DUYÊN NỢ 3 - NẮNG CÒN VẤN VƯƠNG


Khuôn mặt Khải Viễn kiểu như bất lực, cuối cùng anh ghé sang tai cô thủ thỉ:
- Nay cho cô nằm trên một khối tài sản khổng lồ không thể định giá.
- Nghĩa là vô giá hả?
- Cô muốn bao nhiêu cũng có.
- Tuyệt vậy ư?
- Ừ, kèm theo đó là cảm giác sung sướng nữa.
Khải Viễn nhìn Mộc Trà hí hửng mà anh cười ra nước mắt.

Nhìn người lái xe taxi đang nhìn mình nên anh thu lại việc nói thật với cô về ý định của mình.
Về đến khách sạn, anh sợ cô chạy mất nên nắm tay không buông.
- Cô đã quen với sự hiện diện của tôi trong cuộc sống chưa?
Đứng trong thang máy mà tay vẫn bị nắm chặt.

Cô dường như đã nhận ra điều mà anh đang hướng cô tới.
- Thực sự anh muốn hôm nay hả? Hay anh gọi cô gái hôm qua đi…
Khải Viễn nghe xong mặt mũi đen như chó mực.


Sao vợ dễ dãi cho chồng đi gái mà anh không thấy thoải mái gì cả chỉ thấy bực mình.

Đêm qua anh chờ cô xuất hiện, chờ cô đánh ghen… càng chờ càng mất hút… vậy mà bây giờ lại bảo anh đi gái… điên mất.
Lôi cô vào phòng, anh đã ngửi thấy mùi hương phảng phất khắp phòng.

Đông Huy chuẩn bị tốt thật đấy, trên bàn còn có sẵn rượu rồi.
- Sao nay phòng có mùi gì lạ vậy?
- Thơm không?
- Có
Anh không biết nếu cô biết nó là thứ gì thì có điên lên mà oánh cho anh nhập viện không nữa.

Đến tủ lấy chiếc áo sơ mi của mình đặt vào tay Mộc Trà:
- Em đi tắm đi.
Cô nhìn anh chần chừ, rụt rè đề nghị:
- Sao anh lại muốn xx với tôi?
- Tôi bỏ tiền cưới vợ chẳng lẽ bê vợ vào tủ kính ngồi triển lãm.
- Nhưng tôi và anh chỉ là… ưm…
Dường như anh chán không muốn nghe cô từ chối hay nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc vợ chồng hờ nữa nên chặn họng cô lại, đôi môi hồng mềm mại bị cuốn lấy.

Khác với bị cưỡng hôn khi anh say rượu, khác với diễn cho người khác xem trên du thuyền, cô cảm nhận được hơi thở gấp của đối phương, cảm nhận được sự hồi hộp đến rạo rực trong cơ thể mình.

Anh vội vã ngậm lấy vành môi cô không cho phản đối, đầu lưỡi len vào khoang miệng ướt át giao hòa.

Thì ra đây chính là cảm giác khi hai người tự nguyện, không có bức bối, không có đối kháng mà chỉ có phút giây tận hưởng mang lại cảm giác thật gần gũi… Khuôn mặt Mộc Trà đỏ bừng khi vòng tay anh ôm cô áp sát vào người, bàn tay trên ót gáy len vào trong cổ áo chạm lên da thịt mát lạnh, anh khẽ miết nhẹ nơi cần cổ.

Đến khi chiếc áo len bị vén lên, bàn tay anh đã ngự trị trên eo nhỏ xoa xoa thì Mộc Trà như bừng tỉnh vội đẩy anh ra.
- Khải Viễn… tôi…
- Em muốn phá hợp đồng?
- Không phải…
Sự lúng túng hiện rõ trong mắt cô, bản thân cũng chẳng hiểu ham muốn ở đâu bừng bừng, trong người cứ râm ran như kiến cắn.

Chỉ hôn một chút thôi mà cô đã sớm phát hiện mình bị cuốn vào sự cuồng nhiệt ấy.

- Đi tắm đi, tôi muốn hôm nay…
Lời nói của anh sát bên tai còn thổi vào gáy cô một luồng khí nóng muốn bỏng rát.

Ngước lên nhìn khuôn mặt người đối diện thật gần, đôi mắt anh vằn đỏ nhìn cô như muốn khẳng định điều mình muốn.
Mộc Trà trốn tránh ánh mắt, vòng tay Khải Viễn nên đi vội vào phòng tắm.

Nước trong bồn cũng đã được xả đầy vẫn còn ấm, cả bọt sữa tắm cũng đã được thả vào.

Vậy nhưng cô lại nóng mặt, nghĩ có người vừa tắm ở đây ra, mà người đó chỉ có thể là cô gái kia.

Anh ta có thể qua đêm với bất kì ai thì sao phải là cô.

Nghĩ vậy, cô không tắm nữa mà đùng đùng đi ra ngoài mở cửa.
- Trà…
Kệ Khải Viễn gọi theo, cô tìm cách mở cửa phòng mà nó không chịu nhúc nhích.
- Mở cửa cho tôi.
Khải Viễn đứng ngay phía sau, với tay kéo cô xoay lại:
- Vì sao lại muốn đi?
- Tôi sẽ bỏ tiền cho anh gọi người ngủ cùng được chứ?
- Thực sự cô muốn vậy?
- Dù sao hôm qua anh cũng vừa qua đêm với phụ nữ khác thì với anh ai chẳng như ai, cần gì phải là tôi chứ? Anh có tiền, không thiếu những cô gái nóng bỏng hấp dẫn hơn tôi…
Mộc Trà cụp mắt khi thấy ánh nhìn cười như không của Khải Viễn.


Dường như cô đang nói đúng ý muốn của anh ta nên mới có biểu hiện thỏa mãn như vậy?
- Nói tiếp đi?
- Tôi sẽ trả tiền cho các cuộc vui ấy của anh…
- Cô hào phóng nhỉ?
- Không tôi không hào phóng nhưng…
Khải Viễn tiến lại gần, Mộc Trà lùi người lại áp lưng lên cánh cửa, hai tay đưa lên giữ khoảng cách với anh.
- Anh đứng xa một chút…
- Nước tắm tôi nhờ người pha sẵn cho cô, không phải cô nghĩ tôi chứa chấp phụ nữ ở đây chứ?
Bị nói trúng tim đen, Mộc Trà lắc đầu từ chối mà mặt cứ càng lúc càng như bốc hỏa, người cũng muốn bốc hỏa.
- Đêm qua tôi không làm gì cô ta cả, chỉ là do đối tác muốn tính kế nên tôi phối hợp chút thôi.
- Anh không cần phải giải thích với tôi…
Mộc Trà xô Khải Viễn sang bên quay trở lại phòng tắm.

Chẳng hiểu sao thời tiết không nóng mà người cô nóng cứ như phát sốt, cảm giác thèm muốn thứ cảm xúc động chạm.

Trút bỏ quần áo ngồi vào bồn tắm, tay vén nước vỗ lên người, cô xả thêm nước lạnh để muốn giảm nhiệt độ nhưng người vẫn nóng bừng bừng, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh nụ hôn và sự động chạm vừa thoáng qua của Khải Viễn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi