DUYÊN NỢ 3 - NẮNG CÒN VẤN VƯƠNG


Mộc Trà không thêm đôi co, bỏ mặc gã đàn ông say đang lóp ngóp bò dậy, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Vừa ra khỏi, quản lí đưa cho cô chiếc khăn ướt:
- Lát nữa tổng giám đốc Khải Viễn ra thì cô đưa cho anh ấy.

Đấy là khách Vip của nhà hàng chúng ta đấy nên chăm sóc cho tử tế vào.

Mộc Trà định cãi lời thì nhận được cái lừ mắt từ quản lí nhà hàng nên đành đứng im đợi.

Cuối cùng thì cái gã ấy cũng lết ra ngoài.

Cô chìa khăn trước mặt hắn:
- Quản lí của tôi bảo đưa cho anh.

Anh ta dí sát mặt vào mặt cô, giọng lè nhè:
- Không phải cô thích tôi nên kiếm cớ tiếp cận đấy chứ?
Mộc Trà hất mặt anh ta ra, không nói gì quay bước đi thì bị hắn lôi lại cưỡng hôn.

Quá bất ngờ, cô trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Lấy lại hồn vía, Mộc Trà nhấc chân thụi vào chỗ hiểm người đàn ông trước mặt khiến anh ta buông cô ra ngay lập tức.

Cả người nhăn nhó đau đớn, tay chỉ vào cô:
- Cô là cái đồ….hỏng của tôi thì cả họ nhà cô ngồi nhà đá nghe chưa?
Nghe tiếng hét của anh ta, quản lí và một vài nhân viên xúm lại.


Mặt quản lí cắt không còn giọt máu, ngồi xuống cạnh anh ta hỏi han:
- Tổng giám đốc, anh không sao chứ? Để tôi gọi cấp cứu.

- Tôi sẽ kiện nhà hàng này vì để nhân viên hành hung khách hàng.

Nhìn anh ta cứ ôm chỗ đó nhăn nhó đau đớn, Mộc Trà sợ hãi ngồi xuống:
- Tôi không cố ý đâu quản lí, tại anh ta…
- Cô thôi ngay, nếu bị kiện thì cô sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Mặt Mộc Trà bắt đầu tái xanh, thật đen đủi cho cô khi dây vào một gã biến thái.

Dù cô có cố gắng giải thích thì mọi người vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dành cho một tội đồ.

Xe cấp cứu đến, anh ta còn bắt Mộc Trà phải đi theo đến viện.

Chó cắn áo rách, tiền đang cần để gửi về quê thì bây giờ phải ứng ra nộp viện phí cho cái gã biến thái kia.

Bác sĩ vừa khám ra, Mộc Trà chạy ào tới, khuôn mặt tỏ ra hết sức đáng thương:
- Bác sĩ à, anh ta không sao phải không?
Vị bác sĩ điển trai có cặp kính mắt tri thức nhìn chằm chằm Mộc Trà:
- Sao lúc cô đá cậu ấy không nghĩ đến hậu quả đi? Chắc là sẽ ảnh hưởng lâu dài đấy.

Mai mà không đỡ sẽ phải mổ nên cô lo chi phí đi.
Vị bác sĩ nhìn cô ngơ ngác thì mỉm cười bỏ đi.

Mộc Trà sững người, mồ hôi hột đổ ra ầm ầm, trong lòng ai oán đầy hối tiếc.

Đó chẳng phải là bài mà Thanh Di đã dạy cô khi bị kẻ xấu lợi dụng sao? Vậy mà bây giờ nó hại cô muốn chết đi sống lại thế này.
Mộc Trà lò dò vào phòng với tâm trạng nặng trĩu, kẻ bị đả thương đang nằm nhắm nhắt ngủ ngon chẳng có dấu hiệu của đớn đau nào.

Ngả người ngồi trên ghế, thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ thì ấn gọi lại, giọng nói thật khẽ tránh làm người trên giường thức giấc.
- Mẹ, mai con sẽ ứng lương ở chỗ làm thêm gửi về ạ.
- …
- Con biết rồi ạ.

Con sẽ cố gắng xoay đủ gửi về ạ.

Mẹ giữ gìn sức khoẻ đừng để bị ốm.
Tắt điện thoại, cô nén thở dài.

Đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn xuống khuôn viên bệnh viện mà không khỏi sầu não.

Tiền chưa gom đủ mà bây giờ lại vướng cái ách giữa đàng thế này…sao số mình lại chó đến thế?
Khải Viễn mở mắt, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái trước mặt, lòng trắc ẩn trỗi dậy khi nghe thấy cô nói điện thoại rồi lại liên tục thở dài, tay liên tục vò đầu bứt tai.

- Cô về nhà đi, tôi có người chăm sóc rồi.
Mộc Trà giật mình quay lại, khuôn mặt trở nên căng thẳng.
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc mình làm nên sẽ coi anh đêm nay.

Mai sẽ thanh toán trả anh đầy đủ viện phí nên anh đừng làm lớn chuyện.

Tôi sắp tốt nghiệp rồi không thể dính phốt được.
Khải Viễn ngồi dậy, dù không cười nhưng ánh mắt đã dịu đi, lời nói cũng trầm ấm, bình tâm hơn.
- Tôi bỏ qua cho cô việc này, cô về đi trước khi tôi đổi ý.

Mộc Trà dường như không tin vào tai mình mà cũng không tin kẻ trước mặt.

Mới cách đây chưa lâu, cô bị hắn bắt vạ đến om cả đầu, giọng điệu hách dịch thì bây giờ tự dung lại nhẹ nhàng, tốt đột xuất.
- Anh không lừa tôi đấy chứ?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, Khải Viễn ngứa mắt nổi nóng:
- Không, về đi, biến cho khuất mắt tôi.
Chỉ đợi anh ta xác nhận, Mộc Trà gật gật, vội vàng lấy đồ, nhìn anh ta biết ơn như nhìn thượng đế.
- Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh.
Chẳng đợi anh đáp lại, cô chạy vèo ra khỏi phòng như chưa từng tồn tại.

Khải Viễn lắc đầu, lấy điện thoại gọi cho trợ lí qua đón.

Dạo gần đây, công việc bận rộn, Khải Viễn không tham gia các bữa tiệc cũng như các buổi vui chơi tại các quán bar nữa.

Đang làm việc, ba anh gõ cửa đi vào.
- Ba nói chuyện với con được chứ?
- Có chuyện gì mà trông ba sầu não vậy?
- Khải Viễn này…thời gian tới, ba muốn đưa mẹ đi thăm quan đây đó một chút.
Nhìn ánh mắt ba anh đượm buồn, Khải Viễn đứng dậy lại gần.
- Ba đang giấu con chuyện gì sao? Mẹ bị làm sao phải không?
Khẽ thở dài, người đàn ông trầm lắng.
- Bệnh của mẹ đã lên nặng thêm rồi, nhân lúc bà ấy còn tỉnh táo thì ba muốn đưa mẹ con đi du lịch những nơi bà ấy muốn.
Khải Viễn sững người, nhíu mày nhìn ba lo lắng.

- Con tưởng mẹ chăm chỉ uống thuốc thì bệnh sẽ không bị nặng mà ba?
- Gần đây bà ấy hay đau người, máu cam chảy nhiều hơn nên ba đưa đi kiểm tra lại nên mới vừa nhận được kết quả nhưng con đừng nói cho bà ấy biết được không? Một người đang lanh lợi hoạt bát như vậy sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu.
- Con biết rồi, chiều nay ba và con sẽ về sớm nhé! Cả nhà chúng ta sẽ cùng dùng bữa tối.

Dạo này con bận quá nên lỡ hẹn với mẹ nhiều bữa rồi.
Ông Khải thở dài đứng dậy, khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng không nguôi.

Nhìn theo bóng ba đi khuất, anh khẽ thở dài.

Mở điện thoại lên gọi cho An Chi.

Trong màn hình điện thoại, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra, cô cười tươi chào anh.
- Anh yêu, sao gọi em giờ này vậy?
- Em đang đi đâu hả?
- Dạ, em đi mua sắm cùng bạn bè thôi.

Có chuyện gì không ạ?
- An Chi, em về nước được không? Chúng ta kết hôn đi và anh vẫn để em tự do làm những gì mình muốn.
- Anh lại bắt đầu đấy, em đã bảo chưa cưới được mà.

Hôm nay anh lại làm sao đấy?
- Vậy thì chúng ta chia tay đi.

- Anh….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi