DUYÊN NỢ 2 - CHỜ EM BIẾT YÊU


Dù không hiểu nhưng cô vẫn lại gần ngồi xuống cạnh chú.

Ngay lập tức hai má bị bóp chặt:
- Người chú chưa kết hôn sao cháu dám gọi như vậy hả?
Bị bóp mặt đau, Thanh Du gỡ tay chú ra cau có:
- Dạo này cô ấy hay đến nhà mình nên con tưởng chú với cô ấy đang hẹn hò rồi.

- Đầu cháu tưởng tượng phong phú nhỉ? Lần sau còn nói sai là sang dọn nhà chú cả năm đấy.

- Hừ, con 18 tuổi rồi không bị phạt nữa.

Chú đừng có bắt nạt con...!
- Chú lấy vợ thì sẽ không quan tâm cháu nữa, không buồn chứ?
- Tất nhiên là không rồi ạ.

Thanh Du trả lời rành rọt rồi tung tẩy đi xuống trước.

Trên bàn ăn, vị trí cô hay ngồi cạnh chú nay đã là của cô Lan Anh.

Ba nuôi kéo ghế bên cạnh ông ra ý bảo cô ngồi vào.

- Sáng nay con làm bài tốt không?
- Dạ không như mong đợi nhưng ba yên tâm, con sẽ đỗ đại học.


- Có đứng được top đầu lớp chuyên Anh của con như ba năm qua không?
Thanh Du chưa kịp trả lời thì chú Quý từ trên lầu đi xuống cắt ngang:
- Con bé chưa thi xong mà anh đã áp lực cho nó rồi.

- Không phải cậu cũng treo thưởng cho cháu phần thưởng thủ khoa đi du học sao?
- Đấy là quà tặng khác với câu hỏi của anh khi nãy.

Ông Tuấn Anh xua tay nhắc mọi người không bàn luận.

Chú Quý ngồi vào ghế cạnh cô Lan Anh.

Cả bữa ăn, Thanh Du thấy cô chăm sóc chú cẩn thận lắm mà chú cũng không phản đối nên có lẽ mối quan hệ của hai người sẽ được cải thiện.

Phúc Nhật ngồi cạnh Thanh Du thỉnh thoảng mè nheo đòi chị đút:
- Chị Du, em không thích chị đi du học đâu.

- Nhật phải cho chị đi học để chị kiếm tiền mua kẹo cho em chứ?
- Nhỡ chị đi nước ngoài có ai bắt cóc thì sao?
- Vậy thì chị sẽ thoát ế, khi đó bố mẹ sẽ không phải lo giới thiệu ai cho chị cả.

- Thoát ế là gì ạ?
- À, là chị sẽ có người yêu giống cô Lan Anh và chú Quý ấy.

Cô vừa ngẩng mặt lên liền thấy chú nhíu mày lừ cho một cái còn cô Lan Anh thì cười tít cả mắt.

Phúc Nhật lại được thể gào lên:
- Vậy em thích chị ế, chị mà có người yêu thì sẽ không thương em nữa.

Bà ngoại xoa đầu nó lắc đầu:
- Lúc ấy ba mẹ con lại lo sốt vó ấy, chị đi lấy chồng nhưng vẫn thương con được cơ mà?
- Làm gì còn thời gian mà thương nữa.

Phúc Nhật òa khóc.

Thanh Du nhìn người vừa phát ra câu nói ấy.

Từ lúc cầm bát cơm là chú không nói một câu nào.

Người yêu tương lai gắp gì chỉ nhận cũng chẳng được lời cảm ơn.


Cô quay sang thí em:
- Chú Quý nói sai đấy, dù chị lấy chồng vẫn quan tâm em, vẫn yêu Phúc Nhật nhất được chưa?
- Cháu không nên nói với trẻ con điều mà mình sẽ không làm được.

Thanh Du quay sang lườm chú một cái.

Người chú cần nói chuyện là cô bên cạnh ấy, sao cứ xía vào việc của cô và Phúc Nhật chứ? Mà cô yêu em như vậy nên chắc chắn sẽ quan tâm em.

- Con đâu có hứa suông chứ? Nhất định con sẽ làm được, như chú vẫn quan tâm hai chị em con đấy thôi.

- Đừng so sánh chú với cháu.

Bà Kim thấy con trai khó tính như vậy thì góp ý:
- Thanh Du cũng lớn rồi con nên để con bé được tự do đi.

Con bé có quyền tự quyết định chuyện riêng của mình được rồi.

- Con bé lớn mà đã khôn đâu, nếu nó khôn thì đã...!
Cả nhà đang đợi nghe chú nói nốt nhưng rồi chú lại bỏ lửng không nói tiếp.

Thanh Du thấy chú không nói nữa thì lên giọng:
- Con thực sự đã lớn, ai cũng nói con thông minh nhanh nhẹn, chỉ có chú suốt ngày chê con...!
Bị chú lừ mắt, Thanh Du che miệng không nói nữa mà quay sang chơi với Phúc Nhật.

Lúc này mọi người lại chuyển sang đề tài của chú và cô Lan Anh.

Khác với khi nãy, bây giờ chú lại ngồi im không nói cũng không quan tâm, cứ như kiểu chuyện không liên quan đến chú ấy.

Cô Lan Anh được mọi người duyệt thì vui ra mặt mà Thanh Du cũng thấy cô tốt tính, dịu hiền, chắc chắn cô sẽ là người vợ tốt, hơn hẳn mấy cô chân dài mà chú vẫn hay đưa về bên nhà chú.


Ăn cơm xong, Thanh Du mang theo quyển ngữ văn ra vườn ngồi dưới gốc cây xoài tranh thủ đọc lại tiểu sử của các tác gia lớn.

Để có thể tranh được top 1 trong lớp thì các môn còn lại phải được điểm tối đa.

Môn văn không phải sở trường nhưng cô cũng học khá ổn vậy nên hi vọng một điểm số tối đa không phải là quá khó.

Cả lớp Anh đang trên đường đua giành điểm số cao nhất mà đứng vào top 1 của lớp.

Nếu không có sự cố ở môn Toán thì cô sẽ đủ tự tin trả lời bố Việt là sẽ ở top 1 nhưng...!chỉ cần thua 0,25 điểm thôi thì ở lớp Anh cũng đã có thể tụt xuống hạng thứ bao nhiêu rồi mà đây cô lại thiếu tận 1,75 điểm cho môn Toán.

- Du...!cô nói chuyện với cháu được không?
Thanh Du ngẩng mặt lên thấy cô Lan Anh thì gấp sách lại, đầu óc cũng mang về hiện thực:
- Vâng ạ, cô không gặp chú Quý sao ạ?
- Ừ, chú ấy đang bận.

Cô nhờ cháu một việc được không?
- Cháu ấy ạ, cháu sợ không biết làm việc cô nhờ thôi.

Cô Lan Anh ngồi xuống cạnh, mỉm cười quan tâm:
- Cháu có thể tránh xa chú Quý một chút được không?
➡️➡️➡️????????????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi