàng ta, Kim Phong Hoa hắn cũng không phải bị ngốc, loại chuyện như vậy, hắn khinh thường làm.
 
“Chàng nói xem, Mộng Cơ có phải đã biết Lưu Li chính là nữ nhi của Quận chúa, vì thế mới có thể hao hết tâm tư với chiếc vòng kia?” Tiên Y liên tưởng đến mấy cuốn tiểu thuyết đã xem qua của kiếp trước: “Cái vòng cổ kia sợ là tín vật, cũng khó trách cô ả phải một hai muốn nó.”
 
“Vòng cổ đó là phụ thân để lại cho Lưu Li, nhìn qua là làm từ gỗ không quý hiếm gì, nhưng nặng là ở ý nghĩa, những hạt châu bằng gỗ đó mỗi một viên đều là đích thân phụ thân nàng ta mài ra, nghe nói mấy khối gỗ này cũng là gia truyền trong nhà, nếu bóc mấy miếng gỗ của hạt châu sẽ thấy được, mỗi một viên bên trong đều có một chữ cho phụ thân nàng khắc, từ nhũ danh đến sinh thành bát tự đều ở bên trong.” Kim Phong Hoa cười nói, chỉ là hắn vẫn chưa nói hết, Lưu Li lớn lên thật sự rất giống phụ thân, nghe nói đại ma ma kia vừa nhìn thấy Lưu Li đã bắt lấy không buông tay, cái vòng kia ngược lại biến thành chứng cứ phụ trợ mà thôi, cũng không quan trọng như kiếp trước nữa.
 
“Sau này Lưu Li sẽ phải sống ở trong phủ Quận chúa?” Tiên Y có chút lo lắng, dù sao cũng có cha kế và kế đệ.
 
“Nàng yên tâm đi, phủ Quận chúa không có nữ hài, Ôn Vân Đình này ta có biết, là một quân tử, lại thích tiểu nữ nhi, lần này cũng coi như là được như ý nguyện.” Kim Phong Hoa có hơi chút hoài niệm nói, kiếp trước Ôn Vân Đình không thể nói là sống quá tốt, hắn ta không ủng hộ cũng không phản đối Trịnh Dịch Hiên, vẫn luôn đứng ngoài cuộc, Ôn gia sau này vẫn luôn không thể vào triều làm quan, nghe nói sau lại mang theo thê nhi rời khỏi Phái quốc đi du lịch. Lần này còn cho hắn một nữ nhi ngây thơ hồn nhiên, Kim Phong Hoa cũng coi như là làm được chuyện tốt.
 
Sự tình đã giải quyết viên mãn, Quận chúa sau này còn tự mình tới vườn tìm Tiên Y cảm tạ, rốt cuộc trong miệng Lưu Li vẫn luôn nói Tiên Y là một người thiện lương, bản thân Quận chúa cũng có chút đơn thuần, trừ bỏ lúc chiến loạn, nhiều năm như vậy có hai trượng phu đều được bảo vệ rất tốt, tới kinh thành cũng được tiên đế sủng ái, nếu không phải nàng ấy không thích ứng được chuyện giao thiệp với đám người quyền quý hẳn phủ Quận chúa đã sớm bị bà mai đạp vỡ. Hai nữ nhân, bề ngoài xem như cách tuổi không nhỏ, nhưng dựa vào tuổi tác kiếp trước của Tiên Y thì không kém nhiều lắm, huống chi hai người đều được nam nhân của mình sủng đến trời làm người ghen, chỉ số thông minh cũng không quá cao, bản tính càng giống như dân chúng bình thường. Rất tự nhiên, vừa gặp nhau đã thành tri kỉ, làm cho Kim Phong Hoa phải bất ngờ, xem như là chó ngáp phải ruồi đi? Chỉ tiếc thời gian ở chung quá ngắn, Kim Phong Hoa phải về nhận việc, nam nhân của Quận chúa cũng luyến tiếc lão bà vẫn luôn ở trong vườn không trở về, lại nói hắn ta cũng muốn nhìn khuê nữ mới một chút, thoả mãn tâm tư yêu quý nữ nhi của tên từ phụ kia. Cho nên Tiên Y không thể không tạm thời tách ra với Quận chúa, từng người về nhà, nhưng cũng đã hứa hẹn sau này sẽ thường xuyên qua lại. Quận chúa cũng coi như tìm được lối đi mới, không cần phải trốn tránh giống như lúc trước nữa.
 
Quận chúa tìm được nữ nhi thất lạc, Hoàng đế đương nhiên rất vui, cái tổ ong triều đình đi đến phủ Quận chúa chúc mừng, cũng may lúc này Quận chúa cũng thật sự vui vẻ, chẳng những tiếp đãi mọi người, còn mời Kim Phong Hoa và Tiên Y đến ngồi bằng vai vế, một phần là cảm kích hai vợ chồng son nhân nghĩa, một phần là muốn giới thiệu họ cho bằng hữu, Quận chúa cũng coi như có nhiều người bằng hữu. Mọi người đều đã luyện thành yêu tinh, đương nhiên cũng trợ hứng theo, ngay cả Vưu Xuân Sinh cũng tới, còn đặc biệt đại diện Hoàng đế khen ngợi Kim Phong Hoa, mặt khác nghe nói còn có ban thưởng gì đó, đã đưa đến phủ. Trong bầu không khí vui vẻ, có thể nói cả khách lẫn chủ đều vui, mọi người ở trong phủ Quận chúa, đến bái phỏng, mà một nhà Quận chúa cuối cùng cũng vạn sự hài lòng, Quận chúa cũng không còn tâm bệnh, một nhà Kim Phong Hoa ở giữa được lợi, chẳng những giao hảo với nhà Quận chúa, còn được Hoàng đế nể mặt.
 
Nhưng mà mọi người đều tốt, cũng chỉ có một vài người thật không tốt, trong đó có Mộng Cơ lại đặc biệt tức giận, ả lần trước vừa định vận dụng quan hệ trong tay đánh cắp vòng cổ trên người Lưu Li, thuận đường còn có thể giết chết nàng ấy để không còn đêm dài lắm mộng, lại không ngờ rằng Kim Phong Hoa lại ra tay trước như thế, làm cho ả chỉ có thể bị động.
 
“Kim Phong Hoa…… Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Mộng Cơ đập phá trong phòng một lúc, sau đó ngồi ở trên giường âm độc nói.
 
Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không ăn canh thịt, nếm thử một chút cảm thấy thật mới mẻ \( "▔□▔)/ giải quyết được vấn đề thân thế của Lưu Li, sau đó là tới Mộng Cơ. Kim Phong Hoa cùng Trịnh Dịch Hiên cũng muốn bắt đầu giao thủ chính diện rồi(??ω??)?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi