DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯA TA ĐẾN BÊN NHAU

" Cứ cảm thấy khuôn mặt này quen quen? "

Cả Vũ Duyệt và An Khiết nhìn Lãnh Thần đều thấy quen quen.

Thầy giáo sắp xếp chỗ cho ba người, cả ba theo chỗ đó mà ngồi.

Riêng Kỳ Ngọc và Kỳ Lạc lại có vẻ không vừa ý với chỗ ngồi đó lắm, khuôn mặt ngày càng bực bội.

An Khiết ngồi đằng trước hai người, khi không lại bị gây sự.

- Nè, cô cúi đầu thấp xuống một chút đi, cao như thế làm sao tôi thấy được chứ?

Kỳ Lạc chưa gì đã lớn tiếng với An Khiết, chỉ vừa mới ngồi xuống.

- Cậu cao bao nhiêu?

- 1 mét 68.

- Cao hơn tớ rồi, còn bảo tớ cúi xuống?

- Bạn học à, dù sao cũng vào học rồi, có thể yên lặng một chút được không?

An Khiết chưa kịp trả lời, Lãnh Thần ở bên kia đã lên tiếng.

Kỳ Lạc không có ý định dừng lại đến khi An Khiết bất lực đồng ý cúi đầu xuống.

Vừa ra chơi, Vũ Duyệt đã xuống chỗ của An Khiết mà ngồi.

- Cúi như thế mấy tiết, có mỏi cổ không?

- Không sao đâu. Tớ cũng không muốn gây náo loạn cho lớp học.

- Nhưng không lẽ cậu cứ cúi như thế mãi. Dù gì cậu cũng chỉ cao có 1 mét 63 mà.

Vũ Duyệt vừa nói vừa nhìn An Khiết, An Khiết chỉ lắc đầu.

- Lúc nãy cậu ta nói như thế mà thầy giáo cũng không nói gì, chắc là gia đình cũng không phải dạng vừa, tốt nhất đừng dính vào.

- Cậu ta nói đúng đó, gia đình chúng tôi không nên chạm vào đâu.

Lần này là Kỳ Ngọc đứng trước bàn của hai người, lớn tiếng nói.

- Có gì mà chúng tôi phải sợ chứ?

- Cậu cứ thử chạm vào em tôi hoặc tôi đi, xem có gì đáng sợ.

- Hai người thậm chí còn chẳng đáng để tôi chạm vào đâu, chỉ là bạn tôi tính tình hiền lành, không muốn gây sự thôi.

Vũ Duyệt đứng lên, vẫn giữ nét mặt tươi cười đó, không có vẻ gì sợ.

- Tính tình hiền lành hay cả hai đều không dám chạm nhỉ?

- Đúng là không dám chạm, sợ bẩn tay thôi.

An Khiết giật giật tay Vũ Duyệt nhưng cô thì không để ý đến. Không phải An Khiết hiền thì cô cũng sẽ hiền.

- Chị hai, chị không cần nói chuyện với những người như thế, chỉ tốn thời gian thôi.

- Thế không phải lúc nãy cậu nói chuyện với bạn tôi sao?

Nếu không phải chuông reo lên, có lẽ cả ba sẽ đứng cãi đến hết buổi học mất.

- Tiểu Khiết, nghe tớ. Cậu phải hiền đúng chuyện, nếu như thế này cậu sẽ bị mấy người đó ức hiếp.

- Nhưng tớ không muốn gây rắc rối.

- Chúng ta không gây rắc rối cho họ, là tự họ gây sự trước.

Đứng ở trong lớp, chỉ còn hai người họ, Vũ Duyệt khẽ nói với An Khiết. Không ai có thể làm An Khiết buồn.

- Tớ biết rồi.

Giọng nói của Vũ Duyệt tuy cứng rắn hơn ngày thường nhưng vẻ mặt vẫn như thế, ánh mắt vẫn không hề thay đổi.

Từ cửa lớp vang đến tiếng bước chân làm An Khiết giật thót, quay sang nhìn. Là Lãnh Thần.

- Không biết hai người tên gì nhỉ?

Lãnh Thần vui vẻ, nói với cả hai.

- Tôi tên Vũ Duyệt.

- Tôi là An Khiết.

Vũ Duyệt cảm thấy người này dường như không có ý xấu gì, cũng giảm đi chút nỗi lo.

Vũ Duyệt về nhà, tâm tư không được vui vẻ như bình thường lắm. Sống với dì Lâm lâu rồi, dù vẫn vẻ mặt ấy nhưng không quá khó để dì nhận ra tâm tư của Vũ Duyệt.

- Hôm nay có ai chọc đến con sao?

- Không phải là chọc đến con, mà là An Khiết ạ.

Dì Lâm đương nhiên biết, An Khiết đối với Vũ Duyệt quan trọng như thế nào, chuyện của An Khiết cũng liên quan đến Vũ Duyệt.

- Thế con đã làm gì để bảo vệ con bé?

- Cũng không có gì ạ, chỉ là nói mấy câu với hai chị em nhà đó. Nhưng có vẻ họ không có ý định dừng lại, nên con phải đề phòng rồi. truyện xuyên nhanh

Vũ Duyệt ngồi đối diện với dì Lâm, cứ như thế tâm sự với bà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi