DUYÊN NỢ 2 - CHỜ EM BIẾT YÊU


Thanh Du nghĩ đến chú nên đưa mắt đi tìm thì vẫn thấy cô Lan Anh bám chú không rời nửa bước, nhìn qua lại ngỡ như họ là một đôi vậy?
- Hình như Lan Anh nhà chú sắp kết hôn với anh Quý hả Du?
- Dạ...!ai bảo chú thế?
Thanh Du bất bình, giọng điệu có phần gay gắt.

Cô nhìn Hoàng Quân khẳng định:
- Chú Quý có bạn gái rồi nhưng không phải cô Lan Anh đâu ạ?
- Vậy mà ông bà nội lại bảo chú họ là một đôi, mà bà chị ấy cũng cố chấp quá rồi, theo đuổi cả chục năm nay không chán.
Thế Quý thấy Hoàng Quân đang nói chuyện với Thanh Du thì nhíu mày.

Anh đã dặn cô chuẩn bị xong phải đi tìm anh vậy mà dám nói chuyện với người khác, lại còn là một gã hám gái nữa...!anh chào những người bên cạnh để đi về phía Thanh Du thì Lan Anh giữ lại:
- Hoàng Quân thích Thanh Du, anh nên cho con bé cơ hội yêu đương đi ạ?
- Đấy không phải việc của cô
- Vậy sao? Anh đang quan tâm con bé trên mức bình thường rồi đấy, liệu có phải hai chú cháu có gian tình không?
Thế Quý quay ra, nhìn cô ta gằn giọng:
- Tránh xa chúng tôi ra một chút, đừng để tôi nổi cáu hay cấm cô bước chân đến nhà tôi đấy.

Tốt nhất cô đừng tạo thêm hiểu lầm cho mọi người giữa mối quan hệ giữa cô và tôi.
- Vậy là anh và Thanh Du có quan hệ yêu đương thật?
Anh không đôi co mà xoay đi nhưng Lan Anh giữ tay lại:
- Anh nên nhớ anh là chú con bé đấy?
- Chú thì sao? Cô thừa biết chúng tôi không có quan hệ máu mủ cơ mà?
- Mọi người sẽ không ủng hộ mối quan hệ này của hai người đâu.
- Cô nghĩ tôi cần ai ủng hộ sao?
Vì bị lôi kéo mà anh mất dấu Thanh Du.

Không biết cô đã đi đâu rồi nữa.

Hoàng Quân cũng không thấy, chẳng lẽ anh ta lại dở trò gì với con bé rồi.

Nhìn thấy chị gái, anh kéo tay lại hỏi:
- Chị có thấy bé Du đâu không?
- Con bé lớn rồi, em để nó tự do đi, đừng một bước lại đi theo như vậy nữa.
Anh không thèm đôi co mà len vào giữa đám đông tìm Thanh Du.

Thấy Hoàng Quân đang tiếp khách thì anh thở phào nhẹ nhõm.

Ít ra hắn ta sẽ không dám dở trò với Thanh Du.

Thiên Vũ đã nhắc anh chưa tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện thì cần để ý tới cô cẩn thận hơn.
Thanh Du vào nhà vệ sinh, thoa lại chút son, rửa tay ra ngoài.

Cửa vừa mở một người đàn ông bước vào, nhanh như cắt kéo cô trở lại nhà vệ sinh.
Thanh Du giật mình nhìn Thế Quý rồi chốt cửa lại, xoay người ôm lấy cô đứng trước gương ngắm nhìn hai người họ thật xứng đôi.

Giọng nói anh trách cứ:
- Ai cho em đẹp vậy hả? Không được tiếp xúc đàn ông ở cự li gần đâu.
- Vậy anh không phải là đàn ông sao?
- Có nhưng là người đàn ông của em nên được phép...!yêu em...
Thanh Du nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười gật đầu, anh vùi đầu bên cổ cô hít hà:
- Tránh xa Hoàng Quân ra, anh ta không phải người tốt.
- Vậy anh có phải là người tốt không?
- Anh là người xấu, chỉ tốt với mình em là đủ.
Thanh Du xoay người liền bị anh ngậm lấy cánh môi m*t mát, đầu lưỡi len vào bên trong cuốn lấy lưỡi cô.

Bàn tay ôm trên lưng cô trượt xuống, len qua vết xẻ của váy vào trong.

Trong hơi thở hòa quyện, anh cười khi phát hiện ra cô mặc loại quần siêu nhỏ.
- Câu dẫn ai hả?
- Anh đấy...
Thế Quý chẳng ngần ngại vén váy cô lên lách tay vào, kéo chiếc quần nhỏ sang bên chạm vào kích thích.

Thanh Du khẽ rên lên một tiếng, cắn nhẹ vào môi anh nhắc:
- Ở đây không tiện đâu?
- Ai bảo em quyến rũ anh?
- Hồi nào chứ? Không có nha, chẳng qua sức chịu đựng của anh kém mà thôi.
Môi cô lại bị anh m*t lấy, bàn tay nâng chân cô bám lên eo mình.

Chỉ trong nháy mắt, không gian chật hẹp bị ám mùi dục vọng, hai người quấn lấy nhau không rời.
Nửa giờ sau, mặt Thanh Du đỏ bừng, hơi thở đứt quãng bám lấy cổ Thế Quý trách cứ:
- Anh tham lam...
- Mấy ngày nay em ở bên đây bắt anh ngủ một mình mà còn mắng anh sao?
Anh kéo lại váy cho cô, chùi vết son trên miệng, cài lại cúc áo vest chỉnh tề như chưa có gì xảy ra, cúi người dặn:
- Lát tàn tiệc đợi anh đưa về nhé!
- Mẹ nói ở lại hết ngày mai nữa cơ ạ.
- Vậy sao? Được, mai qua đón em.
Anh đẩy Thanh Du ra ngoài trước còn mình đi sau.

Hai người rời khỏi nhà vệ sinh thì Lan Anh bước ra, hai bàn tay nắm đến tái lại.
Không đợi tàn tiệc, Thanh Du mỏi chân khi phải đi giày cao gót nên trốn về phòng trước.

Mấy ngày sang đây, cô ở phòng dành cho khách.

Phòng ở đối diện với phòng cô Lan Anh nhưng cô cũng chưa từng vào phòng cô ấy.
Thả mình xuống giường, hai bắp chân mỏi nhừ, nhớ lời anh dặn, cô nhỏm dậy khóa cửa, dù sao chú Quân cũng ở ngay phòng bên cạnh nên đề phòng vẫn hơn.
Mấy ngày tất bật chuẩn bị chọn lựa đồ tổ chức tiệc cho ông nên nay đã thấm mệt.

Tắm rửa xong, lên giường là lăn ra ngủ ngay, vậy nên cô không hề hay biết điện thoại sáng màn hình liên tục vì Thế Quy đang cố liên lạc với cô.
Lan Anh lại gần Thế Quý ngồi xuống đưa cho anh cốc nước lọc:
- Anh mệt thì ở lại đây nghỉ đi.

Nhà em vẫn còn phòng dành cho khách đấy.
Anh ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt mỉm cười:
- Du à...!em làm gì mà anh gọi mãi không được thế?
- Anh đứng lên đi theo em, anh say rồi nên nghỉ ngơi sớm đi.
- Anh không say, chỉ là đầu có chút đau thôi...
- Vậy anh ở lại đây mai về nhé!
- Ừ, anh buồn ngủ quá! Lên phòng em đi.
Lan Anh gọi Hoàng Quân lại giúp mình đưa Thế Quý lên tầng.
- Anh ấy làm sao vậy?
- Chắc anh ấy uống nhiều nên say, giúp chị đưa anh ấy lên phòng chị đi.
Hoàng Quân không chút nghi ngờ nhìn Thế Quý say tới mức không còn tỉnh táo, đôi mắt nhắm nghiền không cử động.

Anh thắc mắc:
- Anh ấy và chị yêu nhau thật rồi à? Vậy mà khi nãy bé Du bảo không phải.
- Anh ấy còn đang giấu gia đình nên mọi người chỉ biết anh ấy có người yêu thôi.
- Vì sao phải giấu? Mọi người đều ủng hộ anh chị mà.
- Sắp tới sẽ công khai thôi.
...
Thanh Du tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, cô ngó ra ngoài ban công, thời tiết thật đẹp.

Thời tiết chỉ se se lạnh, sau một bữa tiệc mà dưới sân vườn hoang tàn hết cả.

Không biết đêm qua mấy giờ tiệc mới tan?
Vệ sinh cá nhân xong, cô mới cầm đến điện thoại liền thấy có ba cuộc gọi nhỡ đến từ "chú yêu".

Kiểm tra điện thoại mới biết mình tắt chuông lúc nào.


Cô không có thói quen tắt hẳn âm và rung như này.

Bảo sao chú gọi mấy cuộc mà cô không biết.

Cô mở chuông ấn gọi lại cho chú mà bị từ chối cuộc gọi:
- Chẳng lẽ chú lại giận rồi?
Gọi lại thêm lần nữa cuộc gọi vẫn bị từ chối nên cô giận không thèm gọi nữa.
Thay quần áo để xuống nhà, có lẽ hôm qua mệt nên chưa có ai dậy.

Bác giúp việc thấy Thanh Du thì gọi lại bàn ăn sáng.
Nhận bát phở bò từ bác, Thanh Du thắc mắc:
- Sao nay nhà mình dậy muộn vậy ạ?
- Đâu có, ông bà dậy sớm đi tập thể dục, bố mẹ cháu có việc nên vừa đi xong.

Có cô Lan Anh, chú Quý và hai cậu là chưa dậy thôi.
- Chú Quý? Chú cháu ở lại đây sao?
- Đúng rồi, sáng sớm nay thấy cô Lan Anh xuống đây nhắc chuẩn bị cả đồ ăn sáng cho chú ấy.
- Vậy bác có biết chú ngủ ở phòng nào không ạ?
- Phòng cô Lan Anh chứ ở đâu?
Thanh Du đánh rơi cả đũa trên tay, cô bỏ ăn chạy lại lên tầng, đứng trước cửa phòng cô, tay run run đưa lên gõ cửa, ban đầu là nhè nhẹ rồi thành mạnh hơn và có chút gấp gáp.
- Cô Lan Anh...!cô dậy chưa?
Cô hi vọng bác giúp việc nhầm, chú không thể ngủ ở phòng cô Lan Anh được, chắc chắn là nhầm.

Cánh cửa vừa mở ra, cô đẩy cửa đi vào...!trên giường, chú vẫn đang ngủ, dù đắp chăn nửa người nhưng chỉ nhìn thân trên cô cũng biết chú không mặc gì?
Thanh Du mất bình tĩnh, quay sang cô Lan Anh.

Cô ta mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng tang nhìn xuyên thấu bên trong không có nội y mà bực bội:
- Chuyện này là sao? Vì sao chú lại ngủ phòng cô vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi