DUYÊN LÀM PHU QUÂN

Editor: Thanh Việt

“Nương nương, ngài như thế nào lại chạy nơi này ngồi ngẩn ra vậy?”

Kim Mộ Y nhàm chán ném đồ ăn cho cá vào hồ nước, hữu khí vô lực nói: “Ta đây còn có thể đi chỗ nào?”

“Chớp mắt sẽ tới mùa thu, nương nương không sợ cả người rét lạnh sao?” Cẩm Tú là đại cung nữ bên người Linh Linh, từ khi còn nhỏ đã đi theo bên cạnh nàng, là người cha nàng chọn cho nàng, vừa là cung nữ vừa là hộ về, chỉ là tuổi càng lớn càng thích lải nhải.

Linh Linh vỗ vỗ tay cho rớt đất trên tay, cung nữ bên cạnh rất nhanh đã lau tay giùm nàng, nàng chống người liếc Cẩm Tú một cái nói: “Không phải còn chưa tới mùa thu sao?”

“Nương nương!” Cẩm Tú thật sự bực, thân mình nương nương hiện giờ lại không giống hồi trước.

“Tốt tốt, trở về vậy.” Linh Linh cũng chỉ nói như vậy, nàng mới không thừa nhận đây là ý xấu của nàng, thực sự là trong cung quá nhàm chán, cung vụ gì đó có bọn ma ma nha đầu làm, cuối cùng nàng chỉ cần đóng dấu một cái là xong, cuộc sống thật sự quá rảnh rỗi, nếu không nhàn như vậy nàng cũng không muốn sinh con.

Vuốt bụng nhỏ hơi phồng lên, Linh Linh mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn đi về phía trước, mới vừa vòng qua Ngự hoa viên, liền nghe được hai tiểu cung nữ ở trong góc lặng lẽ nói chuyện, chỉ nghe giọng nói kia có chút khàn nói: “Nghe nói Trương Thái tần gần đây đem cô nương nhà mẹ đẻ tiến cung?”

“Còn không phải sao, nghe nói vị kia cô nương lớn lên thật là hoa dung nguyệt mạo.” Một người khác nói.

“Ta nghe nói nàng và Hoàng Thượng đã từng gặp qua ở trong cung?” Người giọng khàn rất nhiều chuyện cười nói.

“Vậy thì thế nào, trong cung chúng ta chỉ có một vị Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng cũng đã hạ chỉ.” Người kia không cho là đúng nói.

Người giọng khàn thanh âm càng thấp, nếu không phải Linh Linh có học võ thì căn bản không nghe được nàng ta nói cái gì.

“Cũng không nhất định sẽ như vậy, mấy cô nương đó đều là tuổi tác như hoa tươi, ngươi nói Hoàng thượng có thể động tâm hay không? Người giọng khàn nói xong còn khanh khách cười hai tiếng.

“Tìm đường chết!” Một người khác nhanh che miệng nàng lại.

Linh Linh không đi, cung nữ cũng sẽ không rời đi, có người muốn đi qua quát lớn, nhưng đều bị đại cung nữ bên người Linh Linh giữ chặt, đây là quy củ đã có từ trước của Linh Linh, nàng không thích nhất là hạ nhân tự chủ trương.

Đợi cho hai cung nữ kia không còn nói gì nữa, Linh Linh vẫn chưa đã thèm đi đến Phượng Nghi cung, Cẩm Tú bên cạnh nàng tất nhiên không lo lắng. Cung nữ bên cạnh Linh Linh đều biết Hoàng thượng có thái độ gì với Hoàng hậu nương nương, đó là cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, lại có tâm ca ca nhường muội muội, lại vừa có tình yêu giữa hai người yêu nhau, tuy nói ban đầu chủ tử Kim đại nhân của bọn họ đối với phu nhân là đủ yêu chiều, nhưng phu nhân luôn luôn mềm mại, Kim đại nhân sủng phu nhân cũng không có gì kì quái, đến chủ tử nương nương hiện tại, tính cách ngang ngạnh không nói, còn thích xem Hoàng thượng bị chê cười, rõ ràng là người cơ trí như vậy, ở trong cung lại còn cảm thấy nhàm chán, cho dù lúc muốn sinh hài tử cũng là vì muốn giết thời gian, đến Hoàng thượng khi ở trên triều là người nói một không nói hai, nhưng tới hậu cung, loại chuyện thấp hèn gì cũng đã từng làm, chỉ vì muốn giành được một gương mặt tươi cười của chủ tử nương nương mà thôi. May là nương nương là người tốt, bằng không sẽ trở nên yêu cơ hoạ quốc cỡ nào.

“Tuổi như hoa tươi?” Linh Linh vừa đi vừa nói: “Ta mới tiến cung hai năm mà thôi, như thế nào đã không phải hoa tươi?”

Cẩm Tú biết Linh Linh tuyệt đối không phải đang tự ái hối tiếc, tự tìm phiền não, chờ đến khi nàng quay đầu nhìn Linh Linh, quả nhiên vị chủ tử nương nương này mang khoé miệng mỉm cười, đôi mắt sáng như tuyết, tinh thần còn tăng gấp trăm lần so với hồi nãy.

“Ngươi nói xem, có thể ngẫu nhiên gặp được cái người gì trong cung đó?” Linh Linh chớp mắt nói với Cẩm Tú.

“Nương nương……” Cẩm Tú vẻ mặt đưa đám, ngài đều bụng to như vậy, có thể ngừng nghỉ một lát không?

Hứng thú tới, Linh Linh sai người nhìn chằm chằm cái vị gọi là Trương gia cô nương, chính mình cứ như vậy lên kế hoạch suy nghĩ muốn đi bắt “gian” trượng phu. Cẩm Tú căn bản cũng lười khuyên nữa, một khi cô nương đã thích thú, ai cũng không kéo về được, lại nói các nàng kì thực cũng ngầm có một phần cảnh giác với những nữ nhân nhìn trộm Hoàng thượng, không phải sợ bọn họ tốt hơn Hoàng hậu, nói thật nơi khác nàng không biết, nhưng từ khi tới kinh thành, người có vẻ ngoài đẹp hơn Hoàng hậu, hoặc căn bản đã sớm qua đời hoặc là còn chưa sinh ra, huống chi cô nương nhà nàng muốn rực rỡ có rực rỡ, muốn võ học thì có khinh công thuộc hạng nhất, Hoàng thượng nếu có người yêu khác mà không phải bị hạ cổ, thì chính là đầu bị hư rồi. Chỉ tiếc tình huống này vốn hẳn là tất cả mọi người đều biết đến, nhưng những thế gia kia lại nhìn không thấu, luôn ùn ùn không dứt ngẫu nhiên gặp mặt hoặc thậm chí hạ dược cũng có, nhưng vẫn chưa chịu tin tưởng Hoàng thượng chri yêu một mình Hoàng hậu, không cần người nào trong hậu cung nữa. Chỉ sợ trong lòng Hoàng hậu đều biết hết, bằng không sẽ không có một nữ nhân nào đem trượng phu có khả năng sẽ hồng hạnh xuất tường coi như trò vui đùa.

Cõi lòng đầy hứng thú, Linh Linh một lòng chờ mong được hội ngộ cao thủ gì đó, tỉ như những cái mẫu thân đã từng nói qua với nàng như bạch liên hoa, hắc liên hoa nha, hoặc là nữ tử lãnh khốc gì đó, hoặc là bề ngoài ngây thơ hồn nhiên? Hoặc là loại lãnh diễm cao ngạo? Tóm lại những loại nữ nhân thông qua lời Tiên Y nói đã làm nàng há hốc mồm tò mò không nhịn được, cũng làm nàng chân chính ý thức được, trên đời này mỗi một người đều không giống nhau, bất luận là bề ngoài hay là bên trong, mà khác với những thứ nàng từng cho rằng, hoặc là dùng được, hoặc là phế vật! Từ nhỏ nàng đã trưởng thành sớm, đặc biệt là từ khi ca ca rời nhà đến hoàng cung, mẫu thân vào lần đó tinh thần rất sa sút, cho nên sức khoẻ của bà cũng không tốt, mẫu thân cũng muốn một hài tử nữa, nhưng bởi vì thân mình không khoẻ nên vẫn luôn không có mang được, thẳng đến vài năm sau mới coi như là được như ý nguyện, nhưng lại sinh ra một cái trứng ngốc, chơi cùng thì khá tốt, nhưng khi làm đệ đệ của nàng, rõ ràng chỉ số thông minh không ổn. Nàng vẫn luôn làm bạn bên mẫu thân, cũng có thể nhìn ra mẫu thân tích cực muốn sinh thêm một lần nữa, khi đó mẫu thân kể cho nàng nghe chuyện xưa, đủ loại truyện cổ quái hiếm lạ, nhưng vừa lúc nàng lại cảm thấy tất cả đều là thật, tỉ như trên trời có con chim sắt có thể chở người, trên mặt đất có cái rương sắt có thể lái được, nàng nghe như si như say, thậm chí còn từng khát vọng được sống những ngày tháng như vậy. Nhưng mà, nàng rất lí trí, nàng biết mình vĩnh viễn không thể đến được thế giới thần bí kia, cho nên nàng càng không muốn xa rời mẫu thân ôn nhu luôn tạo cho nàng một giấc mộng kì ảo. Đối với nàng mà nói, có thể nàng cũng yêu phụ thân, nhưng càng nhiều hơn là sự sùng bái, còn đối với mẫu thân, đó là tình cảm nhẹ nhàng nhất từ tận đáy lòng. Mẫu thân cho nàng một thời thơ ấu hạnh phúc hơn so với bất kì kẻ nào.

Nếu nói nàng có bao nhiêu yêu thương với mẫu thân, thì bây giờ nàng càng có bấy nhiêu tức giận với tình huống hiện tại, vốn cho rằng được một trò hay, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy trượng phu đang nói chuyện với một nữ nhân ven đường, nhìn biểu tình kia, động tác kia của ả ta, nàng không nói hai lời liền quay đầu đi, mặt mày xanh lét. Cẩm Tú nhìn thấy dung mạo của nữ nhân trước mặt, trong lòng hiểu rõ, ném một ánh mắt tự cầu nhiều phúc đi cho Hoàng thượng, cũng đi theo lui lại.

Ngôn Du vốn còn nhẫn nại, dù sao phụ thân của Trương cô nương cũng là tân quý, hắn phải cho người ta vài phần thể diện, kì thực trong lòng đã sớm không còn kiên nhẫn, đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt này. Ngay từ đầu Hoàng hậu tới, hắn liền cảm thấy bất đắc dĩ, cho rằng nàng tới xem diễn, không nói ra được gì định diễn cùng, vừa há mồm nàng đã nhìn thấy Trương cô nương, mặt liền kéo thật dài ra, không nói hai lời liền quay đi. Trong lòng hắn biết hỏng rồi, qua loa cho vị cô nương kia cáo lui, liền thẳng đường đi đến Phượng Nghi cung.

Còn hai chủ tớ không biết sống chết kia, đứng tại chỗ đắc ý nhìn Hoàng thượng rợi đi, tự cho là đúng vì khiến cho vị Hoàng hậu luôn luôn đạm nhiên phải ghen ghét, đã nói lên Hoàng đế thật sự có hảo cảm với nàng, không chừng còn có thể vào cung.

Ngôn Du vừa đến cửa Phượng Nghi cung, đại môn liền đóng lại, sau đó còn có cung nữ đi ra nói Hoàng hậu không thoải mái, mời Hoàng thượng về tẩm cung nghỉ tạm đi. Ngôn Du đứng ở cửa cười khổ, hắn làm gì còn có cái tẩm cung, từ sau khi Linh Linh gả vào, toàn bộ gia sản đã để trong Phượng Nghi cung, đơn giản là do Linh Linh ngại tẩm cung của hắn xưa cũ, không đủ ấm áp, hiện giờ hắn làm gì còn chỗ để về, một bộ đồ để tắm rửa ở ngoài cũng không có, làm sao hắn đến tẩm cung được. Chỉ là hắn hiểu Linh Linh có tính tình quật cường, hắn nếu cố đi vào nhất định sẽ có chuyện xấu, cho nên dứt khoát trước đi xử lí quốc sự, đợi đến nửa đêm lại nói chuyện.

Tâm tình của Linh Linh thật sự không tốt, tuy rằng biết Ngôn Du không đi vào là biết tính cách của nàng, nhưng trong tâm lí vẫn luôn có sự buồn bã nhàn nhạt, nàng nghĩ không thông, liền quy tội hoàn toàn cho Trương gia cô nương, thậm chí còn nghĩ có nên tìm người tới giết ả hay không, đỡ phải để lại trong kinh thành chướng mắt, nhìn gương mặt kia nàng đã muốn diệt trừ, đặc biệt là bộ dạng thoạt nhìn ôn nhu đoan trang của ả, cho dù có năm phần giống mẫu thân của mình, nàng cũng cảm thấy ghê tởm. Rất hiển nhiên, vị Hoàng hậu nương nương trong lòng có chút âm u bắt đầu suy tính, nàng cảm thấy khẳng định là do những tên quan viên không biết phải đưa dạng nữ nhân gì Hoàng đế mới nhận, cuối cùng liền chọn một người tương tự với mẫu thân nàng, dù sao cũng nhìn quen mắt, lại cảm thấy dễ thân, khẳng định có thể tiếp xúc dễ dàng hơn, đến lúc đó lại nỗ lực thêm không tin không thể nhập cung.

Trong lòng nghẹn khí, nửa đêm cũng không ngủ, nàng cứ ưỡn bụng như vậy nhìn cửa sổ, lại nghe thấy cửa sổ hơi hơi đong đưa, nàng lập tức cảnh giác nói: “Ai?”

Người đứng ở cửa sổ thật cẩn thận đi tới, nhíu mày nói: “Nàng sao còn chưa ngủ.”

“Ai cho chàng tiến vào?” Nàng còn chưa có nguôi giận đâu, nữ nhân kia xấu như vậy, hắn còn nói chuyện với ả.

“Nàng nha đầu này, cũng không biết làm sao vậy.” Ngôn Du đi đến mép giường buông màn che, đi vào nằm nói: “Nếu là ngày thường, nàng tuyệt đối là gương mặt tươi cười đón chào, sau đó nghĩ ngầm g.iết c.hết người. Hôm nay sao lại phát giận như thế?”

Linh Linh cũng bừng tỉnh, này chẳng lẽ là mang thai ngu đi ba năm mẫu thân nói?

“Linh Linh, ta sẽ không nạp người khác.” Ngôn Du nhìn khuôn mặt phình ra của Linh Linh, thật sự không còn ai có thể xinh đẹp hơn bảo bối này của hắn, “Trong cung này chỉ có ta và nàng, không có những người khác, mặc kệ người đó lớn lên giống ai.”

Linh Linh bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy lỗ tay xưa nay chưa từng có lại nóng lên, sau đó tim nhảy lên bang bang, nhảy đến làm nàng tâm phiền ý loạn, vì thế nàng tà ác nhìn Ngôn Du nói: “Thật sao, ca, ca?”

“Linh Linh!” Ngôn Du không thích nàng gọi mình như vậy, bởi vì từ sau khi thành hôn đến bây giờ, hắn chỉ cảm thấy một mảnh thâm tình của mình đều dành cho nàng, nhưng nàng lại như gần như xa, đối xử với hắn như đối xử với người thân, hắn nguyện ý làm trưởng tử của cha mẹ, nhưng không muốn làm thân ca ca của nha đầu này, hắn là người yêu của nàng mới đúng.

“Được rồi, đúng rồi, nha đầu kia cũng giữ lại đi, đừng để cho nàng ta lộ mặt ở kinh thành, nhìn thấy nàng ta liền cảm thấy muốn nôn nghén.” Linh Linh gương mặt đỏ ửng, che dấu bằng cái ngáp liền nhắm mắt lại trong lòng của Ngôn Du, nàng mới không để hắn cảm thấy mình để ý hắn.

“Linh Linh?”

“Cái gì……”

“Ta chỉ thích nàng.”

“…… Đã biết.”

Đợi cho Ngôn Du thật sự mệt đến ngủ thiếp đi, Linh Linh mới mở to mắt, nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh, đột nhiên có chút xa lạ, sự vừa ý ngọt ngào trong miệng không thể nào che đậy được, nàng đột nhiên nghĩ đến mẫu thân mình từng nói phụ thân chính là ngạo kiều, dù yêu cũng không dám nói ra, hay nàng cũng được di truyền? Sau đó nhìn Ngôn Du thêm một lần nữa, Linh Linh khẽ cắn môi, lại gần tai Ngôn Du nói nhỏ: “Ta cũng thích chàng, cha của hài tử.”

Ngôn du cũng không biết nghe thấy hay không, nhưng khóe miệng một đêm đều cong lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi