DUYÊN LÀM PHU QUÂN



 
Editor: Thanh Việt
 
Không đợi Tiên Y và Thu Cảnh nói thêm gì đã thấy Quan Kỳ đạp gió chạy từ xa tới, Tiên Y vừa thấy một khuôn mặt tươi cười của gã liền biết có việc tới cửa, Kim Phong Hoa chỉ nâng mí mắt nhìn gã một cái rồi tiếp tục ăn đồ ăn của mình, chỉ là nhìn hắn tự dưng đút tào phớ ngọt cho Du nhi đã làm Tiên Y nhìn ra được, thực ra trong lòng tên này cũng đang rất phức tạp.
 

“Thiếu gia! Thiếu gia đậu rồi!” Quan Kỳ lau mồ hôi nói.
 
“Được rồi, trở về đi, buổi chiều sẽ có người tới cửa.” Kim Phong Hoa tính toán tốt thời gian, nếu đậu, sợ rằng cũng không xếp hạng quá cao, người tới cửa báo tin vui thì chắc buổi chiều mới đến, nếu không đậu, bọn họ được đi thêm một vòng, lúc trở về không khí náo nhiệt cũng biến mất rồi.

 
Thu Cảnh vừa nghe là đã biết Kim Phong Hoa tham gia khoa khảo, nghe được Tam thiếu gia đậu cống sinh, mừng đến nỗi mặt đầy ý cười, kéo nam nhân nhà mình làm đồ ăn cho bọn họ để Tiên Y có thể mang theo ăn trên đường đi. Nam nhân của Thu Cảnh vốn cũng là nhi tử của chưởng quầy Kim gia, nhưng mà bọn họ là tới từ Trần gia, gia đình vẫn luôn ở trong cửa hàng, rất ít khi vào Kim phủ, chỉ có ngày lễ tết mới đi đến phủ hiếu kính, hoặc là lúc Đại phu nhân nhớ tới sẽ hỏi qua vài câu về cửa hàng. Nam nhân của Thu Cảnh cũng biết Kim phủ có một vị Tam thiếu gia xuất thân không tốt, nhưng không ngờ tới Kim gia ngã hết, còn vị này lại đi lên, hiện giờ cũng sắp đi thi Đình, đó chính là quan lão gia danh xứng với thực. Lúc này không nịnh bợ thì còn chờ đến khi nào? Nhà bọn họ vốn dĩ là nô bộc Kim gia, dựa vào một chút cũng không có vẻ quá đột ngột, gã ta lập tức làm một chút rau hẹ cùng với bánh nhân thịt gì đó của nhà mình, cho dù không phải thứ tốt, nhưng tặng quà chính là từ tâm.
 
Vẫy vẫy tay với Tiên Y, Thu Cảnh thở dài đứng bên cạnh nam nhân nhà mình, có người tới ăn thấy bọn họ được chuyện tốt này liền ồn ào nói: “Phu thê các ngươi đúng là may mắn, có một ông quan che chở, về sau còn ai trong phố này dám động tới các ngươi.”
 
Thu Cảnh cũng không để bụng thận phận đã từng là nô tỳ của mình, dù sao bây giờ cũng đã thoát nô tịch, hơn nữa từ nhỏ nàng ta đã biết làm nô bộc cho nhà có tiền có quyền còn tốt hơn nhiều so với bình dân áo vải bị người ta dẫm đạp. Cho dù lần này chỉ là ngoài ý muốn gặp được Tiên Y, nhưng có giao tình cũ, đoạn tình cảm đó cũng không cắt bỏ được. Nhưng nàng ta cũng không định trục lợi gì từ Tiên Y, chỉ là có thêm nhiều đường hơn người khác, kẻ ngốc mới có thể tự coi nhẹ mình mà trốn đi không gặp người.
 
“Nhìn dáng vẻ của vị thiếu gia kia, chậc chậc, thi Đình chắc chắn sẽ không kém.” Có một người hiểu chuyện tán thưởng nói, ở Phái quốc này người có tài đọc sách và dung mạo không tồi, lúc thi Đình cũng có thêm chút cơ hội.
 
Thu Cảnh cười cười, xoay người vào cửa hàng.
 
Một nhà Kim Phong Hoa ngồi ở trên xe ngựa ăn uống, chờ về đến nhà cơm trưa cũng không định dùng, vừa hỏi Trần thị liền biết người đưa tin còn chưa tới, lại vừa hỏi Quan Kỳ, có hơn 60 người, tuy rằng xếp hạng trước nhưng cũng không tính là rất tốt. Phải dựa theo lệ thường báo cho những người ở mười hạng đầu trước, sau đó mới đến phiên bọn họ, không phải trong kinh thành Phái quốc không có tiểu lại đi làm việc này, nhưng đây là nơi theo chủ nghĩa đặc quyền, đứng đầu luôn được sắp xếp trước, phía dưới luôn bị chất đống bỏ bê. Cho nên theo xếp hạng của Kim Phong Hoa thì buổi chiều mới báo cũng không có gì kì quái.

 
Trở lại trong phòng Kim Phong Hoa cũng thả lỏng hơn, hạng hơn sáu mươi so với tưởng tượng của hắn đã tốt rồi, nếu năm này thi Đình nhị giáp chỉ lấy hai trăm người, hắn rớt không đến tam giáp, bây giờ hắn có thể nắm chắc vé vào Hàn Lâm viện, chờ tương lai vào được nội các, hắn mới có thể chân chính có được thứ mình muốn.
 
Kim Phong Hoa quay đầu, thấy Tiên Y đang nhìn mình, không khỏi cười, nói: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
 
“Cái kia… Chuyện của Thu Cảnh tỷ, chàng sớm đã biết?” Tiên Y hơi xấu hổ kéo kéo chăn, vốn nàng cũng chỉ là muốn tuỳ ý hỏi một chút, nhưng mở miệng ra lại phát hiện như là mình đang chất vấn hắn vậy.

 
Kim Phong Hoa đi qua, ôm nàng vào lòng, làm cho nàng có cảm giác an toàn, xung quanh đều ngập tràn hơi thở của hắn, nhưng cái ôm lại không quá chặt, cái này cũng làm cho Tiên Y thả lỏng lại, ở trong lồng ngực của hắn, thậm chí còn duỗi tay ôm lấy hắn. Tiên Y cảm thấy có chút buồn cười, cuộc hôn nhân này ban đầu là nàng sợ hãi hắn, đối với hắn là cung kính không dám đụng chạm, vẫn luôn duy trì khoảng cách, nhưng hai người đã nắm tay nhau cho tới ngày hôm nay, sự sợ hãi kia lại biến mất, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hắn đối xử với nàng bỏ đi sự bá đạo, bỏ đi sự hít thở khó thông, tinh tế ôn nhu như một dòng suối ấm cảm hoá trái tim nàng, nàng nghĩ, giờ này khắc này, hắn thật sự thích nàng.
 
“Cảm ơn chàng vì ta làm nhiều như vậy.” Tiên Y tránh ở trong lòng ngực Kim Phong Hoa, không dám nhìn mặt hắn, cả người đều như muốn bốc khói, cảm ơn hắn ở sau lưng làm mọi chuyện vì nàng, cho dù nàng biết, hay là không biết.
 
Kim Phong Hoa không nói gì hết, chỉ dùng sức ôm chặt nàng, dán mặt lên đỉnh đầu của nàng, hốc mắt hắn lại có chút ươn ướt, đây quả thực là chuyện không có khả năng cả ở kiếp trước lẫn kiếp này, nhưng Kim Phong Hoa hoàn toàn không màng, hắn chỉ cảm thấy người hắn đang ôm là tất cả mọi thứ của mình.
 
Chờ đến khi Trần thị phái người tới gọi bọn họ đến chính sảnh, tình cảm của hai người hình như càng thêm vi diệu, ngay cả Trần thị cũng ẩn ẩn phát hiện ra, không ngăn được vui mừng mà cười, chỉ cần hôn nhân của nữ nhi ổn định, phu thê ân ái, nửa đời sau của bà đã không mong gì hơn.
 
Thi Đình vào tháng sau, Kim Phong Hoa đã hoàn toàn thả lỏng lại, kiếp trước thời gian hắn giao thiệp với Hoàng đế đã chiếm hơn phân nửa thời gian trong đường đời của hắn. Hoàng đế là kiểu người gì, thích kiểu người gì, trên thế giới này trừ Thôi công công đã chết, chỉ sợ cũng chỉ có hắn là hiểu nhất, chỉ cần hắn có thể đứng trên đại điện, hắn có thể nắm chắc được cơ hội, sau này thăng chức rất nhanh. Trong thời gian rảnh rỗi, Kim Phong Hoa gần như là đặt toàn bộ quan tâm lên người Tiên Y, trong phủ hai người gắn bó như keo sơn cũng thôi, hắn còn dẫn nàng đi ra ngoài du ngoạn, hoặc đi dạo phố hoặc lên núi, ngay cả mấy cống sinh cùng bảng mời hắn đi uống rượu, hắn cũng rất ít khi nhận lời, đến cả người tên Vưu Xuân Sinh mấy lần tới nhà, Kim Phong Hoa mới bằng lòng rút ra một chút thời gian cùng y đi ra ngoài hoặc dứt khoát ở nhà đãi rượu.
 
Lần này Vưu Xuân Sinh xuất hiện, Kim Phong Hoa lại không để Tiên Y ra gặp mặt, trong suy nghĩ của hắn, mỗi người đều có vận mạng của mình, hắn đã nỗ lực làm, nếu mọi chuyện vẫn phát triển như đời trước, đó cũng đã là cái số của Vưu Xuân Sinh, hắn có thể giúp y một lần, nhưng không có cách nào không cho y tự làm.
 
Vưu Xuân Sinh ban đầu là không nghĩ tới sẽ tìm Kim Phong Hoa, dù sao y cũng đã lừa hắn về chuyện thân phận của mình, nhưng một lần ngẫu nhiên gặp lại ở kinh thành lại làm y không thể không tìm gặp vị bằng hữu này, y là nhi tử của Vưu phi trong cung, bởi vì từ nhỏ đã thông minh, rất được phụ hoàng yêu thích, lần này cũng cho phép y tuỳ hứng, để y chạy tới tham gia khoa cử, thi Đình chắc chắn là y không thể tham gia, thi vòng hai trước thi Đình y cũng không thể lộ diện, nhưng thi Hội y tự nhận là làm không tồi, hạng một trăm trở lên ở Phái quốc cũng đã là đại tại. Trong cung y không có bằng hữu, phụ hoàng lại có nhiều nữ nhi, ít nhi tử, từ sau khi một ca ca chết non, trong cùng càng thiếu Hoàng tử hơn, tính cả y cũng chỉ có ba người, đại ca lớn tuổi hàng năm dẫn binh, tiểu đệ nhỏ tuổi chỉ mới tập tễnh học đi, hơn nữa trong cung mọi chuyện đều loanh quanh lòng vòng, y lại không có kiên nhẫn ứng phó, ngay cả người đi theo hầu hạ, y cũng vì cảm thấy địa vị bất bình đẳng nên không nói chuyện cùng. Nhưng Kim Phong Hoa lại khác, Kim Phong Hoa chính là bằng hữu đầu tiên mà y quen sau khi đi ra ngoài, lớn lên lại có dung mạo đẹp, có học vấn, hơn nữa cũng không biết thân phận của hắn, hai người có thể uống rượu nói chuyện phiếm, nói thoả thích, rất nhiều ý tưởng cũng không mưu mà hợp, ví như chuyện luật pháp cần phải cải cách, ví như cần phải coi trọng hơn việc ứng đối với thiên tai hay vấn đề trong nước, như vậy sẽ không lại xảy ra chuyện lưu dân suýt nữa tạo phản mấy năm trước, cũng sẽ không bởi vì có tai hoạ mỗi năm mà chết quá nhiều người.
 
Y thật sự cảm thấy, chỉ cần Kim Phong Hoa vào được triều đình, như vậy triều đình nhất định có thể được thanh lọc, phụ hoàng cũng sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa. Nhưng mà, y vẫn có băn khoăn của mình, nếu thân phận của y bị vạch trần, Kim Phong Hoa sẽ đối xử với y như thế nào? Y muốn là bằng hữu, chứ không phải là nô tài.
 
“Sao lại không thấy đệ muội?” Vưu Xuân Sinh cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là sau lần gặp mặt lần trước, lần này lại không thấy đâu, cũng cảm thấy mình có chút thất lễ, nói cũng kì quái, rõ ràng mới chỉ thấy qua đệ muội một lần, nhưng vẫn nhớ rõ dung mạo của nàng, chủ yếu là do tiểu phụ nhân kia lớn lên thật sự quá ngọt, y sinh ra ở trong hoàng cung loại nữ tử gì mà chưa gặp qua, giống như là thiên tiên phi tử, hay yêu cơ thời cổ, màu sắc đa dạng đủ loại, ngay cả mẫu phi của y cũng lớn lên diễm lệ tuyệt sắc. Nhưng người giống như đệ muội, lớn lên mềm mại, ngọt ngào, cười rộ lên lại thấy ấm áp thì chưa từng thấy qua.
 

Thực ra, nếu Vưu Xuân Sinh cũng là người xuyên tới thì hắn liền sẽ biết, Tiên Y đó không gọi là tuyệt sắc, mà là dễ thương, nàng khác biệt hẳn với mỹ nhân cung đình, ngay cả đại mỹ nam như Kim Phong Hoa cũng có thể làm cho khác người nhìn hắn với cặp mắt sáng ngời nhiều hơn là nàng, nhưng mà mỗi người luôn có thẩm mỹ riêng, Kim Phong Hoa là mỹ nhân yêu mị như vậy đúng là không tồi, nhưng Tiên Y là em gái quốc dân, tinh nhanh nhẹn lại khả ái, nếu ở chung lâu ngày, càng dễ làm cho nam nhân thấy hứng thú hơn.
 
Trong lòng Kim Phong Hoa, gần đây hai người đều luôn là tình chàng ý thiếp, hắn hận không thể giấu nàng ở trong túi, nhưng tên này lại hỏi đến lão bà của hắn, cho dù là bạn tốt kiếp trước cũng không làm cho hắn cảm thấy thoải mái, hắn không khỏi thầm mắng chính mình nhiều chuyện, lúc trước lại đi quản sống chết của tên tiểu tử này, tương lai nếu gã bị nữ nhân kia mê hoặc đến đầu óc choáng váng, hắn sẽ chỉ phái người trông chừng, để cho gã một cái mạng là được, tội gì phải một hai để cho huynh đệ này nhìn Tiên Tiên tốt hơn so với nữ nhân kia.
 
“Nhi tử ta gần đây thật là thích quậy phá, đệ muội ngươi bận việc nó còn không hết.” Kim Phong Hoa làm bộ buồn rầu nói.
 
Vưu Xuân Sinh càng hâm mộ, y chỉ có một nữ nhi, hơn nữa xem tình hình của lão cha y cùng với tổ tiên, tương lai y còn không biết khi nào mới có nhi tử đây. Nhưng mà lại nhớ đến nhi tử của Kim Phong Hoa là nhặt được, trong lòng cân bằng hơn, ngược lại lo lắng Kim Phong Hoa không có nhi tử ruột thật sự. Nhưng mà, lời này khó nói, cho dù là bằng hữu, cũng không tiện nhúng tay vào việc nhà của người ta.
 
“Khi thi Đình ngươi chỉ cần nói chuyện giống như nói với ta thường ngày… Thánh thượng cũng thích người nói thẳng.” Vưu Xuân Sinh biết Kim Phong Hoa mấy ngày nữa sẽ phải thi Đình, sợ trong lòng hắn khẩn trương, cố ý chạy tới chỉ điểm.
 
Kim Phong Hoa đương nhiên biết hoàng đế thích dạng đại thần gì, trong lòng cũng nhận phần tình cảm này của Vưu Xuân Sinh, tiện thể nói: “Hy vọng chúng ta đều có thể được như ước nguyện.”
 
Vưu Xuân Sinh có chút chột dạ cầm ly rượu lên uống, không nghĩ tới, trong lòng ý tứ của Kim Phong Hoa là, hắn đến báo đại thù, còn Vưu Xuân Sinh có thể có được cuộc sống mà y muốn.
 
Tác giả có lời muốn nói: Tình yêu dần dần nhiều, hữu nghị dần dần nhiều, Kim Đại biến thái, ngươi không phải chiến đấu một mình đâu ~~ [cáu bẳn]


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi