DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1010

Khi đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ, trong lòng cô đã có quyết định.

Tống Dương Minh dựa vào bức tường ở ngoài cửa phòng bệnh, đứng thẳng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta nghiêng đầu nhìn: “Nếu em quyết định rồi, bên phía nước ngoài anh sẽ sắp xếp người, tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt cho dì, bảo đảm sẽ không để dì chịu bất cứ sự k1ch thích ngoài chữa trị.”

Hốc mắt của Tống Hân Nghiên đỏ hoe: “Anh, cảm ơn anh. Tuy em đã quyết định, nhưng trong lòng em vẫn nghi hoặc, chưa thật sự hạ chủ ý.”

“Em là lo lắng cô sao?”

Tống Hân Nghiên gật đầu, nhíu mày nói: “Bà ta tại sao lại yên tâm để mẹ em trở về bên cạnh em như vậy? Chỉ sợ mục đích thật sự thật ra là khiến em chữa khỏi cho mẹ em nhỉ? Sau khi chữa khỏi thì sao?”

Cô nhìn Tống Dương Minh hỏi.

Tống Dương Minh mím chặt môi, không nói chuyện.

Tống Hân Nghiên tiếp tục: “Đoán chắc là muốn khiến em từ chỗ mẹ em biết được một vài sự thật trong quá khứ. Mà sự thật đó, chắc chắn có lợi cho bà ta. Bà ta chắc là muốn mượn em, hoặc người ở bên cạnh em quan tâm để ý em để xử lý một vài người hoặc thế lực mà bà ta không động vào được…”

Tống Dương Minh thuận theo lối suy nghĩ này của Tống Hân Nghiên mà suy nghĩ, vậy mà không tìm được lý do phản bác.

“Chuyện cô biết quả thật quá nhiều, lại rất thông minh, trước giờ sẽ không làm việc vô ích.”

Tống Hân Nghiên nhắm mắt, mỉm cười miễn cưỡng: “Không sao. Mặc kệ bà ta muốn làm cái gì, điều quan trọng là phải bảo vệ sự khỏe mạnh và bình an của mẹ em trước, sau đó mới là em liệu có vào tròng hay không, có nguyện ý vào tròng hay không.”

Tay của Tống Dương Minh đặt ở trên vai của Tống Hân Nghiên, vỗ nhẹ: “Hân Nghiên, đừng nghĩ quá nhiều. Em biết anh không biết nói chuyện, nhưng lúc này có một câu rất thích hợp: Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn!”

“Ừm!”

Tống Hân Nghiên gật mạnh đầu.

Tưởng Tử Hàn tiễn Ellis một đoạn.

Đang muốn quay lại thì nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh sánh bước đi ra.

Khí chất của hai người một cương một nhu, đứng cạnh nhau, có loại bổ sung hoàn mỹ, trông như một đôi trai tài gái sắc.

Mặt của Tưởng Tử Hàn lập tức đen lại.

Anh đi tới, giống như vô tình, trực tiếp chen vào giữa hai người, tách Tống Dương Minh và Tống Hân Nghiên ra.

Tống Dương Minh vô thức nhíu mày.

Tưởng Tử Hàn lúc này trong lòng coi như thoải mái hơn một chút.

“Chuyện chữa trị về sau của dì anh đã sắp xếp rồi, em đừng lo lắng.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên do dự.

Tuy sau khi nghe xong lời của mẹ cô đã có quyết định, nhưng đồng ý để bác sĩ mà Tưởng Tử Hàn tìm hội chẩn giúp mẹ cô là một chuyện, muốn giao mẹ cho Tưởng Tử Hàn lại là một chuyện khác…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi