DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯA TA ĐẾN BÊN NHAU

Vũ Duyệt đi từ trên lầu xuống để cất chiếc cốc thì thấy cảnh đó, cô lo lắng chạy lại.

- Sao thế ạ? Dì thấy không khỏe chỗ nào sao?

Vũ Duyệt giúp dì Lâm cất chiếc ly lên bàn rồi ngồi trước mặt dì hỏi.

- Không có, chỉ là ta đang ngẫm nghĩ một vài chuyện thôi.

Bà xoa đầu cô rồi mỉm cười nói.

Hai ngày sau, kì thi cuối cùng cũng kết thúc trong niềm vui sướng của biết bao nhiêu học sinh, duy chỉ có một người đang buồn rầu vì chuyện khác.

- Nè, sao cậu ủ rũ thế? Không phải thi xong rồi, là rất vui sao?

- Tớ đang rầu chuyện khác cơ.

Vũ Duyệt nhìn điện thoại đã không biết là lần thứ mấy trong ngày, lần nào cũng không dám rời mắt khỏi.

- Anh ấy bảo chưa tìm được chuyến bay về đây, tớ nhớ anh ấy quá.

An Khiết không biết an ủi bạn mình thế nào chỉ có thể ôm Vũ Duyệt vào, vỗ vỗ lưng.

- Anh ta mà thấy cậu như thế này cũng không vui đâu. Nhất định anh ta cũng sẽ sớm về thôi mà.

Lãnh Thần nhìn hai người kia tâm sự mà đột nhiên thấy ganh tị với Vũ Duyệt.

- Nè nè, người cậu ôm đáng lẽ phải là tớ đó.

Lãnh Thần đùa vui kéo tay An Khiết ra.

- Cậu ghen cái gì chứ, đây là bạn tôi đó.

Vũ Duyệt với Lãnh Thần cứ như là đang tranh giành An Khiết vậy.

- Thôi thôi được rồi, bây giờ thi xong rồi, hay là chúng ta đi đâu ăn đi, dù sao cũng đến lúc quẩy rồi.

Đề nghị của An Khiết vang lên ít nhiều cũng làm cho tình hình bớt căng thẳng lại phần nào.

- Tôi là vì cậu ấy nên mới đi chung với cậu đó.

Cả hai đồng thanh vang lên khiến An Khiết không biết phải xử lí cả hai thế nào.

Không phải mọi ngày cũng hòa bình lắm sao, hôm nay chỉ vì một cái ôm của cô mà trở thành thế này rồi.

Họ đi tới một quán ăn cũng thuộc dạng bình dân, là yêu cầu của An Khiết để có một trải nghiệm vui vẻ hơn, nên Lãnh Thần cùng Vũ Duyệt liền nhanh chóng đồng ý.

Họ đi vào, gọi món ăn, sau hơn 10 phút ngồi trò chuyện thì cuối cùng thức ăn cũng được mang ra.

An Khiết thấy Vũ Duyệt không tập trung nên liên tục nhắc cô.

- Cậu sao thế? Thức ăn ở đây không ngon sao?

- Không phải, tớ cứ cảm thấy có người đi theo chúng ta.

- Chắc là do cậu căng thẳng quá rồi đó. Biết đâu chỉ là người qua đường thôi.

Vũ Duyệt tạm nghe lời An Khiết nên cũng tiếp tục ăn.

Vì lâu lâu mới có một dịp ăn uống vui chơi thỏa thích như thế này nên ba người ở lại quán khá lâu, đến nỗi mọi người đều về hết rồi.

- Trời sập tối rồi, tớ nghĩ chúng ta nên đi về thôi.

Vũ Duyệt đứng lên, nói với hai người kia, ai ngờ hai người kia đã gục xuống bàn rồi.

- Hai cái người này, ăn no rồi ngủ say thế này...

- Thưa tiểu thư, chúng tôi đã làm xong nhiệm vụ rồi ạ. Tất cả những người lúc nãy giả làm khách đều đã đưa tiền sau đó rời khỏi thành phố này rồi.

- Được, các người cũng rời khỏi đây đi, từ giờ giao cho ta là được rồi.

Không thể nghe được hết cuộc hội thoại trong tình trạng thế này, Vũ Duyệt vì ăn ít hơn hai người kia nên cũng chỉ còn chút ý thức, chỉ nhớ sơ sơ tiếng nói kia rất quen thuộc và một vài câu vang lên trong đầu.

- Tiểu Duyệt, con tỉnh rồi!

Vũ Duyệt vừa tỉnh lại còn chưa hết mơ màng liền bị mẹ mình ôm đến ngạt thở.

- Chuyện gì xảy ra thế này? Không phải con đang ở quán ăn sao? Sao con lại trở về đây được?

Mọi chuyện như cuốn phim tua lại trong đầu Vũ Duyệt.

- Ta không biết, ta nhận được một cuộc điện thoại, lúc tới chỉ thấy con và Lục Lãnh Thần ở đó. Cậu ta được đưa về nhà rồi.

- Vậy Tiểu Khiết ở đâu? Cậu ấy cũng có đi cùng với con mà?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi