DUYÊN LÀM PHU QUÂN



 
Editor: Thanh Việt
 
Kim gia tổ mẫu có của hồi môn rất khả quan, cho dù đã chia làm ba phần, số lượng được phân của bọn họ cũng không ít, nhìn danh sách của hồi môn, Tiên Y muốn líu lưỡi, còn nhớ rõ năm đó mẫu thân có hai ba đồ trang sức bằng vàng cũng không dám tuỳ tiện lấy ra, chỉ có thể giấu trong một cái hộp bình thường, mẫu thân lúc ấy vẫn là đại ma ma chính viện của quan ngũ phẩm, nếu là người khác có khi cả bạc cũng hiếm khi được thấy, đồng tiền là loại tiền bọn họ sử dụng hằng ngày nhiều nhất. Nhưng mà tổ mẫu đó chẳng những có vàng, còn có không ít đồ trang sức vụn vặt, thậm chí còn dùng vàng làm ra bình phong, lô đỉnh, vật trang trí gì đó, ngay cả màn che thêu chim hoa cá côn trùng cũng có, càng miễn bàn đến hòm xiểng có dát vàng, khảm vàng, ở trong danh sách của hồi môn đều có ghi chú rõ, hơn nữa không chỉ có một cái.
 

“Này…… Này sẽ không bị vi phạm lễ chế chứ?” Tiên Y buông của danh sách hồi môn nói.
 
Kim Phong Hoa lại căn bản không đặt vào mắt, nói: “Chút đồ vật như vậy thì phạm lễ chế gì, những thứ đó trong phủ đám Hoàng tử Vương gia có rất nhiều, người ta cũng không hiếm lạ gì.”
 
Tiên Y nuốt nuốt nước miếng, thật ứng với câu kia, tài phú của quốc gia đều chỉ được một số ít người nắm giữ.
 
“Nhà mẹ đẻ của tằng tổ mẫu là người kinh thành, nghe nói ngược dòng lên trên từng có nương nương, cũng từng có Công chúa, của cải tất nhiên là nhiều rồi.” Kim Phong Hoa xoa đầu Tiên Y, nha đầu này thật là khờ, trong nhà không có nhiều đồ bằng vàng, nàng liền nhìn người khác cảm thán, mình từ trước giờ không cần, chỉ cần dùng bạc làm đồ đựng còn công dụng hơn không ít.

 
Mất công Kim Phong Hoa chỉ ngầm nói trong lòng một câu, nếu bị Tiên Y nghe thấy, sợ là lại muốn ngầm cắn khăn, người ta mới không cần phô bày sự giàu sang nên không dùng, lúc trước thật sự sợ hãi ở bên cạnh ma đầu này sẽ bị kẻ thù của hắn ám sát, dùng bạc tuy rằng chưa chắc đã nghiệm ra độc nhưng tốt xấu cũng mua được sự an tâm, còn vàng gì đó, kiếp trước nàng đã từng nghe nói có người nuốt vàng chết, nàng không dám lấy vàng làm bát cơm đâu.
 
Trôi chảy làm xong, những tấm vải đã lâu rồi đều bị Kim Phong Hoa trực tiếp gọi người đem đi đốt, dù sao vừa nát vừa không tươi sáng, thà huỷ đi còn đỡ chiếm diện tích hơn, đến nỗi cả những cuộn vải không tồi, nhưng quá hạn, Kim Phong Hoa đều để Tiên Y đem ra ngoài thưởng cho các ma ma trong nhà, cuối cùng giữ lại những cuộn tinh xảo, nhiều năm cũng không xấu, hắn vừa sờ liền biết trong đống này không thiếu đồ từ phía nam, còn có cống phẩm, chỉ có vật như vật mới thích hợp đặt lên người Tiên Y. Hắn sờ một chút ước lượng, trong lòng có suy nghĩ, ước chừng đã biết sẽ làm quần áo gì cho Tiên Y. Tiên Y ở một bên chỉ lo cảm thán giá trị của vải dệt, đến nỗi khi muốn làm quần áo, nàng đã sớm có thói quen giao cho nam nhân nhà mình làm, hắn biết nàng thích quần áo gì, nàng liền mặc cho hắn xem. Huống chi, nàng tự nhận phẩm vị của mình không bằng Kim Phong Hoa, nói gì đi nữa tư tưởng của nàng vẫn còn có phần bị kiếp trước chiếm đóng, nhưng Kim Phong Hoa lại là sinh ra lớn lên ở nơi cổ đại, nàng đối với thẩm mỹ của mình một chút tin tưởng cũng không có.
 
“Đây là thảm Tây Vực, còn có lư hương của người Hồ, chậc, xem ra tằng tổ mẫu cũng rất thích thu thập đồ ngoại lai.” Tiên Y đối với một đống đồ này, không khỏi cảm thán.
 
Kim Phong Hoa ngẩng đầu, nhìn về phía mấy món đồ ngoại lai kì quái, hắn nhớ rõ năm đó giao thương với ngoại bang không thông, kinh thành căn bản rất ít có được mấy thứ này, lại xem niên đại của chúng, chỉ sợ đây không phải của hồi môn của vị tổ mẫu kia, mà là do sau khi thành hôn với tằng tổ phụ có được.

 
“Thu thập hết những món đồ ngoại lai đó, ta muốn xem một chút.” Kim Phong Hoa không có manh mối đành phải tìm như vậy.
 
Tiên Y cho rằng hắn thích những món đồ của nước ngoài, liền gật gật đầu, nàng cũng rất thích mấy món đồ khác biệt với văn hoá Phái quốc, có chút thứ tương đồng với mấy món đồ của Ả-rập và Nga mà kiếp trước nàng từng thấy.
 
Kim Phong Hoa quay đầu lại, lấy một phần khác của hồi môn nhìn, nếu mật thám Phái quốc năm đó liên hệ với nhau, như vậy đồ trên người bọn họ, nhất định không phải là rất đặc biệt, lại không có khả năng kém quá xa so với đồ của Phái quốc, để phòng ngừa sau này bị tráo đi, đồ vật đặt ở trên Phái quốc, có thể làm cho bọn họ phát hiện bí mật. Lại kết hợp với lần ám sát này, những thích khách đó hình như muốn lấy được đồ từ trên người bọn nữ quyến, như vậy nó chắc chắn sẽ không lớn, lại là đồ nữ nhân dùng, rốt cuộc nó là cái gì đây?
 
“Oa…… Cái này thật xinh đẹp.”
 
Kim Phong Hoa hoàn hồn lại, quay đầu liền thấy Tiên Y đang cầm một cái hộp, đôi mắt sáng lên.
 
“Thứ gì mà đáng để nàng phải như vậy?” Kim Phong Hoa cười nói.
 
“Xem, thật nhiều lược.” Tiên Y chìa cái hộp đưa cho hắn xem.
 
Ngay từ đầu Kim Phong Hoa cũng không để ý lắm, nữ nhân nào mà không có rất nhiều lược, hơn nữa chủng loại còn nhiều vô số kể, hắn vấn tóc cho Tiên Y vài lần, cũng làm cho nàng một chiếc, tất nhiên hiểu rõ. Chỉ là nhìn một chút hắn liền nhíu mày, hộp lược này tuy rằng nhiều, nhưng đều là cùng một loại, xem ra cũng không phải hộp trang điểm gì.
 

“Xem, đây là sừng trâu, cái này là ngà voi đấy.” Tiên Y cầm các loại lược ở bên trong ra đưa đến trước mặt Kim Phong Hoa lắc qua lắc lại.
 
Kim Phong Hoa dán mắt nhìn lên, liền tập trung ánh mắt ở chiếc hộp đơn giản cùng với vài cây lược có chút cũ, lược tuy rằng cũ nát, nhưng đều được chế tạo từ gỗ hoàng dương*, lược răng được cắt so le không đồng đều khó coi mười phần, bên cạnh của nó còn có khắc một vần từ ngữ không lớn, phỏng chừng là người chế tác lược không học qua thơ văn, chỉ là cảm thấy thuận miệng thì khắc lên.
 
*Gỗ hoàng dương: Là một loại gỗ có mùi thơm nhưng không được biết nhiều đến như trầm hương hay gỗ sưa, gỗ hoàng dương còn khá xa lạ đối với nhiều người. Hiện nay gỗ hoàng dương được trồng trên các luống hoa đô thị, trang trí tại công viên và đường phố.
 
“Làm sao vậy?” Tiên Y nhìn thấy Kim Phong Hoa lấy ra một chiếc lược từ hộp ra nghía nửa ngày bèn hỏi.
 
Kim Phong Hoa lắc đầu, hắn lại xem tiếp, trong miệng nghiền ngẫm những từ kia cũng chưa thể tìm ra được manh mối gì, nhưng một hộp lược quý báu chỉ có thứ cũ nát thế này, có vẻ có chút kì quái, chẳng lẽ đây là do tằng tổ phụ đưa cho tằng tổ mẫu? Nhưng cũng không giống, tằng tổ phụ có thể làm được đến chức Bố chính sử, nhất định không phải là người sẽ khắc ra hàng chữ không đứng đắn mà là đều không phải là người có tài trí bình thường. Hay là do đang đi dạo trên phố, tằng tổ phụ mua tặng cho tằng tổ mẫu? Nhìn không giống, ít nhất nếu là đồ vật quý trọng, tằng tổ mẫu sẽ tuyệt đối không để nó hư đến nước này.
 
“Thật kỳ quái.” Tiên Y nghiêng đầu nói.
 
Kim Phong Hoa duỗi tay đem nàng ôm đến bên người nói: “Kỳ quái thế nào?”
 
Tiên Y dựa vào Kim Phong Hoa, hôn một cái, sau đó mới nói nói: “Chàng không phát hiện ra đoạn răng lược này rất chỉnh tề sao?”
 
Kim Phong Hoa thất thần, lập tức cúi đầu nhìn, còn không phải sao, đoạn răng lược này nếu bị gãy thật thì sao lại bằng phẳng như vậy, càng không phải là gãy đến hơn phân nửa, lại nhìn kĩ, đoạn bị gãy kia giống như là dùng đồ gì đó mài cắt qua. Rốt cuộc là vì sao? Hay ở đây nó có hàm nghĩ gì sao? Lược này rốt cuộc là do tằng tổ mẫu mài đứt, hay là do người khác? Cái này có thể có quan hệ gì với đám thích khách Xuy quốc hay không?
 
Càng nghĩ trong lòng càng bất an, Kim Phong Hoa cất cây lược vào trong ngực, ôm lấy mặt Tiên Y dùng sức hôn hai cái nói: “Bảo bối, ngoan, mấy cái kia đều cho nàng chơi, còn cái này thì cho ta, ta đến thư phòng, một lát sẽ trở về, chờ ta dùng bữa tối.”
 
Tiên Y cũng nhìn ra hắn có việc, liền gật gật đầu, còn giúp hắn đổi quần áo, rồi nhìn hắn ra cửa.
 
Kim Phong Hoa cầm lược vào thư phòng, Quan Kỳ rất nhanh cùng đi vào, nhưng gã chỉ đứng ở một bên không dám nói lời nào. Kim Phong Hoa ngồi trên ghế, móc chiếc lược hư từ trong ngực áo ra, nếu không nghiêm túc quan sát, chỉ cảm thấy cây lược này nát đến lợi hại, sẽ không đi chú ý nó rớt bao nhiêu cái răng, nói không chừng còn nhìn qua loa rồi ném đi. Lại nhìn những từ thơ không giống thơ, chỉ có hai câu vô cùng đơn giản, nhắc tới đều là mấy cái khuê oán gì đó, hoàn toàn khong có manh mối.
 
“Lát nữa ngươi đi đến chỗ thiếu nãi nãi nói một tiếng, lấy cái hộp với đống lược để lại cho ta, chờ ta cảm thấy không có vấn đề gì thì để cho nàng cầm.” Kim Phong Hoa hít vào một hơi đem cây lược nát đặt lên bàn: “Ngươi để người của chúng ta ở Hoành thành đến đại phòng và tam phòng nhìn thử xem, nhà kho có cây lược kì quái bằng gỗ hoàng dương nào hay không, được làm ra ước chừng trên dưới sáu bảy chục năm, còn có, lược chúng ta muốn tìm hẳn là của hồi môn tằng lão phu nhân lưu lại, tìm theo phương hướng này, ta muốn biết kết quả thật nhanh.”


 
Quan Kỳ muốn chảy mồ hôi, lược nữ nhân dùng rất nhiều, muốn tìm cứ như là vớt kim ở biển rộng, nhưng chủ tử đã sai bảo không thể không làm, đành phải đợi lát nữa để cho người phía dưới truyền lời tiện thể nhắn một cái, bảo bọn họ tìm mấy cái có niên đại cũ một chút, trước chỉ tìm trong của hồi môn của lão phu nhân.
 
“Ngươi nói thử xem lược này có quan hệ với mật thám ở Thanh Châu năm đó hay không?” Kim Phong Hoa cầm lược lại bắt đầu không xác định nói.
 
Quan Kỳ nào dám vọng ngôn, đành phải nói: “Chúng ta tìm nhiều một chút, sẽ không để bỏ sót.”
 
“Cũng đúng, của hồi môn gì đó lại trở lại xem, nhìn coi có tường kép gì đó hay không, còn có thư mà tằng lão phu nhân lưu lại lát nữa gọi người đưa đến phòng của ta đi.” Nhìn đám sát thủ điên cuồng của Xuy quốc, liền biết thứ này tuyệt đối rất quan trọng, Kim Phong Hoa luôn luôn không bởi vì ngại phiền phức mà từ bỏ một chút lợi thế nào.
 
Hai người đang nói chuyện, giống như mới có gió nhẹ thổi qua, trên mặt bàn lại đột nhiên nhiều thêm một trang giấy.
 
Đầu tiên trên mặt Quan Kỳ là căng thẳng, sau đó thả lỏng lại, cúi đầu, gã trước nay đều biết, cho dù là gã thì chủ tử cũng không hoàn toàn yên tâm, trong tay chủ tử luôn có hai loại người, bọn họ ở ngoài sáng, còn đám người còn lại là ở trong tối, cho nên bọn họ dù có tâm tư gì cũng sẽ phải trở nên trung thành và tận tâm, so với làm quan to rồi tự dưng vô thanh vô tức biến mất còn tốt hơn, cái gì cũng không quan trọng hơn mạng nhỏ.
 
“Ha! Ta nói cũng đã đến lúc.” Kim Phong Hoa cầm trang giấy run lên, trang giấy liền thành bột phấn, “Như vậy cũng tốt, cũng nên làm Trịnh Dịch Hiên nhận chút đau khổ.”
 
Quan Kỳ đứng ở bên cạnh giống như không có đôi mắt và lỗ tai.
 
Kim Phong Hoa thở phào nhẹ nhõm, kiếp trước có Thôi công công chống đỡ nên mới không náo loạn ra việc gì, hắn lại không ở trong Long Hành vệ, hắn muốn nhìn Trịnh Dịch Hiên cùng vị kia liều mạng một phen, rốt cuộc là ai thắng ai thua đây, hắn không phải tự xưng phe chính nghĩa, tự xưng là thần tử hiền lành sao? Cho hắn ta tự nhìn một lần đi, chờ đến kia hai người bọn họ lưỡng bại câu thương, tác dụng của hắn mới có thể chân chính nằm trong mắt Hoàng đế.
 
“Đi thôi, dùng bữa với thiếu nãi nãi của ngươi, đúng rồi, bảo phòng bếp làm thêm hai món, thiếu nãi nãi ngươi thích hải sản thuỷ sản, vậy làm một món đi.” Vốn đang rối rắm, tâm trạng của Kim Phong Hoa lại tốt lên một chút, không có gì làm hắn sung sướng hơn thấy Trịnh Dịch Hiên phải dậm chân tức giận.
 
Tác giả có lời muốn nói: Kim Đại biến thái trong lòng một bụng ý nghĩ xấu, mọi người không cần ghét bỏ hắn - -


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi