DUYÊN TỚI LÀ LANG QUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-82-0

Phiên ngoại 4: Xuân noãn khai hoa ( xuân về hoa nở).

Lại một năm nữa, xuân về hoa nở.

Trên một Tiên sơn cạnh Tam Trọng Thiên giới, nở đầy đủ sắc hoa, năm màu rực rỡ, tản ra hương vị ngọt ngào. Trong sơn cốc, yên tĩnh râm mát, sương sớm còn chưa tan, chim hót vui tai.

Qua không lâu, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu tầng mây, làm tan sơn vụ ( sương mù trên núi), trong rừng mơ hồ hiện ra một tòa nhà gỗ. Cây trúc vây thành sân viện, cây bông gòn nở đầy hoa đỏ. 'Kẹt' một tiếng, cửa gỗ bị mở ra, hai vị nữ tử từ bên trong đi ra. HSm nữ tử nhắm mắt lại hít sâu một hơi, rồi mở mắt ra, trong con ngươi phát ra ánh sáng rực rỡ, nàng thở dài một tiếng, vô cùng hào hứng mà kéo tay người bên cạnh đi đến biển hoa rộng lớn phía trước nhà gỗ.

"Minh Minh, ngươi xem, thật xinh đẹp a." Phán Quan vẻ mặt tràn đầy hưng phấn chỉ vào một loài hoa không biết tên. Nữ tử bên cạnh cảm xúc cũng bị nàng lây nhiễm, trong con ngươi trầm tĩnh cũng có vài tia rung động, chậm rãi, rung động dần dần khuếch tán, lóe ra ánh sáng dịu dàng. "Đúng vậy, rất đẹp, rất đẹp." Ân Nguyệt nỉ non, nhẹ nhàng dựa vào lòng Phán Quan, nở nụ cười ôn nhu. Rất lâu trước kia, nàng mong mỏi một ngày như vậy, có thể cùng người kia chung một chỗ, ở địa phương ấm áp, không cần để ý vận số sinh tử người khác, yên tĩnh dựa vào nhau, ngắm một loài hoa khác không phải là Mạn Châu Sa hoa, nở đầy sơn dã.

Mà hôm nay, nàng cho mình hết thảy, dùng từng chút từng chút ấm áp quan tâm, ở đáy lòng nàng đan thành hạnh phúc mềm mại dày đặc.

"Về sau, đây chính là ngôi nhà thứ hai của chúng ta." Phán Quan ôm lấy Ân Nguyệt, ở bên tai nàng ôn nhu nói.

"Ừm." Người trong lòng tìm một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

"Ừ, hàng năm chúng ta sẽ sắp xếp một chút thời gian đến đây ở, cùng một chỗ nhìn trời xanh mây trắng, hoa nở hoa tàn, xem như nghỉ ngơi, được không?" Phán Quan đem cằm cọ cọ đỉnh tóc người kia.

"Ừm."

"Hi hi, Nguyệt."

"Hử?" Ân Nguyệt hơi ngước mắt nhìn người yêu, con ngươi như nước phản chiếu bộ dáng tuấn mỹ của đối phương, còn đó ánh mặt trời phủ kín trên người kia. Lúc này đối phương mỉm cười, ánh mắt ấm áp cưng chiều, như một cái lưới triền miên ôn nhu bao trùm lấy nàng.

"Chúng ta cứ như vậy cả đời đi." Phán Quan nói. Âm điệu rất nhẹ, nhưng lại rất kiên định. Tim Ân Nguyệt bỗng rơi nửa nhịp.

Trả lời nàng là một nụ hôn ôn nhu lưu luyến. Bên trong ánh mặt trời màu vàng, hai người đứng trong biển hoa ôm nhau thân thiết, răng môi quấn giao, gắn bó không phân chia. Đột nhiên, một tiếng trách móc cắt đứt triền miên hai nàng.

"Mặt than, Phán Phán, ta mang hài tử đến thăm các ngươi nè!" Sau thanh âm vui sướng kêu to, từ trên trời giáng xuống một đóa phong vân. Đám mây vững vàng rơi xuống đất, Tiên Quân đại nhân mặc trường bào màu xanh nhạt ôm một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác xuất hiện trong tầm mắt. "Ai nha, hình như đến không phải lúc nha, thật sự xấu hổ quá." Nhìn hai vị mỹ nhân ôm nhau, nàng cười gian chế nhạo nói.

"Hừ, ngươi mà biết xin lỗi sao." Phán Quan bĩu môi, lưu luyến không rời từ Minh Quân dời đi, "Ly Túc nhà ngươi đâu?", "Hôm nay nàng về thăm Hồ giới, Tương Tương có thai." Tư Đồ Ngu trả lời. Đem nữ nhi buông xuống, nắm tay nhỏ bé của nàng, cười híp mắt chỉ ngón tay về phía hai người trước mặt giới thiệu: "Đến, còn nhớ rõ không, đây là Phán Phán a di cùng mặt than a di của ngươi đó."

"Hừ! Dạy bậy tiểu hài tử." HSm nữ tử trợn mắt liếc nhìn Tiên Quân đại nhân, rồi hơi cúi người mỉm cười: "Đừng nghe phụ thân ngươi nói bậy, ta là Giản tỷ tỷ, vị này là Nguyệt tỷ tỷ.", "Giản tỷ tỷ, Nguyệt tỷ tỷ!" Tiểu Lan y vui vẻ gọi, thanh âm mềm mại, ngọt ngào, như vị bánh sữa vậy.

"Ừ, ừ, Lan nhi thật nghe lời." Hai mắt Phán Quan lập tức tỏa sáng, cười sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, vẻ mặt mẫu ái tràn lan. Lúc này đến phiên Tiên Quân đứng một bên mất hứng.

"Này, thu hồi biểu lộ nhộn nhạo của ngươi đi, đừng hù hài tử của ta." Tư Đồ Ngu vội vàng đem hài tử kéo đến bên cạnh mình, "Còn có a, ta là nương của nàng, không phải phụ thân gì đó!", "Chỉ là một cái xưng hô thôi, hà tất so đo như vậy." Phán Quan còn chưa lên tiếng, Minh Quân đại nhân lại mở miệng, ngữ khí bình thản, khóe miệng cong lên nhưng lại lãnh diễm mê người.

"Đương nhiên để ý, gọi phụ thân gì đó, cứ như một lão nam nhân, như thế không phải phụ lòng dung mạo xinh đẹp của bổn tiên sao." Tư Đồ Ngu bĩu môi, nói đến tự nhiên.

"A, xú mỹ ( đỏm dáng)!" Phán quan cười lắc đầu, cúi người ôm lấy tiểu hài tử đang mở to đôi mắt mấp nháy nghe người lớn nói chuyện, nói: "Chúng ta vào nhà nói đi, đợi tí ta lấy vài cánh hoa làm điểm tâm cho các ngươi nếm thử.", "Lan nhi muốn ăn." Được tỷ tỷ xinh đẹp ôm, tiểu hài tử không có chút xấu hổ thẹn thùng, nghe thấy có đồ ăn ngon, lập tức vui sướng ôm cổ đối phương, mắt cười híp thành một đường nhỏ.

Ở sau lưng các nàng, Tiên Quân đại nhân bỗng sinh ra thật nhiều lo lắng. Aiz... Nữ nhi của nàng, dường như rất dễ bị lừa nha. Mà Minh Quân đại nhân ở một bên, đem ánh mắt rơi trên bụng mình, chậm rãi lộ ra tươi cười tuyệt mỹ.

✂━━━━━━

duyen-toi-la-lang-quan-82-1

Từ chỗ Phán Quan các nàng trở về, mặt trời đã ngã về tây. Tư Đồ Ngu suy nghĩ một chút, quyết định mang nữ nhi đi dạo nhân gian.

Trong hoa viên hoàng cung Phong Lâm quốc, cả vườn xuân sắc thơm ngát rực rỡ. Vài cành cây hoa đào nở thành đám làm trĩu đầu cành, Hoàng phấn điệp ở trên cành hoa xoay vòng lúc cao lúc thấp, khiến cho Hoa y nữ tử nâng làn váy, cầm cánh quạt vỗ vỗ, vui cười một mảnh.

Trên nóc nhà, Tiên Quân đại nhân thản nhiên ngồi dưới ánh chiều tà, trong lòng ôm lấy nữ nhi nhà mình. Tiếp qua vài năm, tiểu gia hỏa đủ trăm tuổi sẽ phải biến về nguyên hình rồi, bây giờ nàng ở rất nhiều nơi hiện ra hình thái nguyên thủy, tỷ như ngẫu nhiên không tự chủ mà dùng lưỡi liếm liếm lưng tay của mình, sau đó ở đêm trăng tròn ngẩng đầu dùng thanh âm trẻ con của mình tru vài tiếng, lại tỷ như trên đỉnh đầu đã dài ra một đôi tai lông xù.

Lúc này tiểu gia hỏa tựa vào lòng Tư Đồ Ngu, đôi tai lông xù thỉnh thoảng đảo qua chiếc càm xinh đẹp của nàng, trêu chọc từng trận ngứa ngứa. Tư Đồ Ngu xấu xa đem miệng kề đến, ở trên lỗ tai Tiểu Lang thổi ngụm khí, Tiểu Lan Y lập tức ngao~ một tiếng rụt thân thể, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng che lại hai lỗ tai, ngửa mặt oán niệm nhìn về phía đại nhân vô lương, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.

"Ha ha, thật đáng yêu!" Tư Đồ Ngu cười ra tiếng, cúi đầu hôn lên mặt nữ nhi.

"Hừ, người xấu." Tiểu Lan Y tức giận lầm bầm một tiếng, mới quay đầu đi tiếp tục nhìn trong hoa viên. rất nhanh, nàng bị hấp dẫn lực chú ý, thân thể hơi nghiêng về trước, bộ dáng rất nghiêm túc. Tư Đồ Ngu cũng nhìn qua, chỉ thấy mấy nữ tử trang điểm xinh đẹp vỗ điệp.

Nhìn trong chốc lát, nữ nhi trong lòng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: "Này, phụ thân.", "Đã nói bao nhiêu lần, gọi ta là nương, nương!" Tiên Quân đại nhân lắc đầu, cải chính. Tiểu gia hỏa mất hứng bĩu môi: "Con chỉ gọi là phụ thân thôi!"

"Gọi mẫu thân!"

"Phụ thân..." Lan Y miệng nhỏ mếu máo, nước mắt to như hạt đậu đảo quanh hốc mắt, như sương sớm lăn tăn trên lá sen, bộ dáng vừa manh vừa đáng thương.

"..." Mắt thấy nữ nhi muốn khóc, Tiên Quân đại nhân đành phải bất đắc dĩ đầu hàng: "Được được, con muốn gọi thế nào thì gọi đi." Hài tử bây giờ thật không thể trêu chọc...

"Hì hì." Tiểu Lan Y lập tức nín khóc mỉm cười, chỉ những người cách đó không xa, hỏi Tư Đồ Ngu: "Phụ thân, vì sao các nàng thích vỗ điệp a?"

Ách, nữ nhân hậu cung quá nhàm chán chứ sao. Đuôi lông mày Tư Đồ Ngu nhướn lên, nhìn xa xa, nhẹ giọng trả lời: "Bởi vì... hoa luyến điệp nha."

"Những nữ nhân kia là hoa sao?" Tiểu gia hỏa vẻ mặt tràn đầy nghi vấn. Tiên Quân đại nhân suy tư một chút, đáp: "Ha ha, không phải có câu 'nữ nhân như hoa' sao, ừm... những nữ nhân kia cũng xinh đẹp như hoa phải không?"

"A..." Tiểu gia hỏa cái hiểu cái không, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy mẫu thân thì sao, mẫu thân thích vỗ Hồ Điệp sao?"

Ách... Tiên Quân đại nhân súy chút bị sặc nước miếng, nhịn không được ở trong đầu vẽ ra một hình ảnh: Bạch y mỹ nhân xưa nay lãnh nhược băng sương cầm lấy quạt lụa, chơi đùa giữa bụi hoa, hồn nhiên ngây ngô, cười nói dịu dàng.

Thật sự... quá kinh hãi! Thân thể mềm mại của Tư Đồ Ngu run lên, nỗ lực nhịn cười nói: "Nương con không vỗ điệp, nhưng so với hoa còn đẹp hơn, hương viễn ích thanh ( mùi hương bay xa), sẽ có điệp tìm hương mà đến.", "Phụ thân ngươi chính là Hồ Điệp kia đi?" Tiểu Lan Y nhanh chóng tiếp lời, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong chờ.

"Không phải a." Tiên Quân đại nhân nhún nhún vai, cười khẽ: "Ta chịu trách nhiệm đem những Hồ Điệp kia đuổi đi."

"Nhưng mẫu thân nói phụ thân là một Hoa Hồ Điệp lớn, thích triêm hoa nhạ thảo ( hái hoa ngắt cỏ)."

Nghe vậy tươi cười của Tư Đồ Ngu cứng đờ, sau một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Hài tử, nương ngươi trêu đùa ngươi thôi."

"Nương mới không trêu đùa Lan nhi đâu, tiểu di nương cũng nói như vậy!" Tiểu gia hỏa không phục nói.

"Lại nói bậy ta liền mang con đến chỗ tiểu di nương ở vài ngày."

"Phụ thân đại phôi đản!"

✂━━━━━━

Ở nơi này một lớn một nhỏ ầm ĩ, từ Hồ giới trở về Bạch y mỹ nhân nhanh nhẹn đi đến, đứng trên nóc nhà, toàn thân độ một tầng vầng sáng nhạt, như một đóa Tuyết Liên nở trong hoàng hôn.

"Đại Lang, Tiểu Lang, phải về nhà rồi." Nhìn hai người, khóe miệng Mộ Dung Ly Túc cong lên, trong thanh âm lành lạnh có vài phần mềm mại đáng yêu, tóc đen như thác nước, Bạch y khẽ bay. Tiểu Lan Y thấy thế lập tức vui vẻ chạy đến, nhào vào lòng nàng.

"Nha đầu kia." Tư Đồ Ngu buồn cười lắc đầu, cũng đi đến, ở trên mặt Mộ Dung Ly Túc hôn một cái, sau đó triệu hồi một đóa miên hoa vân ( mây bông) một nhà ba người biến mất trong gió đêm.

Ánh mặt trời tối xuống, hoàng hôn bốn phía, quyện điểu song song quy sào ( chim mỏi đôi đôi trở về tổ).

"Tiếp qua vài năm Lan nhi liền đủ trăm tuổi, lúc đó sẽ biến trở về nguyên hình, sau đó phải dựa vào bản thân tu hành rồi." Trên đường quay về Tam Trọng Thiên giới, Tư Đồ Ngu nửa nằm trên đám mây, nói khẽ. Trong lòng nữ nhi đã ngủ rồi, bộ dáng điềm tĩnh khiến người ta yêu thương. Mộ Dung Ly Túc ở bên cạnh nghe nàng nói như vậy, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ, đáy mắt lướt qua một vòng không nỡ.

"Đến lúc đó ta mang nàng đến chỗ sư phụ." Mộ Dung Ly Túc tựa vào vai Tư Đồ Ngu, thấp giọng nói.

"A, ngươi cam lòng sao?" Tiên Quân đại nhân dùng bên mặt cọ cọ cái trán trơn bóng của mỹ nhân. Mỹ nhân liếc nàng: "Không nỡ thì thế nào, đây cũng là vì tốt cho hài tử. Đưa nàng đến chỗ sư phụ tu hành, ta cũng tương đối yên tâm hơn."

"Ừm... cũng tốt." Tiên Quân đại nhân một tay nâng cằm, dáng vẽ suy nghĩ nghiêm túc: "Chỗ đó có rất nhiều Thần Tiên sư tỷ ôn nhu xinh đẹp, chậc chậc, thật là một hoàn cảnh tốt a." Lời còn chưa dứt, ngón tay ngọc thon dài của mỹ nhân đã duỗi đến bên hông nàng.

"Ngươi đang nghĩ gì đó, hả?" Mộ Dung Ly Túc nguy hiểm nheo mắt lại.

"Khụ, ta nghĩ... ôi? Đúng rồi, Tương Tương nàng thế nào rồi?"

"Không được nói sang chuyện khác!"

Chân trời một đóa miên hoa vân chậm rãi trôi, ở phía sau nó, bóng đêm lan tràn khuếch tán ra, phảng phất như đóng lại màn đen. Thiên gia vạn hộ đã sáng đèn dầu, tầng tầng lớp lớp, từ trên không trung quan sát, tựa như trong bụi rậm lóe ra đom đóm, đẹp như ảo cảnh.

✂━━━━━━

Tiểu Lan Y: [ tràn ngập chờ mong ♡〜٩( ˃́▿˂̀)۶〜♡] Phụ thân, ngươi biết hát bài Những ngôi sao nhỏ sao?

Tư Đồ Ngu: ( ๑•̀ㅂ•́)و✧Biết a, có muốn phụ thân dạy ngươi không?

Tiểu Lan Y: [ quay người nhào vào lòng Mộ Dung Ly Túc ( *;'□')ゞ] Hu Hu ~ phụ thân, phụ thân là đại bổn đản!!!

Tư Đồ Ngu: (  ̄^ ̄) Này? Không nên trả lời như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi