DUYÊN NỢ 3 - NẮNG CÒN VẤN VƯƠNG


Mộc An và Mộc Trà nín cười nhưng không nhịn nổi liền phá lên cười.

Khải Viễn chạy đến cô gái đứng sau khẳng định:
- Mộc Trà đây còn bên trên là chị vợ.
- Vì sao anh phát hiện ra?
- Mắt của hai người khi cười biểu lộ khác nhau đấy… nào đi ra bắt gà cho anh xem.
Mộc Trà để chồng lôi đi trong lòng rộn vui.

Hóa ra anh cũng đã để ý đến việc phân biệt vợ với Mộc An, anh nhận ra cô dù hai chị em đã cố tình làm họ phân tâm.
- Khải Viễn… em đã nghĩ anh sẽ không nhận ra.
- Vợ mà không nhận ra nữa thì nhận ai, mau giúp anh bắt gà đi, nó chạy nhanh lắm.
- Anh chưa từng bắt gà phải không? Công tử nhà giàu làm sao bắt được chứ?
Bị vợ mỉa mai nhưng anh không quan tâm mà lôi cô đi bằng được.

Mộc Trà vén ống quần qua đầu gối, vén tay áo lên, đội thêm cái nón bước ra vườn trước ánh mắt đầy ngưỡng mộ của chồng và anh rể.

Mộc An ngồi ăn xoài mẹ mang ra cười tít cả mắt.


Mộc Trà vào vườn một lát tay đã mang ra hai con gà kêu quang quác dí vào tay hai người đàn ông.

Mẹ Chinh vào xua đuổi:
- Vào nhà hết để đấy mẹ làm cho.
- Mẹ… để các anh ấy làm.
Mộc An kéo mẹ ngồi xuống cạnh mình vẫn không ngừng cười nhìn Mộc Trà hướng dẫn hai gã đàn ông giữ gà để c.ắt tiết.
- Anh không giữ được chặt nó nhảy đấy.
- Nhưng em định c.ắt tiết nó thật hả?
- Anh thôi đi, anh ăn thịt gà suốt còn gì?
Mộc Trà giật vài sợi lông cổ để hở ra mảng da gà rồi cầm dao xử lí.

Khải Viễn nhăn mặt nhìn vợ chỉ trong chốc lát xử lí gọn hai con gà.
- Em vợ, em phạm tội g.i.ết hại động vật có chủ đích.
Mộc Trà vừa vặt lông gà vừa cười thành tiếng xua đuổi:
- Thôi ông anh mắc bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi.

Hai anh vào nhà ngồi chơi xơi nước đi để yên cho em t.ử hình chúng nó.
- Nào để anh giúp, vặt lông gà có là gì? Vợ còn vặt được cơ mà.
Mộc Trà lừ mắt nhìn chồng, nói năng chẳng giữ ý trước mặt anh chị và mẹ gì cả.
- Có vẻ như cậu vẫn vặt vợ ít hả, mặt vẫn đỏ là chưa quen rồi.
Dương Tùng cũng vén tay áo giành nốt con gà trong tay Mộc Trà bứt lông.
- Chắc là vậy rồi.
Mộc Trà rùng mình khi bắt gặp ánh nhìn ý tứ từ chồng.

Anh còn nhấn mạnh:
- Anh sẽ kiểm điểm bản thân nghiêm khắc vì chưa làm vợ quen.
- Anh có thôi đi không hả?
Mộc Trà vùng vằng đứng dậy đi nấu cơm.

Vậy mà lúc cô quay ra thấy Khải Viễn đang mổ được bụng gà còn anh rể đang lấy chiếc kéo nhỏ làm ruột nó.

Mộc An ngồi gần cứ tấm tắc khen hai người đàn ông khéo tay.


Khải Viễn được dịp huyênh hoang với vợ:
- Anh chỉ không biết bắt gà với c.ắ.t tiết nó thôi chứ cái này làm được.
- Vâng, anh thì giỏi rồi.
Cô liếc xéo anh một cái rồi đuổi họ đứng lên để mình rửa sạch mang gà vào chế biến.

Em trai mang cá chép về, Mộc Trà còn chế biến một nồi cháo nhỏ cho Mộc An ăn bồi bổ.
- Sao món gì em cũng nấu được thế?
Khải Viễn làm chân sai vặt bên cạnh nhìn vợ tỉ mẩn làm sạch cá, lọc xương mà không ngừng cảm thán.
- Muốn ăn thì lăn vào bếp anh nghe chưa? Tôi sinh ra con nhà nông không biết làm thì chết đói à?
- Ba mẹ em có trồng gì đâu mà bảo nhà nông, rõ là trước kia kinh doanh mà?
- Thì tôi cứ nói thế cho nó hợp hoàn cảnh ấy, sao anh cứ bắt bẻ tôi thế?
- Yêu đi sẽ không bắt bẻ.
Mộc Trà bĩu môi múc canh đưa đến trước mặt anh:
- Không yêu, yêu đương đau lòng đừng có mà dụ dỗ.

Thử canh hộ tôi xem ngon chưa?
Khải Viễn há miệng đón lấy thử gật gù:
- Em phải thử đi mới biết được, yêu là thứ cảm xúc khiến người ta hạnh phúc đấy.
- Không thử…
- Em muốn gì mới thử?
- Chẳng gì cả… anh đừng ở đây làm phiền tôi nữa, lên nhà chơi với bố và anh rể đi.
- Em muốn mua lại nhà cho bố mẹ không? Mai chúng ta đi xem mua.

- Nghe nói khu ấy bây giờ đắt lắm nên để tôi tính lại, nhất định sẽ mua nhưng đợi khảo giá đã.
- Vậy chiều cùng đi khảo giá, mà bao nhiêu thì em sẽ mua?
- Dưới 5 tỷ, ít hơn càng tốt vì tôi còn có việc dùng đến tiền nữa, không thể tiêu xài hoang phí được.
- Em muốn có nhiều tiền hơn không?
Mộc Trà nhìn ánh mắt anh là biết cái đầu quỷ kia đang nghĩ gì liền lắc đầu.
- Tôi gia hạn hợp đồng, cứ mỗi hai năm là 5 tỷ, em thấy sao?
- Không chơi nữa, anh đi kiếm người khác ấy.

Mới có hơn một tháng mà tôi sắp kiệt sức với anh rồi đây.
- Vậy phải bồi bổ cho em mới được.

Mà sao lại tôi rồi, xưng em đi mới đúng là vợ chồng.
Mộc Trà xếp mâm bát nhắc anh bê lên nhà còn mình mang cơm để cắt đứt câu chuyện.

Anh nói chia tay An Chi nhưng đã làm được đâu mà tính chuyện với cô.

Chuyện tình ái không thể mập mờ được, khi chưa dứt khoát thì cô chẳng muốn dây vào vạ lây không lối thoát..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi