DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯA TA ĐẾN BÊN NHAU

- Mấy cái tên này...

Ông ta tức đến không nói nên lời được, trên đôi mắt hiện lên tia muốn giết người.

- Nếu đã bước đến bước đường cùng như thế này thì chết chung đi!!

Ông ta hét lên điên cuồng rồi cười ha hả, trên tay vẫn cầm cái công tắc.

- Ba, công tắc ông ta cầm điều khiển bom hiện tại ở trong thành phố, con nghĩ nên phá nó đi, đề phòng nếu ông ta nhấn thì mọi thứ sẽ nổ hết.

- Chỉ sợ ông ta đã kích hoạt tất cả bằng thời gian, cho dù bấm nổ công tắc thì mọi thứ vẫn sẽ nổ.

Vũ Duyệt hoang mang vô cùng. Cô quên mất là chuyện này cũng có thể xảy ra.

- Kha, cách đây không xa có một chiếc trực thăng của Hạ Gia, con mau đưa em con, mẹ con cùng An Khiết tới đó đi.

- Nhưng còn ba thì sao?

- Ta sẽ ở lại đây. Dù gì thì chuyện này cũng là mối thù của ta và hắn, không liên quan gì đến mọi người cả.

Vũ Duyệt tròn mắt, tuy không muốn để ba mình một mình nhưng lại sợ sẽ làm ba phân tâm nên cũng không thể không đi.

" Ba, ba phải cẩn thận... "

Khi đi đến chiếc trực thăng đó thì đã có phi công ở trên chờ mọi người. Hóa ra đã sắp xếp cả rồi.

- Anh, chúng ta sẽ đi trước sao?

- Không, chúng ta sẽ chờ ở đây. Nếu ba có gặp bất lợi gì thì với những gì chúng ta có, chúng ta có thể yểm trợ ba.

Trong tay Vũ Kha có súng, trong tay Vũ Duyệt có cung, hơn nữa thứ họ có lớn nhất bây giờ chính là đồng đội, mà ông ta thì hoàn toàn không có.

- Duyệt, trong hai tháng qua em đã trả qua những loại chuyện gì?

Vũ Kha nhìn em gái mình, trông cô thực sự rất khác với dáng vẻ ngây thơ thường ngày, mà lại pha trộn thêm một chút trưởng thành, một chút buồn bã xen vào đó.

- Em sao? Anh thực sự muốn nghe?

Không chỉ Vũ Kha muốn nghe mà cả mẹ cô và An Khiết cũng muốn nghe. Phi công ở đó thấy tình huống như thế nên bước ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho họ.

- Đương nhiên là muốn rồi, vì anh muốn được xử lí ông ta dựa theo mức độ mà em phải chịu đựng.

Vũ Kha ôm mặt cô, nhìn thật kĩ vào đôi mắt xanh kia.

- Nhưng nếu em không muốn nói thì cũng không sao, đây là quyền của em.

- Không sao đâu.

Vì họ là người nhà, là những người mà cô hết mực yêu quý, là những người mà cô có thể an tâm dựa vào mỗi khi mệt mỏi.

- Chuyện là...

Ở bên kia, hai người kia đang đánh nhau, giống như một cuộc ẩu đả thông thường vậy.

- Hừ, một người điềm tĩnh như cậu mà cũng có ngày nổi cáu lên như thế này cơ à?

Ba Vũ Duyệt không nói gì, nắm cổ áo ông ta, đấm thẳng vào mặt ông ta

- Đó là vì cậu đã đụng tới con tôi, đụng tới những người tôi yêu quý.

- Ồ, thì ra là vậy. Vậy tôi thật thắc mắc vẻ mặt của cậu như thế nào nếu tôi bảo con gái cậu tôi đã từng chạm qua?

Ba cô nghiến chặt răng lại, rút ra một khẩu súng chĩa vào đầu ông ta.

- Vậy thì tôi sẽ giết cậu. À mà phải là để cậu sống không bằng chết mới đúng.

Vũ Duyệt ở trong máy bay kể lại tất cả mọi thứ, hai tay vo chiếc váy mỏng trên người, hơi thở kèm theo sự lo lắng.

" Không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào về mình nếu biết loại chuyện như thế đã xảy ra với mình nữa... "

Vũ Duyệt nói xong, nín thở chờ đợi phản ứng của mọi người. Hơn 1 phút sau vẫn không có động tĩnh gì, cô ngước lên, thì thấy tất cả đều rưng rưng nhìn cô.

- Con/em/cậu... sao lại có thể làm ra vẻ mặt không có gì thế kia... chuyện như thế mà lại...

Bất ngờ cả ba người đều ôm chầm lấy Vũ Duyệt làm cô ngạt thở nhưng từ đáy lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi