DUYÊN NỢ 3 - NẮNG CÒN VẤN VƯƠNG


Mộc Trà chạy vèo vào bếp múc ra hai tô cháo thơm phức ra bàn ăn.

- Hôm qua...!
Cô định nói anh say rượu thì nên ăn cháo nhưng rồi không muốn nhắc đến chuyện ấy nữa liền lái sang chuyện khác:
- Anh có ăn được cháo không?
- Không thích ăn nhưng vẫn ăn được.1
Anh bê một bát ra khỏi khay mang về phía mình rồi ăn như chết đói, rõ ràng là ăn rất ngon miệng vậy mà lại bảo không thích ăn.

Chẳng có ai không thích ăn mà cô mới ăn được vài thìa thì đã ăn xong còn đòi ăn thêm bát nữa.1
- Tôi vừa chuyển cho cô 300 triệu, kiểm tra xem nhận được chưa?
- Không phải là phòng kế toán sẽ chuyển sao ạ?
- Ừ, cô cần thì lấy trước, phòng kế toán sẽ chuyển cho tôi sau.

- À vâng, cảm ơn anh.

Cô vừa múc thìa cháo lên miệng, anh đột ngột hỏi:
- Mộc Trà, cô có bạn trai chưa?1
Cô vừa múc thìa cháo lên miệng, anh đột ngột hỏi:
- Mộc Trà, cô có bạn trai chưa?
Mộc Trà ho khan vài cái, che miệng để cháo không phun ra ngoài mà nó xông cả lên mũi.

Tự dưng nay sếp lại quan tâm đến cả đời tư của cô có hơi lạ.


- Vẫn đang ế phải không?1
Lần này cô chết sặc thật sự, sao anh lại hỏi được cái câu hay ho ghê gớm.

Cô mới có 22 tuổi thôi, chỉ là chưa muốn yêu chứ sao đã gọi là ế được.

Hơn nữa, cách dùng từ cho câu hỏi vừa rồi nó cứ hơi lạ khi bay ra từ miệng Khải Viễn.

- Tôi đang phấn đấu sự nghiệp nên chưa muốn yêu.

Không biết cô nói sai cái gì mà anh ta lại ngưng ăn, ngẩng lên nhìn cô chăm chú rồi khẽ nhíu mày.

- Câu ấy nên của đàn ông chứ không phải phụ nữ?
- Thời đại nào rồi mà anh còn nghĩ vậy? Tôi nghĩ bây giờ phụ nữ cũng cần có sự nghiệp và kinh tế vững vàng chứ?
- Vậy sao không nghĩ đến việc lấy chồng giàu có phải nhanh hơn không?
Mộc Trà lắc đầu cười:
- Cách ấy đúng là nhanh nhất nhưng anh nghĩ xem nếu lấy phải người giàu mà keo kiệt, khi ấy không những tiền không có còn mất rất nhiều thứ còn nếu lấy chồng giàu mà còn thoáng tính thì tôi nghĩ mình không có cửa.

Còn nữa, kinh tế quá chênh lệch thường phụ nữ không có tiếng nói, tốt hơn không nên dựa dẫm vào đàn ông, cái gì nhanh sáng cũng nhanh tắt thôi.

Hơn nữa, tôi nghĩ mình có thể tự chủ được và điều quan trọng là tôi không phải Lọ Lem, cũng không là Tấm nên không mơ hoàng tử.

Tốt hơn chỉ nên là công chúa của ba mẹ và của chính mình thôi.

Như anh vậy, có điều kiện, đẹp trai thì đâu để ý đến tầng lớp thấp như tôi, vậy nên muốn có hoàng tử thì tôi nên biến mình thành công chúa, bây giờ chưa là công chúa nên cứ từ từ, ế một chút vậy?
- Bách Việt thì sao?
- Anh ấy là một vị vua, mà vua phù hợp với hoàng hậu và phi tần.

Dù có thích tôi cũng không dám mạo hiểm.

Mà sao nay anh lại quan tâm đến chuyện yêu đương của tôi vậy.

Yên tâm đi, bây giờ trong đầu tôi chỉ có làm việc và làm việc với mục đích kiếm được nhiều tiền thôi không yêu đương gì cả nên dù làm ở công ty của anh chiếm hết giờ cũng không sao, tôi tình nguyện.

- Vậy thì cố ế thêm đi.1
Thấy Khải Viễn đã ăn xong, Mộc Trà không tiếp chuyện nữa mà mang bát đi rửa.

Xong xuôi mang đồ cho Khải Viễn cất lên xe.

Vừa định lên ghế sau ngồi thì anh nhắc:
- Lên trên đi, nói chuyện cùng cho đỡ buồn ngủ.


- Vâng ạ.

- Cô đăng kí học lái xe chưa?
- Sang tuần tôi sẽ bắt đầu học.

Trước khi cho xe đi, anh ta còn nhìn cô khen:
- Thư kí Lương không đi làm, mặc đồ như này rất trẻ.1
Nghe được câu khen này cô tý thì ngất, làm việc mấy tháng rồi, đến nhìn liếc qua cô một cái sếp còn chẳng làm.

Trong phòng ảnh người yêu xinh như mộng, bà chị họ người yêu vừa xinh vừa sắc sảo, ngày nào cũng lên ve vãn vài lần thì cô làm sao mà để vào mắt sếp được.

Hóa ra, cô cũng còn nhận được sự quan tâm từ anh cơ, an ủi phần nào.

Cô tự nhìn lại mình, trên người là chiếc quần baggy jean, áo len croptop và chiếc áo khoác gió, tóc thì tùy tiện buông không buộc gọn như khi đi làm.

Mặc này mà lại được khen sao, Thanh Di toàn nói cô phải mặc sexy một chút, khoe mấy cái vòng gợi cảm đã mất công chạy bộ, mất công xem video mạng tập tành...!không phải cô không muốn mặc mà chưa có điều kiện để mua sắm, cô chỉ mới mua quần áo đi làm thôi đã hết tiền nên tận dụng mặc đồ thời sinh viên.

Sau khi đã đánh giá tổng thể xem lời sếp khen là thật hay chê cô quê mùa rồi mới đáp lễ:
- Cảm ơn lời động viên của anh.

- Sao cô lại tự ti thế?
- Anh nhầm rồi, tôi chưa bao giờ tự ti mà chỉ là đánh giá mọi sự việc đúng bản chất của nó thôi.

Nếu tự luyến quá e rằng trở thành lố lăng nên ở đời cần phải biết mình là ai thưa sếp.

Anh ta không nói chuyện nữa mà tập trung lái xe do cô chỉ đường.

Trong xe, Khải Viễn mở nhạc của Lệ Quyên, bài nào nó cũng buồn thê lương.


Cô lén nhìn sang, anh ta chỉ tập trung nhìn đường, con người này về độ tập trung đúng là phải được xếp số 1.

Có những ngày, cô để ý từ lúc ngồi vào chỗ làm đến khi nghiên cứu xong một hạng mục thì anh mới động đậy.

Khi đến trạm thu phí, anh ta lấy tiền trong hộc xe, cô phát hiện nó có một bức ảnh - đó cũng là ảnh An Chi.

Chỗ nào cũng có ảnh bảo sao ngày nhớ đêm mong da diết đến như vậy? Lại cuốn tạp chí người mẫu cũng dày đặc hình ảnh của An Chi.

Cô chẳng trách anh ta thậm chí còn thấy ngưỡng mộ với cô gái được một người đàn ông toàn diện yêu toàn tâm toàn ý.

Nhưng tình yêu ấy của anh khiến ba mẹ anh đau lòng, cô gái ấy không còn nữa, anh cứ mải mê để bác gái lo sốt vó, sầu não cả người.

Các vị tiểu thư con nhà danh giá hạ thấp mình hẹn gặp rồi anh chỉ đáp lại là sự thờ ơ, là những lần để người ta hi vọng rồi lại thất vọng.

Yêu sâu đậm, yêu chung thủy không xấu chỉ là yêu quá cố chấp, chấp niệm đến mê muội mà thôi.

Người đi đã đi, người ở lại cũng cần phải sống tiếp, bước tiếp vì bản thân và vì người xung quanh nữa.

Nghĩ tới bác gái, cô lại có can đảm hỏi anh về chuyện quá khứ.

- Cô ấy rất xinh bảo sao sếp lại yêu nhiều như vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi